Nhật Kí Mua Nhà Của Cô Nàng Nam Tính

Chương 38: Hành động tập thể






Lời bác gái vừa nói xong, Ngô Ngọc Mai cầm trên tay cái nồi bước ra.



Đến bàn trà sô pha phòng khách dùng sức đập, phát ra tiếng “phanh” rất lớn dọa mọi người nhảy dựng.



Mã Văn Hùng kiềm không được, lớn tiếng hỏi, “Ngọc Mai, em làm gì vậy.”



“Đập ruồi bọ. Ruồi bọ trong phòng khách này cứ kêu ong ong không ngừng, phiền.” Nói xong nâng cái nồi tiếp tục đập.



Trên bàn trà vốn có một quả thánh nữ rơi ra, nháy mắt “bang bang phanh” bị bà dùng nồi đập nát bét, đỏ au.



Bác gái còn muốn tiếp tục nói, nhưng lời nói bị nghẹn lại ở nơi nào, nói cũng không nên lời.



Trái lại cô gái kia thật không ngờ Ngô Ngọc Mai hung hãn như vậy, nếu người này trở thành mẹ chồng tương lai, bị dọa vốn đang ngồi bên cạnh Mã Liệt lặng lẽ xê dịch ra một chút.



“Khụ khụ khụ, Ngọc Mai, trong nhà còn có khách.” Mã Văn Hùng ho khan một tiếng, nhìn đến cái nồi, tư thế một kẻ làm quan cả họ được nhờ của vợ, lại nhìn đến quả thánh nữ dẹp lép trên bàn trà kia, gian nan mở miệng.



“Không sao, chị dâu và cháu họ ngoại của chị dâu cũng không phải là người ngoài, tính tình tôi thế nào mọi người còn chưa biết sao? Tôi chưa bao giờ đánh người, lúc trước Minh Châu kia tôi cũng bị chọc tức mới đánh thôi, mà không, còn chưa tới nửa tháng cô ta đã có khả năng xuống giường tung tăng nhảy nhót được rồi.” Trên mặt Ngô Ngọc Mai cũng lộ vẻ tươi cười, bộ dáng xuân phong ôn hòa, nhưng cái nồi cầm trong tay có chút không thích hợp.




Cô gái nhịn không được lên tiếng hỏi, “Minh Châu là ai?”



“Chị dâu chưa nói với cháu sao, theo quan hệ thân thích, cháu gọi Tiểu Liệt một tiếng anh họ, Minh Châu là chị dâu, bất quá sau khi bị dì đánh liền ly hôn, cháu gái nhìn qua điềm đạm nho nhã, đi làm ở đâu a, chúng ta là thân thích, về sau qua lại nhiều chút, dù sao cũng là người một nhà.” Ngô Ngọc Mai tuy trong tay còn cầm nồi, nhưng đối đãi khách nói chuyện vẫn rất dịu dàng, không bới móc được chỗ nào.



Cô gái vừa nghe mặt liền đen, phú quý cái gì, nhà giàu cái gì, cũng phải có mệnh hưởng mới được a, đều do mình, tùy tiện nghe lời dì, lời dì nói rất thiếu sót, mình lại đi tin.



“Ha ha, vậy chào chú dì, cháu phải đi, buổi tối cháu còn có một tiết dạy, thời gian cũng trễ rồi, cháu đi trước.” Nói xong cô liền đứng lên.



Bác gái vừa thấy không hợp lý, oán hận đuổi theo, kết quả không đưa cô gái quay lại được, liền trở lại, nhìn thấy trong phòng khách một nhà ba người, cả giận nói, “Tôi có ý tốt giới thiệu cô gái cho các người, còn không cảm kích thì thôi, đáng đời Tiểu Liệt này ngốc không biết thức thời.”



Mã Văn Hùng tuy kính trọng chị dâu, xem bà như trưởng bối, nhưng cũng không đồng ý bà nói con mình như vậy, không khỏi lên tiếng, “Chị dâu, Tiểu Liệt là cháu chị, chị sao có thể nói như vậy.”



“Là cháu tôi mới nói, người khác tôi còn không thèm nói, trưởng thành cao lớn, vợ cũng không quản được, đáp lại cho đội nón xanh, ai biết có phải thân thể có vấn đề hay không, tôi có ý tốt giới thiệu đối tượng, còn ghét bỏ, phi, chú xem, bạn gái của nó cũng không tới kìa.” Bác gái bị cháu họ ngoại của mìh nói vài câu, mặt mũi mất hết, quay lại nơi này ầm ĩ.



Mã Văn Hùng bị tức nói không nên lời, mặt căng ra hồng hồng, muốn mắng gì cuối cùng cũng mắng không được.



Ngô Ngọc Mai vớ lấy cái nồi đuổi theo nói, “Con của bà tốt, trở về tự bà dạy đi, lần sau còn để tôi gặp bà, đến một lần đánh một lần, hôm nào tôi phải đi đến cửa hàng viết chữ treo trước cửa, chó và người không làm gì mà được hưởng lộc không được đi vào.”



Bác gái vóc dáng cao, xương gò má cao, mồm mép lợi hại, nhưng năng lực động thủ không mạnh, không ngờ Ngô Ngọc Mai thật sự dám làm trò trước mặt em rể đem nồi đi ra đuổi đánh mình, bị dọa chạy thật nhanh, vừa chạy vừa mắng, “Mã Văn Hùng, chú sợ vợ đến khờ rồi, vợ cũng không quản được, khó trách đứa con sinh ra cũng vô dụng… Ôi…”



Mã Văn Hùng tức giận đến mức run run, Mã Liệt vốn có chút đồng tình với ba, nhưng thật không ngờ hôm nay là ngày hẹn Xán Xán, ba lại đồng ý bác gái dẫn theo một cô gái đến đây, may mà Xán Xán chưa đến, nếu gặp sẽ nghĩ như thế nào, không khỏi tức giận lên tiếng, “Ba, là con kết hôn, con tìm bạn gái, con hy vọng ba vừa lòng, người một nhà sống hòa thuận, ba nếu không hài lòng, có thể góp ý, con có thể dọn ra ngoài sống, xin đừng giới thiệu đối tượng cho con nữa, con đã muốn có Xán Xán, làm như vậy là không tôn trọng Xán Xán.”



Mã Văn Hùng vừa bị con trai nói như vậy, mặt lúc đỏ lúc trắng.



Ngô Ngọc Mai trở về, nghe con nói bàn chuyện dọn ra ngoài sống, một trận buồn bực, hung tợn nhìn chằm chằm chồng nói, “Con trai, con đừng tức giận, đây đều là ba con tự tìm, đáng tiếc là không nhớ rõ, con cũng đừng trách ba, ông nội bà nội con mất sớm, chỉ còn anh chị hai, ba con nhớ trước đây anh hai ông cho ông một cái bánh đã bị ăn hơn một nửa, ông ăn non nửa, luôn sống ở thời điểm đó, bây giờ tình cảm gia đình thay đổi ba con còn chưa tin. Lần này là ba con làm sai, nếu ông lại hồ đồ như vậy, lần sau chúng ta cùng nhau bàn chuyện dọn ra ngoài, để ông sống một mình đi. Còn việc này nữa, con đi xem xem, Xán Xán có phải có chuyện gì hay không, cô gái này sẽ không vô duyên vô cớ không đến.”



Mã Liệt cũng không nhìn đến ba anh, cầm điện thoại vội vội vàng vàng ra ngoài.



Khi trong phòng chỉ còn lại Ngô Ngọc Mai và Mã Văn Hùng, Mã Văn Hùng tựa người trên sô pha, bộ dáng bất lực, nửa ngày mới run run nói, “Ngọc Mai, tôi thật xin lỗi hai mẹ con bà, tôi để mọi người chịu ủy khuất.”



“Đừng giải thích với tôi, đó là tôi ở trước mặt con trai nói tốt cho ông, ông đừng nghĩ nói một câu liền có thể bỏ qua, phạt ông cuối tuần theo giúp tôi đi dạo phố, ít nhất phải sáu cửa hàng, ông nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng, còn có lần sau tôi với con trai con dâu bỏ đi, ông già ông tìm anh hai chị hai ông sống chung một nhà đi, xem bọn họ có thể tiếp đãi ông cho tốt hay không.” Ngô Ngọc Mai nói xong cầm cái nồi tiến vào phòng bếp.



Mã Văn Hùng thật cô đơn, tựa người vào ghế không biết phải làm sao.



Mã Liệt trên đường gọi điện cho Xán Xán không bắt máy, tới chỗ cô ở gõ cửa cũng không có người, không khỏi hoảng hốt, từ sau khi hai người quen nhau, cho dù không có việc gì cũng sẽ nhắn tin, gọi điện, bất tri bất giác tựa như giống hệt nhau, biết đối phương ở nơi nào đang làm gì, nhưng mình rõ ràng mình và Xán Xán đã hẹn nhau, cô lại không có nhà, giờ khắc này Mã Liệt cảm thấy phương thức liên lạc giữa mình và Xán Xán quá ít, ngày thường vẫn chưa đủ quan tâm cô, đúng ra phải nắm được hết số điện thoại của bạn cô, cũng sẽ không bỗng nhiên mất liên lạc như thế này.




Bên đây Lâm Viện đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, hoảng hốt cực kỳ, căn bản không chú ý tới di động trong túi Xán Xán rung lên.



Mã Liệt đứng ở cửa nhà Xán Xán, tim đập thình thịch, cuối cùng cảm thấy có chuyện không tốt phát sinh, anh cũng không biết mình bị làm sao, ngày thường gặp chuyện gì cũng đều rất lãnh đạm, bác gái nói anh ngốc thật ra cũng không nói sai, trước đây anh chính là người cao lớn, phản ứng chậm nửa nhịp, chơi bóng cũng đánh không tốt, bất quá tính cách này tới công ty làm lão đại thì không có khuyết điểm, vĩnh viễn đều có một trạng thái thấy biến không sợ, người khác cũng không biết anh nghĩ gì, dần dà lại khiến cấp dưới cảm thấy anh thần bí khó lường, rất có uy tín.



Cho dù lần trước mẹ anh lôi kéo cặp nam nữ mặt mũi bầm dập đến trước mặt mình, cô gái kia lúc ấy vẫn là vợ của mình, Mã Liệt cũng không có cảm giác kích động, nhưng bây giờ nói không rõ là nguyên nhân gì sốt ruột không thôi.



Cuối cùng thật không còn cách nào, anh gọi điện cho ba Xán Xán, tuy rằng có thể sẽ bị mắng, nhưng ít nhất có thể có tin tức, bây giờ cũng không để ý có bị mắng không.



“Cái gì? Cháu đánh mất con gái yêu của bác, tìm không ra?” Cố Hữu Tài lớn giọng, nghe Mã Liệt gọi điện thoại đến lại nổi giận, con gái ngoan không phải nói buổi tối đến nhà Tiểu Mã làm khách, việc này cũng được thông báo rồi.



“Bác, bác có biết số điện thoại của Xán Xán không, có thể gọi giúp con một chút không?” Mã Liệt cố không để ý lỗ tai ong ong, kiên trì nói, rất dọa người mà, tìm không thấy bạn gái, còn muốn hỏi số điện thoại từ ba cô.



Ngắt điện thoại, Mã Liệt quyết tâm chờ đến lúc tìm được Xán Xán, nhất định phải mời tất cả bạn bè của Xán Xán ăn cơm, lưu lại hết số điện thoại.



Cố Hữu Tài biết được một người bạn học cùng đại học với Xán Xán, hai đứa quan hệ rất tốt, cô gái kia tuy cẩu thả, nhưng Cố Hữu Tài ấn tượng rất tốt, cũng có lưu số điện thoại, bảo vợ mang điện thoại đến, gọi điện đi.



Lúc này Xán Xán bị đưa đến phòng giải phẫu, Lâm Viện hoang mang lo sợ ở bên ngoài, Lưu Tử Quân yên lặng ngồi một bên, lúc này ngay cả đến gần cũng không dám đến gần, cũng không tiện hỏi đối phương tên gì, lần trước chỉ ngẫu nhiên gặp trong quán bar, đối phương say chuếnh choáng, đương nhiên cũng không hỏi được, nhưng không rõ vì sao mình lại theo tới, có vẻ mình theo tới cũng không giúp được gì, nhưng không biết vì sao không muốn để cô lại một mình.



Di động của Lâm Viện vang lên, nhìn thấy là điện thoại của ba Xán Xán, cô chần chờ một lúc mới tiếp máy, bây giờ rất sợ hãi, sợ Xán Xán có chuyện gì, thời điểm nhận điện thoại vẫn không nhịn được bật khóc, “Bác, Xán Xán bị thương, ở bệnh viện Lộ Đảo, đều là vì con…”



Rốt cuộc có thể nói cho trưởng bối, Lâm Viện cầm điện thoại liền khóc lớn lên, cô thật sự rất sợ hãi, chưa từng trải qua sợ hãi như vậy, bởi vì ngày thường mình bị ủy khuất gì sẽ chạy đến trước mặt Xán Xán, lúc nào cô ấy cũng sẽ cười tủm tỉm tiếp đón mình. Cô ấy là người yêu sạch sẽ như vạy, mỗi lần mình uống say nôn ra, cô ấy sẽ giúp mình thu dọn.



Cố Hữu Tài thấy Lâm Viện sợ hãi khóc đến như vậy, nghĩ Xán Xán xảy ra chuyện lớn, cũng không hỏi nguyên do, vội vàng gọi điện cho Tiểu Mã, mình chạy đi bắt xe lên thành phố một chuyến.



Cũng may Cố Hữu Tài thời khắc mấu chốt vẫn rất bình tĩnh, trấn an vợ, lên đường đến bệnh viện Lộ Đảo.



Mã Liệt nghe tin Xán Xán ở bệnh viện, khẩn trương đến trán đầy mồ hôi, vội vàng gọi điện báo với mẹ anh, bản thân cũng lái xe đến bệnh viện.



Mã Văn Hùng thấy vợ vội vàng thu dọn đồ đạc, nghe thấy có chuyện, cũng không giận dỗi nữa, lái xe đưa vợ đến bệnh viện.



Bởi vì Lộ Đảo gần nhà Mã Văn Hùng nhất, vợ chồng Ngô Ngọc Mai ngược lại đến sớm nhất, Ngô Ngọc Mai từng gặp qua Lâm Viện, rất nhanh tìm thấy, bất quá lại gặp Tử Quân ở chỗ này.



Lưu Tử Quân cũng thấy kỳ quái, bác trai bác gái sao lại đến đây.



“Xán Xán không có việc gì chứ, tại sao lại như vậy?” Ngô Ngọc Mai lo lắng, trước tiên không hỏi han Lưu Tử Quân, trực tiếp hỏi Lâm Viện.




“Bác, xin lỗi, là lỗi của con, con và Xán Xán chuẩn bị đi mua quà biếu cho bác, ở của hàng trang sức gặp mẹ con Vệ Minh Châu, tranh chấp vài câu, Vệ Minh Châu bỗng nhiên dùng chai thủy tinh ném qua, ném trúng đầu Xán Xán.” Lâm Viện vừa nói vừa khóc, vẫn chưa nguôi tức giận, trên thực tế cô cũng bị ném trúng, sau lưng còn ẩn ẩn đau.



Thời điểm Mã Văn Hùng tới cũng lo lắng, nhưng cũng có chút nén giận, cô gái này sao có thể gây chuyện như vậy, làm cho bản thân phải vào bệnh viện, nhưng hiện tại nghe được là do Minh Châu gây ra, ông yên lặng lui lại không dám hé răng.



“Người nhà Vệ Minh Châu đâu?” Ngô Ngọc Mai vô cùng tức giận, lần trước ầm ĩ ở công ty Xán Xán, bà đã cảnh cáo, thật không ngờ lại còn dám lặp lại lần nữa.



“Họ không tới, bác Vệ mang mẹ con họ về nhà rồi.” Lưu Tử Quân lên tiếng, anh là bạn của Mã Liệt, đương nhiên đã gặp qua người nhà họ Vệ, mặc dù đã ly hôn nhưng vẫn biết đó là ai.



“Rốt cuộc là cháu gặp chuyện mất bình tĩnh, đã báo án chưa?” Ngô Ngọc Mai hung hãn, nhưng không phải chỉ biết dùng vũ lực, loại chuyện này không để cho đối phương biết mặt, sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần không dứt.



Lâm Viện xấu hổ lắc đầu, lúc ấy chỉ rất phẫn nộ, Vệ Đông Hoa là ba cô, Xán Xán lại chảy nhiều máu, cô hoàn toàn không nghĩ tới việc báo án.



Ngô Ngọc Mai nhìn đến chồng đang lui về sau, mắng, “Ông thất thần làm gì, gọi điện báo nguy giúp tôi.”



Mã Liệt lúc này cũng tới bệnh viện, nghe được ngọn nguồn sự việc, vô cùng xấu hổ, đều do anh, rõ ràng là muốn bảo vệ cô, ở bên cạnh cô, nhưng mỗi lần gặp chuyện không may đều là do anh, anh cũng không ở bên cạnh cô.



Cố Hữu Tài đang xóc nảy trên xe vận chuyển, nhà Vệ Đông Hoa nghênh đón một đám cảnh sát.



Không còn cách nào, tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Nguyên báo án, bọn họ không dám chậm chạp, hiệu suất thật cao.



Vệ Đông Hoa quả nhiên đưa vợ con về nhà, đóng cửa lại, Trương Dong cẩn thận an ủi con gái không cần sợ hãi, bà làm đồ ngon cho ăn.



Trương Dong đi chuẩn bị cơm chiều, Vệ Đông Hoa cũng không nhàn rỗi, gọt trái cây cho con gái.



Người một nhà vui vẻ ù ù.



Lúc này cảnh sát gõ cửa.



Trương Dong nhìn đến người mặc cảnh phục liền bị dọa nhảy dựng, “Các người muốn làm gì?”