Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng

Chương 65




Không ngờ cuộc sống yên bình hạnh phúc nơi sóng xô bờ cát lại chỉ kéo dài được ba ngày, nhưng không phải vì Cố Tử Diễm phát lệnh khẩn bảo hai vợ chồng về làm việc đâu, các bạn phải tin tưởng một điều, rằng người đại diện Cố Tử Diễm tuyệt đối là người nói lời giữ lời.Mà nguyên nhân chính làm cho hai vợ chồng phải kết thúc kì nghỉ sớm đó là...

Các fan quá nhiệt tình, đuổi theo bọn họ đến tận khách sạn rồi.

Chỉ còn thiếu nước ngồi xổm trước cửa phòng hai người để nghe lén thôi.

[Tại bọn em cuồng quá không thể chịu được ý ( ̄▽ ̄).]

Thế giới của hai người nổi tiếng trôi qua thật không dễ dàng.

Còn đâu là hai người nữa, mà thành một tập thể luôn rồi.

Với lại, trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, hai vợ chồng về đêm đều làm cái chuyện cấm trẻ em kia, cho nên lúc hai người đi ra khỏi khách sạn, các fan đứng rình bên ngoài đều phát hiện thấy trên cổ Bao Tử có mấy dấu hôn.

Thế là các fan ở đó đều đồng loạt có suy nghĩ đen tối, không hẹn mà cùng trêu chọc hô "Ồ ~~~" ngay trước mặt hai vợ chồng ngốc luôn.

Bao Tử: QAQ

[Mấy đứa làm gì thế hả?]

[Sao có cảm giác bỉ ổi thế nhỉ?]

[Nhìn mấy đứa che miệng cười trộm mà chị thấy sợ lắm đó!]

Hoắc Sâm vẫn luôn nắm chặt tay Bao Tử, nhìn cái là hiểu ngay ý các fan, nhưng hắn vẫn bình thản kéo Bao Tử lại gần mình hơn, đưa tay che cổ cô, thuận tiện vuốt ve sỗ sàng một tí, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại khẽ ma xát.

Bao Tử vốn rất sợ nhột, nói: "Anh có thể bỏ móng vuốt của mình ra được không →_→?" [Chồng à, anh làm vậy giống như đang xách cổ gà ý.] [Xin hãy duy trì hình tượng cho em có được không?]

Hoắc Sâm cúi đầu cười khẽ, chậm rãi ghé miệng vào tai cô, hắn biết rất rõ là trên cơ thể vợ có những điểm nào nhạy cảm, trong đó có tai, đặc biệt là vành tai, mỗi lần hắn cắn nhẹ vành tai là bánh bao lại co rúm người lại.Thế là, Hoắc Sâm gian tà rất tự nhiên thổi hơi vào tai Bao Tử ngay trước mặt mọi người, giọng nói gợi cảm nam tính vang lên: "Vợ à, chẳng lẽ em muốn để mọi người nhìn thấy dấu hôn trên cổ em sao? Hả?"

Bao Tử yên lặng cúi đầu, mặc dù làm vậy thì sẽ không để lộ dấu vết trên cổ, nhưng nếu ngẩng đầu lên nhìn các fan thì...

Trong nháy mắt, gương mặt trắng trẻo như bánh phở của Bao Tử lập tức phát triển theo chiều hướng biến thành tôm luộc (//∇//).

"Em ngượng à?"

Bao Tử ô mai cúi đầu không lên tiếng.

[Trời ạ, tại sao bé cưng mỗi lần làm chuyện kia xong là toàn bộ thế giới đều phát hiện ra được là sao chứ?]

[Xấu hổ quá đi à!]

[Sợ lắm!]

"Đừng ngại, cùng lắm thì anh giống em, dù sao trên người anh cũng có dấu hôn của em mà."

Hoắc Sâm rất nhiệt tình giúp vợ đỡ xấu hổ, hắn một tay che cổ cô, một tay tự động định cởi nút áo của mình ra.

"Đừng mà!" Bao Tử lập tức đánh vào tay Hoắc Sâm, không cho anh cởi cúc áo.

Các fan: TAT

[Rõ ràng là chúng em hét lên rất chói tai mà!]

[Rõ ràng là chúng em tụ tập ở đây rất đông mà!]

[Nhưng mà, ai có thể nói cho chúng em biết được không...]

[Tại sao sự xuất hiện của chúng em lại có cảm giác dư thừa như vậy chứ?] Hai vợ chồng nhà này mà đã khoe ân ái thì đúng là chẳng coi ai ra gì nữa cả! Các fan tỏ ra vô cùng bi thương QAQ. ---

Vì địa điểm du lịch thứ nhất bị các fan phát hiện, nên Hoắc Sâm đành đưa vợ đến một nơi khác. [Trách ai hả?]

[Hai anh chị hồn nhiên thoải mái cho người ta chụp ảnh làm gì?!] [Bị các fan đột kích là đúng thôi!]...

Sau đó, sự việc đã phát triển theo chiều hướng muốn bỏ trốn rồi.

"Tiếp theo bọn mình đi đâu đây?"

"Không bằng tới một nơi không có ai biết chúng ta đi." "→_→"

[Hoắc Sâm anh quá ngây thơ rồi.]

[Mọi người có thể sẽ không nhận ra em.]

[Nhưng cái mặt của anh thì...]

[Chậc chậc, Hoắc mỹ nhân, cho em hôn cái nào =3=.]...

Cái gọi là nơi không có ai biết kia, chính là trạm dừng chân thứ nhất của chương trình "Có em trong đời", hai vợ chồng trở lại chốn cũ, mang theo mấy đồ cần thiết hàng ngày và lương thực rồi trở về cái nhà trong khe núi.

Nhưng mới đầu Bao Tử đã cương quyết không muốn tới chỗ này.

Bởi vì ở đây không có điện không có mạng, nỗi đau đớn khổ sở khi không được dùng điện thoại các bạn cũng hiểu mà.

[Tôi thật sự không nỡ...]

[Không được lên mạng cũng giống như không được ăn cơm vậy.]

[Tôi chính là một con nghiện internet đây.]

Trong núi không chỉ có không khí tốt mà cảnh sắc cũng rất đẹp, với lại nơi này không ồn ào xô bồ như ở thành thị, quả thực chính là thắng địa để nghỉ dưỡng = v =.

Bọn họ tìm đến căn nhà ở lần trước, lâu rồi không đến, nơi này đã bám thêm một lớp bụi.

Quét dọn vệ sinh, hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực, xong ✔.

Bổ củi, Bao Tử ở bên cạnh giám sát, Hoắc đồ đệ tự mình ra tay, học nghề thành công.

[Còn ai dám chê tôi nào?! So easy! Vợ, em cũng không cần lo lắng rằng anh sẽ không bổ củi được nữa rồi.]

Buổi trưa, trong nhà bếp, một người nhóm lửa, một người thái rau, đúng là nam nữ phối hợp, làm việc không mệt ^_^.

Cuộc sống như vậy không khỏi khiến cho người ta nhớ đến một câu chuyện tình yêu được lưu truyền trong dân gian – Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ.

Hai người cứ thế nhàn hạ sống ở đây một thời gian ngắn, nếu không phải vì phát sinh sự cố đột xuất thì e là bọn họ sẽ còn ở lại đây thêm mấy ngày nữa, cảm giác khi được rời xa cuộc sống sôi động ồn ào nơi thành thị, hòa cùng với thiên nhiên thật là tuyệt.

Một buổi tối, mặt trời đã ngả về tây, ăn cơm xong, hai vợ chồng ngồi trước cửa phòng tâm sự việc nhà.

Sau lưng là một căn nhà cũ, xa nữa là những dãy núi trùng điệp, ráng chiều vàng rực chiếu vào người, xung quanh còn có tiếng ếch kêu, không gian yên tĩnh như thể chỉ có hai người bọn họ.Dù sao ở đây nếu có chụp ảnh thì bạn cũng không đăng lên blog được, không ai biết bọn họ đang ở đâu làm gì, và bọn họ cũng không hề hay biết thế giới bên ngoài kia đang có những thay đổi như thế nào.

Nơi này các thôn dân rất nhiệt tình hiếu khách, nhưng bọn họ cũng nhận thức được rằng không nên xen vào cuộc sống hạnh phúc của hai vợ chồng nên người ta đều tránh đi, song không vì vậy mà hai vợ chồng không có việc để làm, bọn họ được người dân giao phó một ruộng hoa màu và đám súc vật trong nhà, cho hai vợ chồng được tự do hưởng thụ cuộc sống.

Hết thảy đều vô cùng tốt đẹp.

Chỉ có điều là, khoảnh khắc này không kéo dài quá ba giây.

Hai người vừa đứng lên không bao lâu thì Bao Tử bỗng giật nảy mình, nhảy lên bám chặt lấy Hoắc Sâm như con gấu koala: "Aaa, có rắn kìa!!"

Hoắc mỗ liếc nhìn mặt đất một lượt, toàn thân không tự chủ được mà khẽ run lên, đúng là có một con rắn, nó còn lè lưỡi phát ra âm thanh cảnh cáo nữa chứ.Nói thật thì Hoắc Sâm cũng rất sợ loài động vật thân mềm này, nhưng hắn là đàn ông, còn là một người chồng nữa, nên hắn phải cố gắng bình tĩnh vỗ lưng cái người đang đu bám hắn kia, dịu dàng nói: "Đừng sợ, có anh ở đây rồi."

"Nó đã đi chưa?" Bao Tử vô cùng sợ hãi, đầu chôn chặt vào cổ Hoắc Sâm.

[Sợ rắn lắm! Nhỡ bị nó cắn chết thì sao đây?]

"Vẫn chưa, nhưng anh nghe nói chỉ cần em không động đậy thì nó sẽ không làm hại em đâu."

...

Cũng may là thể lực của Hoắc Sâm rất tốt, có thể bế Bao Tử đứng im không nhúc nhích một lúc lâu, hai mắt ngắm nhìn phương trời xa.

[Địch không động thì ta cũng không động.]

Con rắn kia cứ ở đó mãi không chịu đi, một lúc sau có vẻ như không đủ sức chịu đựng như hai vợ chồng Hoắc Sâm nữa nên đành phải lắc lư trườn đi.

[Loài người khiến ta thật buồn nôn, ôm lâu thế mà chưa chịu buông ra.]

Con rắn đi rồi, Hoắc Sâm thở hắt ra một hơi, đầu đầy mồ hôi.

"Bánh bao ngốc, em nói rất đúng, em nên giảm cân đi thôi."

"..."

[Chẳng phải chính anh đã nói là nhiều thịt ôm mới sướng sao?]

[Lời đàn ông nói đúng là không thể tin được.]

"Tại anh yếu thì có ý →_→."

"..."

[Hơ hơ.]

[Vậy em nói anh nghe đi, mỗi lần lăn lộn ai luôn là người phải cầu xin tha thứ đấy?]

...

Thế giới bên ngoài thật đáng sợ, chỗ cỏ cây tươi tốt luôn xuất hiện rất nhiều rắn, vì sự an toàn của mình, Bao Tử lập tức muốn về nhà.

"Đừng lưu luyến nữa, nhà là nơi ấm áp nhất mà, chồng ơi, về nhà nhé!"

Hoắc Sâm tất nhiên là đồng ý rồi, cứ phải sống trong lo sợ thế này thật không dễ chịu chút nào QAQ.

---

Cố Tử Diễm nghe được tin này rất nhanh, hai vợ chồng ngốc vừa mới bước chân vào cửa nhà là đã nhận được điện thoại của Cố Tử Diễm rồi, đầu tiên hắn rất lịch sự khách sáo hỏi: "Chơi đã chưa hả? Tận hứng chưa? Tâm trí quay về chưa?"

Hai vợ chồng ngốc: "Chưa quay về, cũng chưa tận hứng."

Sau khi nhận được câu trả lời, Cố Tử Diễm liền tuyên bố cho Hoắc Sâm biết là thế giới của hai người đã over rồi, chuẩn bị nhận công việc mới đi.

Đúng vậy, Hoắc Sâm lại có phim mới để quay, chuyện làm nam chính thì hiển nhiên không cần phải nói rồi.

Hoắc mỗ: "( ̄^ ̄)ゞ"

Bao Tử vỗ vai Hoắc Sâm, to giọng động viên: "Đi thôi Pikachu! Chiến đấu vì gia đình nào!"

"..."

Là một người đại diện có đầu óc kinh tế, Cố Tử Diễm tất nhiên sẽ không để cho Bao Tử nhàn rỗi, chồng đã đi quay phim thì vợ cũng phải đi quay phim, thậm chí hắn còn nói với đạo diễn là: "Nếu anh để Hoắc Sâm làm nam chính thì chắc chắn sẽ có ưu đãi mua một tặng một."

[Một con Husky cắp theo một cái bánh bao.]

Không sai, bây giờ Cố Tử Diễm đã không có ý định tách hai vợ chồng kia ra nữa rồi, hắn biết rõ là nếu tách hai cái người kia ra thì tên Hoắc Sâm kia sẽ không tha cho hắn đâu, không bằng cứ để bọn họ ở chung một đoàn phim, vừa tiết kiệm tiền lại không phải lo nghĩ nhiều, với lại Bao Tử có kỹ năng diễn xuất rất tốt, cho nên hắn sẽ cố gắng tạo thật nhiều cơ hội cho cô.

Nghe tin mình sẽ có cơ hội được đóng cùng Hoắc Sâm, Bao Tử cực kỳ hưng phấn, Hoắc mỗ cũng rất vui.Hắn cảm thấy Cố Tử Diễm càng ngày càng biết cách làm việc rồi đấy.

Chẳng qua lúc Hoắc Sâm đã bình tĩnh lại thì hắn đột nhiên phát hiện vợ mình hình như hơi high quá rồi thì phải.

[Hình như trẫm đã nhận ra điều gì đó.]

[Ái phi, lúc em gặp được anh cũng có thấy em vui đến vậy đâu hả?]

[Tại sao mới nghe tin sẽ được đóng cùng anh thì em lại như muốn bay lên trời thế?]

Hoắc Sâm nghĩ, có lẽ đúng như lời Bao Tử đã nói, lần này cô thật sự muốn tập trung phát triển sự nghiệp rồi QAQ.

Đột nhiên hắn thấy hơi hối hận khi đã góp phần vào sự nổi tiếng của vợ, nếu sau này cuộc sống của vợ ngày càng bận rộn, để hắn một mình ở nhà thì phải làm sao bây giờ?

Mới nghĩ thôi đã thấy buồn rồi TAT.

[Vợ muốn trở thành nữ cường nhân rồi.]

[Vợ, nếu mai sau em trở nên cường đại thì liệu em có vứt bỏ anh không?]

Người từng trải Cố Tử Diễm đưa ra lời khuyên: "Vậy cậu để Bao Tử làm mẹ đi."

"..."

[Cậu đừng có đùa tôi.]

[Lần trước tôi vừa mới từ chối yêu cầu này của vợ xong.]

[Bây giờ lại...]

[Đàn ông nói lời phải giữ lời chứ.]

Nên cho Bao Tử tập trung vào con cái hay sự nghiệp đây? Câu hỏi này rất đáng để suy nghĩ.

Sau mấy lần suy nghĩ, Hoắc Sâm quyết định sau khi quay xong phim này sẽ tiến hành tạo cục cưng, tốt nhất là tạo ra một cô con gái mềm mềm đáng yêu giống như bánh bao nhà hắn ấy.

Nhất định là như vậy.

= v =