Nhật Kí Mua Nhà Của Cô Nàng Nam Tính

Chương 25: Làm bạn với ông chủ






Edit: KateChou



Triệu Hoa biểu cảm đường làm quan rộng mở, trong tiếng nhạc quen thuộc, chân thành thâm tình nhìn vị hôn thê của mình, tuyên thệ, “Anh yêu em, đồng ý mãi mãi chăm sóc em, bất li bất khí.”



Lúc anh nói lời này, Mã Liệt vỗ vỗ sau lưng Xán Xán nói, “Chúng ta đi thôi, anh dẫn em đến chỗ này.”



Cố Xán Xán có chút ngượng ngùng, đẩy Tiểu Mã ra, ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng, trên mặt lại nở nụ cười.



“Anh chờ em một lát.”



Cô hôm nay thật sự rất đẹp, so với cô dâu trong tiệc đính hôn còn hoàn hảo hơn nhiều, huống hồ bên cạnh có Mã Liệt vóc dáng cao lớn mở đường, dọc theo đường đi, khách khứa bên cạnh đều nhường đường.



Trái lại, cũng như đôi tân nhân, Mã Liệt có chút khẩn trương, vừa mới mua túi mới cho cô, là một cái túi có hình đuôi cá nhỏ, chỉ sợ Xán Xán đem đồ linh tinh cất vào đó, nên cố ý chọn cái nhỏ nhất, nói là hợp với lễ phục.



Nhưng lúc ở trên xe, thấy cô đem búa bỏ vào túi đuôi cá mới, còn có chút không bình tĩnh, tuy ghét họ Triệu, nhưng dùng búa dù sao cũng không tốt, đối phương không phải chuột bạch để thử, không thể nện cho một cái, huống hồ phải xuống tay trước đám đông như vậy, bây giờ còn có camera, tìm chỗ vắng người thì tốt hơn...



Mã Liệt rõ ràng đã suy nghĩ nhiều, cái búa kia của Cố Xán Xán là búa an toàn, dùng lúc có nhu cầu, huống hồ nếu cô thật sự muốn đánh người, có cần cái búa kia không? Cần không?



Triệu Hoa ngẩng đầu nhìn Xán Xán, lập tức ngây ngẩn cả người.



Anh chưa từng nhìn thấy Xán Xán ăn diện trang điểm, thật không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy, rực rỡ lóa mắt như vậy, trong chốc lát, trong lòng có chút phức tạp nói không nên lời.




Anh mời Cố Xán Xán đến dự tiệc đính hôn của mình, ở trước mặt bạn gái cũ bày ra hạnh phúc của mình, hẳn là một chuyện rất vui sướng, tuy nội tâm sẽ có chút áy náy, nhưng vẫn hả hê nhiều hơn.



Hoàng Tiểu Phỉ cũng vẻ mặt kinh ngạc, quan điểm kinh ngạc của cô không như anh, cô nhìn thấy bộ lễ phục kia trên người Cố Xán Xán, suýt nữa muốn hét ầm lên, “Cô sao mua được bộ lễ phục đắt tiền như vậy, không có khả năng, không có khả năng, đây là hàng nhái đi...”



Do Hoàng Tiểu Phỉ vì tiệc đính hôn, cũng khá hao phí đầu óc, cô ngày thường rất thích chưng diện, hôm nay là ngày đại sự của mình, nhất định phải nổi bật, không để ý đến phong tục, chọn một bộ váy màu đen, để cho bộ tây trang màu trắng của Triệu Hoa tôn mình lên, váy này của cô nuốt trọn hơn hai vạn, vẫn là bởi vì quần áo lúc trước bị con gà mà ba Cố Xán Xán mang đến làm dơ, làm nũng với Triệu Hoa mới có.



Nhưng mà váy trên người Cố Xán Xán, Hoàng Tiểu Phỉ nhớ rất rõ ràng, lúc lần trước cô đi, nhìn thấy cái này đẹp, vốn muốn mặc thử, người bán hàng kia lại nói, đây là đặc biệt làm theo yêu cầu của khách hàng, giá phải hơn mười vạn.



Cố Xán Xán chưa từng đến Kim Đỉnh, không biết được quần áo trên người mình quý đến mức này, bởi vì lúc đó bị Tiểu Mã thuyết phục, anh quét thẻ lúc tính tiền, cô nghĩ thể diện đàn ông, liền đồng ý.



Nếu biết một cái váy bằng tài khoản của cô, cô đoán chừng mặc lên sẽ không được dễ chịu như vậy, lúc này nhìn thấy Hoàng Tiểu Phỉ lộ ra biểu tình ủy khuất nhìn mình, Cố Xán Xán hơi lạnh lùng buồn nôn, thời điểm cô và Hoàng Tiểu Phỉ cãi nhau, dũng mãnh ghê gớm, nhưng Hoàng Tiểu Phỉ mỗi lần trước mặt đàn ông liền như chú chim nhỏ, dịu dàng chảy nước, cũng không biết là có bệnh gì, mỗi ngày cải trang như vậy mệt chết đi được.



Bất quá hôm nay chính là mi tự mình mời ta tới, không nói gì thì thật xin lỗi khán giả, Cố Xán Xán cười nói, “Tiểu Phỉ, cô nói tôi nhất định phải đến tham gia tiệc đính hôn, không có lời chúc của tôi, tình yêu của hai người không trọn vẹn. Làm lãnh đạo của cô, tôi chỉ nói một câu, tự thu xếp ổn thỏa.”



Mẹ Triệu Hoa nhìn Cố Xán Xán, ánh mắt cũng sáng ngời, không thể không khen ngợi, nhưng nội tâm vẫn có thành kiến làm cho lời khen của bà lại trở thành cách ăn mặc của con bé quê mùa này miễn cưỡng một chút thì có thể ra ngoài gặp người rồi.



Thời điểm nghe Cố Xán Xán nói làm người lãnh đạo, trong lòng lộp độp, sao lại thế này? Bà cảm thấy Cố Xán Xán không xứng lấy con trai mình, Tiểu Phỉ lại là cấp dưới của Xán Xán?



Bất quá khách khứa lui tới nhiều, đa phần đều là đơn vị bọn họ, bà trực tiếp nổi giận không được, chỉ có thể ngồi xuống, nghĩ lúc về sẽ hỏi lại con mình, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?



Trong mắt Triệu Hoa giờ phút này chỉ có Cố Xán Xán, cô biến hóa quá, anh không ngờ được Xán Xán thì ra lại xinh đẹp như vậy, đẹp như tình nhân trong mộng của mình, cô đẹp thế, sao có thể xứn với một người môi giới nhỏ nhoi, quả thực chính là hoa tươi cắm bãi phân trâu. Hơn nữa mặc trang phục như vậy đến dự tiệc đính hôn của mình, nhất định rất thương tâm đau khổ, nhất định là còn yêu mình, mình sao có thể tàn nhẫn như vậy?



Cũng bất chấp người xung quanh, anh vội vàng lên tiếng, “Xán Xán, em có thể đến, anh thật sự rất vui, nhưng tình yêu là không thể miễn cưỡng, anh cho Tiểu Phỉ sẽ không thể cho em nữa, nhưng em cũng không thể cam chịu, tùy tiện tìm một người đàn ông, ở đây có nhiều đồng nghiệp công ty anh, họ đều là những tinh anh xuất sắc, chỉ cần em thích, anh sẽ giới thiệu cho em.”



Nghe Triệu Hoa nói như vậy, đồng nghiệp của anh không ít người thật sự động tâm, bạn gái trước này so với bạn gái hiện tại xinh đẹp hơn, huống hồ là thời khắc này, nói không chừng thành công lập tức.



Triệu Hoa chia tay với Cố Xán Xán lại thông đồng với Hoàng Tiểu Phỉ, cô tuy chán ghét Hoàng Tiểu Phỉ, nhưng càng chán ghét Triệu Hoa hơn, người đàn ông này có mới nới cũ, ra vẻ đạo mạo, ăn trong bát nhìn trong nồi, lòng tham không đáy.



“Tôi quen với ai, không cần anh quản, anh cũng không có tư cách quản, tôi chỉ là vì không đáng cho cấp dưới của tôi, câu tuyên ngôn tình yêu kia của anh đã nói qua với bao nhiêu người, bạn gái trước? Bạn gái trước trước nữa? Anh cho tới bây giờ đều chưa tuân thủ qua, lời anh nói như cái rắm, không, so với cái rắm cũng không bằng, thả rắm còn có mùi thối, có chút sức ảnh hưởng, mà trong lời nói của anh, chó má cũng không bằng.” Giọng nói Cố Xán Xán thanh thúy, cả đại sảnh đều nghe được từng câu từng chữ.



Triệu Hoa thật không ngờ Xán Xán lại nói mình như vậy, sắc mặt anh đỏ lên, bất quá có người so với anh càng nhịn không được.



Mẹ Triệu Hoa nhảy ra, ngón tay chỉ vào đầu Cố Xán Xán liền mắng, “Con tôi không cần cô, cô tới làm gì, nơi này không chào đón cô.”



Cố Xán Xán trước kia rất sợ mẹ Triệu Hoa, bởi vì mẹ Triệu Hoa luôn bày ra bộ dáng kiêu ngạo, cao cao tại thượng, nhưng bây giờ, cô đưa tay vào trong túi xách.



“Cô muốn làm gì!” Hiển nhiên mẹ Triệu Hoa cũng biết Cố Xán Xán ra ngoài trong túi sẽ mang theo mấy món đồ kì quái do con bà kể, bà còn cười nhạo một trận, “Nông dân chính là nông dân, đầu đất, ra cửa còn mang cây búa.”



‘Đừng khẩn trương, dì, con chỉ đem quà dì từng cho con trả lại cho dì.” Cố Xán Xán lấy từ bên trong túi ra hơn mười sợi lắc tay thủy tinh, toàn bộ ném cho mẹ Triệu Hoa.



“Dì, lần đầu tiên đến nhà, dì tặng quà cho con, nói là dây lắc tay thủy tinh vô cùng trân quý, còn nói quần áo của con không xứng, tốt nhất mua một bộ có giá chút, con đặc biệt quý trọng, mỗi ngày đeo, đến một lần không cẩn thận lắc tay bị đứt, mang đến cửa hàng lắc tay giúp đỡ, kết quả người ta nói loại dây này mười đồng ba dây, còn nói nếu bán sỉ mười đồng năm dây, cho nên con liền mua mấy dây cho dì, nhớ lúc trước dì cũng tặng cho Tiểu Phỉ một dây đi, cái này dì để dành lại, với tính cách thằng con của dì, dì về sau bảo đảm còn phải dùng tới, con trực tiếp mua giúp dì luôn rồi.”




Cố Xán Xán nói xong cũng không thèm để ý vẻ mặt mẹ Triệu Hoa, kéo tay Tiểu Mã nghênh ngang đi ra ngoài.



Mã Liệt vô cùng kích động, đây là người vợ anh muốn, ngay thẳng hoạt bát, đối diện với mặc kệ là não tàn hay người đàn bà chanh chua đều tuyệt đối không để mình chịu ủy khuất.



Mẹ Triệu Hoa nửa ngày mới phản ứng lại được, tức quá mà, lại ở trước mặt mọi người vạch trần khuyết điểm của bà, bình thường bà rất xem trọng sĩ diện, tặng quà cho con dâu mới lại là sợi lắc tay ba đồng một sợi, chuyện này bị người khác biết thật mất mặt.



“Cô đứng lại đó cho tôi!” Bà từ nhỏ đến giờ chưa từng bị mất mặt như vậy, nghi lễ cũng không giữ, đuổi theo.



Nhìn thấy mẹ mình đuổi theo ra ngoài, Triệu Hoa cũng không thể thất thần, đương nhiên cũng đuổi theo.



Một đám khách mời cũng chạy theo ra ngoài xem náo nhiệt đã thấy Xán Xán mặc lễ phục màu trắng, ngồi trên một chiếc xe châu Âu màu đỏ thẫm, ánh sáng mặt trời chiếu trên thân xe, hào quang kim khí đặc biệt óng ánh, mỹ nữ quả nhiên là xứng với xe thể thao, Cố Xán Xán mặc kệ bọn họ, chân giẫm ga, lái xe đi vô cùng nhanh, lập tức chỉ còn là một chấm màu đỏ.



Càng làm Triệu Hoa mẹ tức giận hơn, đứa nông dân này, xe lái không phải là xe vận tải sao? Lúc trước vào một buổi sáng Cố Xán Xán lái xe vận tải đến tặng cá sống cho bà, mẹ Triệu Hoa cảm thấy cá kia ăn rất ngon, vừa ăn vừa ghét bỏ Cố Xán Xán thô lỗ. Nhưng bây giờ cô ấy từ khi nào lại có xe thể thao? Nhìn qua so với xe con mình mới mua còn hoàn hảo hơn?



Mà Triệu Hoa giờ phút này quả thực là vẻ mặt kinh diễm, anh không thể tưởng tượng được Xán Xán điều khiển xe tốt như vậy, dáng vẻ lái xe của Xán Xán đẹp đến thế.



Mà Hoàng Tiểu Phỉ sắc mặt phức tạp vô cùng, vốn đã căm ghét Cố Xán Xán phá đám, vừa căm giận mẹ Triệu Hoa, ngoài miệng khen mình thật tốt, không ngờ đối xử với mình và Cố Xán Xán như nhau. Cô ở trước mặt người nhà Triệu Hoa vẫn đều dịu dàng trang nhã, thật là nén giận nói không nên lời.



Mặt khác, trong lòng đám người khách mời đều có một hình ảnh, cô gái đẹp như mỹ nhân ngư, tùy tiện đi đến lái chiếc xe thể thao màu đỏ rời đi, quả thực như phim, rất đẹp.



...



“Vui không?” Mã Liệt chưa từng tham gia buổi tiệc đính hôn tàn khốc như vậy, cũng chưa từng làm loạn người khác như vậy, cảm thấy rất kích động.



“Còn chứ.” Gió vù vù đem lời nói thổi tan.



“Em còn nhớ căn nhà ở vịnh cá heo lần trước anh dẫn em đến xem không? Có muốn đến đó không?” Mã Liệt lớn tiếng hỏi.



“Được, thời điểm em thăng chức đã nghĩ tới, nếu em có thể để dành đủ tiền, sẽ mua căn nhà đó, để cho ba mẹ em cùng vào xem, anh biết đó, tuy rằng ven biển Hạ Châu, nhưng nhà của em ở nông thôn, chỉ có hồ cá, cách biển rất xa, ba mẹ em nếu nhìn thấy nhất định thích.”



“Vậy chúng ta đến đó đi, bất quá em có thể lái chậm chút hay không...”



“Đừng sợ, Tiểu Mã, em lái xe tốt lắm, cậu em nói ba mươi năm lái xe vận tải chưa thấy qua người lái xe tốt hơn em, anh cứ ngồi yên đi.”



Mã Liệt thực sự ngồi rất yên, nhưng sắc mặt vẫn không kìm chế được tái nhợt, lúc xuống xe liền ôm lấy Xán Xán, lúc này không phải làm điều xấu xa... mà bị dọa nha.



Lần thứ hai đi vào căn nhà này, lại phát hiện vật dụng trong nhà sắp xếp ngay ngắn, chỗ lần trước họ ngồi xem mặt trời lặn xuất hiện một sôpha rất lớn, bên cạnh sôpha còn có giá sách nhỏ, bên trong giá sách lại chất đầy truyện tranh mèo máy.



“Này, đây là sao? Chủ cho thuê nhà này không phải muốn bán sao?”



“Xán Xán, thực ra, thực ra trong lúc đó chúng ta có chút hiểu lầm, em có nhớ lần gặp đầu tiên em đi xem nhà không? Anh đứn ở cửa Trung Quảng, em gọi anh là Tiểu Mã.” Mã Liệt mở miệng có chút khó khăn, bởi vì một khi thích một người sẽ rất để ý đến cô ấy, càng để ý lại càng không biết nên nói thế nào.




“Nhớ chứ, ngày đó em không cẩn thận đã ngủ muộn, anh đứng ở cửa, sắc mặt khó coi, mặt dài ra, người cũng như tên, giống như một con ngựa.”



“Mặt anh giống ngựa? Không thể nào?” Mã Liệt mặt vuông chính trực, đương nhiên không giống ngựa, nhưng bởi vì họ Mã, trước đây không ít lần bị mấy đứa nhỏ đầu gấu cười nhạo, lúc này là theo bản năng phản bác.



“Ai, đây không phải trọng điểm, em thấy sao cũng được, quan trọng là anh không phải người môi giới, ngày đó anh không phải đi xem nhà, mà đi xem mắt, hẹn một cô gái, sau đó đối phương đến muộn, tiếp theo em lại đến... Tiếp đó em hiểu chưa?”



Cố Xán Xán lắc đầu, không rõ.



“Anh không phải người môi giới? Vậy sao anh lại dẫn em đi xem nhà ở, còn căn nhà bây giờ chúng ta đang ở trong này, không phải vốn là nhà anh chứ?” Cố Xán Xán nói vòng vòng không hiểu.



Mã Liệt cũng không biết nói như thế nào, đành phải đem giấy tờ trên người có thể chứng minh bản thân lấy ra hết.



Danh thiếp, tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Nguyên, Mã Liệt.



Kí hiệu rõ ràng, không giống như làm giả, lần trước Xán Xán giao tiếp cùng với Đổng thư kí kia của tập đoàn Thịnh Nguyên, anh ta cho mình danh thiếp, cũng là như vậy, chỉ là cái này nhìn tinh xảo hơn.



“Anh ngắt em một cái được không?” Cố Xán Xán vẻ mặt ngây thơ, ai có thể ngờ người môi giới cảm giác rất thành thật trước mặt này lại là một ông chủ lớn.



Mã Liệt không chút do dự đưa tay qua.



“Không đau, đây là nằm mơ thôi!” Cố Xán Xán cắn một cái thật mạnh.



“Ôi, đương nhiên không đau, bởi vì em cắn chính là tay của anh đó, bà cô à.” Mã Liệt chỉ cảm thấy tay mình vừa đau vừa tê, bởi vì cái miệng nhỏ nhắn ôn nhuận kia cắn tay mình, cảm giác đó rất quái lạ.



“Vậy, Tiểu Mã, anh thật sự là lão đại của tập đoàn Thịnh Nguyên? Tân Thành Hoa Viên, Kim Đỉnh bách hóa kia đều thuộc sở hữu của Thịnh Nguyên đó sao?” Cố Xán Xán vẫn cảm thấy có chút cẩu huyết.



“Đúng chính xác.”



“Anh gạt em, anh không phải người môi giới, anh còn có xe, có nhà, có công ty?” Cố Xán Xán vẻ mặt nghiêm túc rút tay lại.



Mã Liệt vô cùng khẩn trương, nhìn thấy Xán Xán đưa tay chỉ về phía cửa, vẻ mặt anh thành khẩn nói, “Xán Xán, anh không phải cố ý gạt em, mỗi lần đều không kịp giải thích, nói em cũng không tin, hôm nay vất vả lắm mới thổ lộ với em được, em đừng giận, em bảo anh ra ngoài trước cũng đúng, anh đi ra trước để em bình tĩnh, bình tĩnh.”



“Ai bảo anh đi ra ngoài, thổ hào, chúng ta có thể làm bạn không?” Cố Xán Xán đưa tay mở ra năm ngón vẻ mặt nịnh nọt hỏi.