Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng

Chương 30




Mặc dù chỉ ở Séc trong bốn ngày ngắn ngủi, nhưng đất nước này đã lưu lại cho tất cả mọi người trong tổ chương trình "Có em trong đời" một ấn tượng sâu sắc.Cho nên có thể nói là những người làm việc thầm lặng đôi khi cũng rất hạnh phúc, ít nhất là họ không cần trả tiền mà vẫn được đi du lịch miễn phí, hơn nữa quan trọng nhất là có tiền lương cầm về.Nhưng những cảnh đẹp rồi cũng sẽ trở thành hồi ức, thời khắc chia tay đã đến rồi.

Trước khi ra về, tổ chương trình vẫn muốn phỏng vấn hai vợ chồng Hoắc Sâm vài câu như thường lệ.

Hỏi Hoắc Sâm: "Bạn cảm thấy chuyến đi du lịch lần này thế nào?"

Boy thẳng thắn trả lời: "Tôi thấy không vui lắm."

Đạo diễn hít sâu một hơi, hỏi tiếp: "Tại sao bạn lại thấy vậy?"

[Nhẫn nhịn nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn!]

[Thế giới tươi đẹp như vậy, mình không được nóng nảy!]

Hoắc Sâm: "Thứ nhất, vừa mới xuống máy bay thì đã bị các anh vứt bỏ một cách vô tình; thứ hai, cố tình gài người nước ngoài vào để chia rẽ vợ chồng tôi, cầm gậy đánh uyên ương; thứ ba, biết rõ chúng tôi không biết khiêu vũ mà vẫn bắt chúng tôi học, mặc dù điệu nhảy này không khó lắm, chúng tôi có thể làm được; thứ tư, tôi còn chưa tính sổ các anh chuyện ngày hôm qua cố tình chơi tôi, để vợ tôi thù tôi đâu đấy."

Đạo diễn: "..."

[Hơ hơ.]

[Có hai trong bốn điều trên là chúng tôi bị oan, chúng tôi cương quyết không đồng ý đâu!]

[Đừng cho là chúng tôi mắt mù nhé, hai người khiêu vũ high như vậy, có chỗ nào là thấy không hài lòng đâu, còn việc không biết khiêu vũ thì là chuyện của hai người chứ!]

[Còn nữa, chính anh tự đi hành hạ vợ anh chứ chúng tôi xen vào chắc!]

[Mười mấy triệu người xem xin hãy làm chứng cho chúng tôi!!]

...

Hỏi Bao Tử: "Tuần tới là tuần ghi hình cuối cùng của chương trình rồi, bạn có ý kiến gì không?"

Thi sĩ thuộc trường phái trữ tình Bao Tử: "Ôi, tốt quá rồi ( ̄▽ ̄)."

Đạo diễn: "..."

[Gặp cái đôi vợ chồng thẳng thắn này, tôi thật sự là *bíp bíp*.]

[Xin hãy nói cho tôi biết nguyên nhân, để cho tôi xem rốt cuộc thì mình đã làm sai điều gì?]

Bánh bao ngốc: "Cuối cùng cũng được dùng điện thoại rồi ha ha ha ha = v =."

Đạo diễn: "TAT"

[Được lắm.]

[Thì ra chương trình của tôi còn không bằng một cái điện thoại.]...

Sau khi kết thúc phỏng vấn, trái tim của đạo diễn đã vỡ tan thành trăm mảnh, sự lạc quan kiên cường không còn nữa rồi QAQ.

Sau khi đi ra căn phòng nhỏ dùng để phỏng vấn, đạo diễn mệt mỏi vô cùng, mặt không thay đổi nhìn Hoắc Sâm, bất thình lình hỏi một câu: "Hoắc ảnh đế, ở nhà anh quan trọng hơn hay điện thoại quan trọng hơn?"

Hoắc Sâm: "..."

[Xin anh đừng có động đến nỗi đau của tôi TAT.]

"Đương nhiên là tôi quan trọng hơn rồi, cái này còn phải hỏi à?"

Đạo diễn: "..." Hơ hơ, có bị đánh chết thì tôi cũng không tin đâu.

---

Không biết là ai tiết lộ thông tin ra bên ngoài, hay là do những phóng viên có khả năng tìm hiểu thông tin cao, mà khi tổ chương trình về nước đã thấy đầy các phóng viên và fan hâm mộ đứng ở sân bay đón thần tượng của họ trở về.Còn về phần các chó săn thì...mục đích của bọn họ là muốn đào sâu thêm về câu nói của cô diễn viên hôm trước, xem xem rốt cuộc thì Bao Tử đã dùng cách nào mà có thể quyến rũ được Hoắc Sâm, thành công được Hoắc ảnh đế cưới về làm vợ.

[Lửa bát quái có thể cháy lan ra cả đồng cỏ.]

"Xin hỏi cô Hoắc một chút ạ, cô và Hoắc Sâm quen nhau như thế nào? Làm thế nào mà Hoắc Sâm lại muốn cưới cô?"

Đột nhiên bị cả đống người vây quanh, bánh bao ngốc ngơ ngơ ngác ngác không nghĩ được gì, quay đầu hỏi: "Đúng rồi A Sâm, sao chúng mình lại quen nhau?"

Các phóng viên: "..."

[Xin đừng nghĩ rằng bánh bao ngốc đang giả ngu với các người.]

[Mà thật sự là cô ấy cũng không biết là mình đã quen với chồng mình như thế nào đâu.]

"Bạn fan Bao Tử, bạn có được tôi rồi là bạn vứt bỏ tôi như cái giày rách thế hả? Ban đầu bạn đến tìm gặp tôi rồi xin chữ ký, ký ký xong rồi thành ra dây dưa đến bây giờ luôn."

Tất cả mọi người: "..."

[Trời ơi chết mất chết mất, tình cảm chết đi được = v =.]

[Bàn về tầm quan trọng của việc fan đi xin chữ kí thần tượng.]

[Nhỡ đâu ký xong lại kéo được người ta về nhà thì sao = v =.]

Khó khăn lắm mới gặp được hai vợ chồng, các phóng viên tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho dù có bị show ân ái đập đến thương tích đầy mình thì cũng mặc kệ TAT.

[Chúng tôi rất kiên cường.]

[Chúng tôi có tinh thần nghề nghiệp vô cùng vĩ đại.]

Một cô diễn viên phụ thứ mười tám mới vào nghề, không có nhiều kinh nghiệm, vậy mà lại kết hôn với một ngôi sao lớn, trong chuyện này nhất định có một bí mật không thể nói cho ai biết, cho nên có người lên tiếng hỏi: "Xin hỏi có phải hai anh chị vì có con nên mới kết hôn đúng không ạ?"

Hoắc Sâm: "..."

Bao Tử: "..."

[Mẹ nó, đang trêu bọn tôi à =_=.]

[Chúng tôi chỉ khi đã có danh phận hợp pháp thì mới lăn lên giường đấy nhá (●°u°●)".]

Mọi người xung quanh nghe xong vẫn im lặng như trước.

"Trước mắt chúng tôi vẫn chưa lên chức bố mẹ, cảm ơn."

"Vậy Hoắc Sâm, anh định bao giờ sẽ có con?"

"Cứ thuận theo tự nhiên thôi."

[Hơ hơ.]

[Tôi mới kết hôn được hơn một năm thôi nhé!]

[Đang thời kì tân hôn vui vẻ, tình chàng ý thiếp.]

[Không cần một bé củ cải chui ra rồi chiếm đoạt vợ tôi đâu ( ̄^ ̄)ゞ]

---

Cuối cùng cũng giải quyết xong các câu hỏi của phóng viên, hai vợ chồng Hoắc Sâm thành công ngồi lên xe đi về nhà dưới sự hộ tống của các vệ sĩ.Chẳng qua trên đường về nhà, bánh bao ngốc vẫn có đầy một bụng nghi vấn, bây giờ cô vì đang quá vui sướng vì tự nhiên được làm vợ của Hoắc Sâm, nên đã quên mất không hỏi là tại sao hai người lại quen biết nhau.

Trên xe, Bao Tử nóng lòng muốn hỏi, nhưng bên cạnh còn có người ngoài nên cô đành cắn răng chịu đựng đem thắc mắc của mình nuốt vào trong.

Sau khi về nhà, chỉ có hai người bọn họ...

"Nào, thành thật khai báo cho em, rốt cuộc thì em đã dùng thủ đoạn gì mà có thể ôm được trai đẹp về nhà vậy?"

Hoắc Sâm: "..."

"Chồng ơi, anh nói cho em biết đi mà ~"

"Chuyện này nói ra thì dài lắm."

"Không sao, bọn mình còn cả một đêm dài mà."

"Thật ngại quá, buổi tối không thích hợp để kể chuyện, chỉ thích hợp để phóng túng thôi = v =."

"..."

Chuyện xưa kể ngắn gọn thì là thế này...

Hoắc Sâm có một cái bệnh là cho dù nhìn thấy một cô gái khỏa thân nằm trước mặt đi nữa thì hắn cũng chỉ nói một câu "Thi thể từ đâu đến, mau ném đi chôn ( ̄^ ̄)ゞ".Không phải là hắn ghét con gái, mà là hắn không có phản ứng với bất kì loại con gái nào.Hồi niên thiếu hắn luôn cố gắng giữ khoảng cách với con gái, nên bố mẹ hắn đã không tiếc gì mà ném hắn vào giới giải trí, mục đích là để cho hắn tiếp xúc nhiều với các diễn viên nữ, hi vọng sẽ khiến hắn dần dần có phản ứng.Người nhà họ Hoắc thà rằng Hoắc Sâm là một công tử đào hoa, còn hơn để hắn làm một hòa thượng thanh tâm quả dục.Nhưng cuối cùng thì mong đợi của họ cũng không được thực hiện, Hoắc Sâm vẫn như cũ không hề thay đổi.

Mãi cho đến khi gặp Bao Tử, cô gái chật vật nhiều năm ở nghiệp diễn mà vẫn chỉ là một diễn viên phụ nhỏ bé thì mọi chuyện mới khác.Khi hắn gặp cô lần đầu, lúc đó cô tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lẽo, như thể băng sơn mỹ nhân vậy.

Nhưng cho dù có lạnh lùng đến đâu thì khi gặp được thần tượng, nội tâm của cô vẫn hừng hực bốc cháy như cũ, huống hồ là cô chỉ giả vờ lạnh lùng mà thôi.Khi đóng vai quần chúng cho phim của Hoắc Sâm, ngày nào cô cũng vắt óc nghĩ cách để xin được chữ ký của thần tượng.

Kết quả, chỉ sau một lần ký tên mà dẫn tới một cuộc tình, cuối cùng là hôn nhân.

Lúc Bao Tử tìm hắn xin chữ ký thì mặt cô đang lấm lem bùn đất, phim này là phim về đề tài chiến tranh, mà Bao Tử lại là diễn viên quần chúng, nên cô phải diễn vai thi thể nằm trên chiến trường đầy bom đạn, mà còn phải nằm sấp nữa, đến cái mặt cũng chẳng được lên hình.Nhưng chỉ cần có thể được đóng cùng phim với thần tượng, thì dù có phải nằm sấp ăn đất cô cũng không thấy khổ.

[Bàn về quyết tâm của một fan chân chính.]

Bao Tử quyết định lợi dụng lúc không có ai bên cạnh Hoắc Sâm để ra tay, một thân bụi đất lén lút đi đến chỗ Hoắc Sâm, lấy một quyển sổ nhỏ và một cây bút từ trong ống tay áo ra, nhìn xung quanh một lượt rồi nói: "Hoắc ảnh đế, em hâm mộ anh từ rất lâu rồi, anh cho em xin chữ kí được không ạ?"

Hoắc Sâm: "..."

Hắn thành thạo kí tên của mình vào cuốn sổ, nhưng không ngờ cô gái này lại nói tiếp: "Có thể kí thêm một chữ nữa không ạ?"

"Xin cho bạn em à?"

"Không phải ạ."

Hoắc Sâm gật đầu, cảm giác cô bé fan này không tệ, xin tận hai chữ kí để lưu giữ.Ai ngờ hắn lại nhận về một câu nói kinh người, làm miệng hắn co giật luôn.

"Một bản em giữ lại, còn một bản đem đi bán, thế là em sẽ có tiền mua Iphone rồi hihi."

"..."

---

"Sau đó thì sao? Sau đó thì sao ạ?" Bánh bao ngốc nằm trong ngực Hoắc Sâm, vui vẻ nghe hắn kể chuyện.

Hoắc Sâm không chút nể nang chặn đà hưng phấn của vợ: "Muốn biết về sau thế nào, xin đợi hồi sau sẽ rõ."

"( ̄^ ̄)ゞ"

"Vợ à, đêm đã khuya rồi."

"Thì sao?"

"Phóng túng phóng túng nào = v =."

"Em từ chối!" Ai bảo anh chỉ kể có một nửa rồi thôi.

"..."

Trằn trọc trở mình một lúc, Bao Tử vẫn thấy ngứa ngáy trong lòng, cho nên... "Chồng này, sau đó em có đem bán cái chữ kí mà anh cho em không?"

"Có, em bán cả hai luôn, sau khi kết hôn em vẫn thường xuyên bảo anh kí tên, bán được rất nhiều đấy."

"..."

[Tại sao mình lại là người như vậy chứ!]

"Lừa em đấy."

"QAQ"

[Vốn đang cảm thấy áy náy, muốn bù đắp cho anh một chút.]

[Đồng ý triền miên ân ái với anh suốt đêm nay.]

[Nhưng mà bây giờ em chỉ có thể bảo anh đi ngủ sớm thôi!]

Khi ở bên một người, nếu như người ấy có thể truyền cho bạn năng lượng để thức dậy mỗi sáng, đêm đêm có thể an tâm đi ngủ, làm việc gì cũng cảm thấy tràn đầy động lực, luôn mong đợi về tương lai, thì chứng tỏ bạn không yêu nhầm người.Tình cảm chân thành nhất không phải là việc lấy danh nghĩa tình yêu ra để giày vò nhau, mà là phải coi nhau như những người bạn thân, trở thành ánh sáng của đời nhau.

"Vợ, ngày mai anh có hẹn phỏng vấn."

"Em biết rồi, hai bọn mình đi ngủ sớm thôi."

"Em đi cùng anh nhé." Ngủ muộn một chút cũng không vấn đề gì, đằng nào cũng có lăn lộn đâu QAQ.

"Em đi theo anh làm gì?"

"Ở bên cạnh anh."

"Để em suy nghĩ đã."

"Ừ, chúc em ngủ ngon =3=."

"Anh ngủ ngon."