Trước thân phận mới của Thẩm Thường Hi, Lê Cảnh Nghi nhất thời kinh ngạc đến mất hồn.
Thẩm Thường Hi nói xong, nghiêm túc đưa tay ra bắt tay với anh.
Anh nén lại vui mừng đưa tay ra bắt lại cô, cười nói: “Sao em lại ở đây?”
Hai người vừa bắt tay xong thì ông chủ Garlic kia cũng vừa hay đẩy cửa đi vào.
Lê Cảnh Nghi tạm thời gạt bỏ nghi vấn, lấy lại bình tĩnh.
Làm chuyện chính trước.
“Xin lỗi đã để hai vị phải chờ lâu.” Ông chủ Garlic vừa cười vừa nói.
Thẩm Thường Hi nhếch môi, khách sáo đáp lại: “Không có, chúng tôi cũng vừa mới tới, còn chưa kịp chào hỏi nhau, phải không anh Lê?”
Đối diện với nụ cười sáng rực của cô, Lê Cảnh Nghi đương nhiên cũng vui vẻ nhanh chóng phản ứng lại, cùng cô diễn vai người lạ: “Đúng vậy.
Tôi không ngờ giám đốc chiến lược mới của Cơ Hàng vừa trẻ tuổi, dung mạo lại có khí chất như vậy.”
“Ha ha, cậu không phải cũng vậy sao? Hai vị đây đúng là tuổi trẻ tài cao.” Ông chủ Garlic hào sảng nói sau đó ra dấu cho cô và anh ngồi xuống: “Nào, hai vị mời ngồi.”
Sau đó ông ta bắt đầu nội dung chính của ngày hôm nay, sau khi giới thiệu qua về công ty và điều kiện để hợp tác, rất nhanh sau đó chính là màn đấu trí của Thẩm Thường Hi và Lê Cảnh Nghi.
Lê Cảnh Nghi trình bày trước ý tưởng của mình sau đó là đến lượt Thẩm Thường Hi.
Lúc thấy cô đứng trên bục thuyết trình, tác phong vô cùng chuyên nghiệp, sự tự tin trong lời nói của cô, thái độ của cô đối với công việc và dự án này so với anh hoàn toàn không thua kém.
Giống như Tống trần phân tích.
Giám đốc mới của Cơ Hàng.
Quả thật là một đối thủ đáng gờm.
Có điều đứng trước một đối thủ như thế này, anh không những không lo lắng, còn có chút tự hào và hưng phấn.
Anh chợt nhớ lại dáng vẻ ương bướng tự tin này thật sự y hệt như lần đầu tiên đàm phán với anh việc làm trợ lý.
Sau khi kết thúc trình bày của cả hai, ông chủ Garlic có đưa ra vài câu hỏi cho hai bên để quyết định lựa chọn công ty thích hợp nhất để đầu tư.
Nhưng cả hai đều nhiệt tình đáp lại và không sót một chi tiết nào.
Mỗi bên đều có những điểm mạnh riêng.
“Ông chủ Du, vậy ông đã có quyết định cho mình chưa?” Thẩm Thường Hi hỏi ông chủ Garlic.
Ông chủ Garlic vuốt mồ hôi xem bản tóm tắt, thở dài một hơi: “Thật sự làm khó cho tôi rồi.”
“Ý ông là sao?”
“Cả hai vị đều vô cùng xuất sắc, tôi nhất thời không biết chọn ai.
Hai công ty một bên có tài lực hùng hậu, một bên có vật lực nổi tiếng chất lượng, nhưng hai vị cũng biết vốn mà bên công ty tôi có thể cung cấp.
chỉ có một công ty thôi.”
“…” Mọi việc đang đến hồi căng thẳng.
Lê Cảnh Nghi lúc này tầm nhìn vẫn luôn đặt hết lên người Thẩm Thường Hi.
Anh vẫn chưa tin được chuyện cô đến Giang Thành này, thậm chí còn làm giám đốc công ty đối thủ của anh.
Anh không chắc lần này cô tới, có chút nào liên quan tới anh hay không.
“Thôi thì thế này vậy.
Hai người hạn trong một tuần, mỗi người làm ra một bản dự toán thật chi tiết và kế hoạch trong tương lai, nói về những gì công ty sẽ mang lại khi Garlic đầu tư vào rồi đưa lại cho tôi.
Lúc đó Garlic sẽ tự có quyết định đầu tư bên nào.”
“Hai vị có đồng ý không?”
“Được.
Vậy cứ quyết định như vậy đi.” Cả hai đều đồng thanh trả lời.
***
Sau khi ông chủ Garlic rời khỏi, Thẩm Thường Hi và Lê Cảnh Nghi cũng tìm một nơi để nói chuyện.
“Thường Hi, em đây có phải là đang tự mình dâng tới cửa hay không?”
“Anh nói gì vậy.
Em đang làm việc công.
Bây giờ em là giám đốc chiến lược của Cơ Hàng rồi.
Em tới đây để điều hành công ty.”
“Ồ, vậy sao? Bỏ công ty chính lại tới công ty chi nhánh làm, em đúng thật là có tiền đồ đó nha!” Lê Cảnh Nghi cất giọng châm chọc.
Thực ra, bây giờ anh khắp người đều cảm thấy hạnh phúc.
Thẩm Thường Hi cho dù đến Giang Thành vì bất cứ lý do gì, đối với anh cũng đều không quan trọng nữa bởi vì chỉ cần cô ở đây mọi chuyện đối với anh đều trở nên dễ dàng.
Lúc Thẩm Thường Hi nói với ba mẹ về quyết định đến Giang thành của mình mới đầu bọn họ còn không đồng ý, nhưng lúc nói lý do là để cùng người ta yêu đương.
Sau đó tiện thể còn có thể giúp ba quản lý Cơ Hàng, công ty con của Thẩm Thị, ông Thẩm dĩ nhiên không thể không đồng ý.
Dù sao cũng là lần đầu tiên Thẩm Thường Hi biết nghe lời như vậy.
Đến Giang Thành cũng có người chăm sóc nên không phải lo lắng.
Vậy là Thẩm Thường Hi đã tới Giang Thành như vậy tất cả là vì đi theo tiếng gọi của tình yêu.
Thẩm Thường Hi khoanh tay, biết không thể qua mặt được anh nhưng vẫn cố cứng đầu: “Em thích, không được sao.
Trước đây em còn làm trợ lý nữa kìa.
Nghĩ lại bị o ép đủ đường mà vẫn trụ được tới giờ quả thật là một kỳ tích.
Anh nói xem tại sao thư ký Tống lại có thể chịu được một người như anh lâu tới như vậy nhỉ, nếu là em thì nhất định…”
Không ngờ lúc cô đang thao thao bất tuyệt, Lê Cảnh Nghi đã vòng tay qua ôm cô thật chặt từ đằng sau.
Chặt tới nỗ cô suýt chút ngộp thở.
“Anh làm gì vậy?” Cô nhất thời ngại ngùng, bối rối nói.
“Xin lỗi em.
Cũng cảm ơn em vì đã cho anh một cơ hội.” Anh dựa đầu vào vai cô, nhẹ giọng nói.
“Anh… cũng không nhất thiết phải xin lỗi.”
Dù sao trong lúc làm việc với anh, ngoài việc bắt cô tăng ca ra thì không có gì vượt quá giới hạn.
Hơi thở của anh thổi vào hơi cô, mùi hương thơm mát trên người anh xộc vào mũi cô khiến cho thần trí cô không tỉnh táo.
Thẩm Thường Hi cảm thấy hai bên tai và má của cô bây giờ sắp bốc cháy tới nơi.
“Thẩm Thường Hi.
Anh yêu em.” Sau lời nói mộng mị, anh khẽ đặt lên khóe mắt cô một nụ hôn.
Cô không biết có phải anh cố ý, hay từ phía sau thật khó khăn để có thể làm điều mờ ám, lần đầu tiên cô biết tới, một nụ hôn nhẹ nhàng vào khóe mắt cũng có thể khiến cho tinh thần của cô căng thẳng, khắp người như có dòng điện chạy qua.
AAA! Cô cần người tới dập lửa.
“Nhưng mà Cảnh Nghi, anh nói xem, bây giờ em trở thành đối thủ của công ty anh rồi, cái này có được tính là nội ứng không?” Sau nụ hôn nhẹ trên ban công, toàn thân cô đều cảm thấy mềm nhũn rồi.
“…” Lê Cảnh Nghi nhất thời bị cô chọc cho cười.
“Vậy nội ứng như em, anh rất sẵn lòng đón tiếp.
Anh cũng không tin em có bản lĩnh có thể thắng Việt Trí bọn anh đâu.”
“Ha! Anh lại dám coi thường em.
Ban nãy anh cũng thấy rồi, chúng ta bất phân thắng bại đó.”
“Được được, em lợi hại.
Anh không nói nổi em.
Vậy em tới Giang Thành rồi hiện tại đang ở đâu?” Anh hỏi cô.
“Thì nhà cũ của em ở Giang Thành.
À thực ra là của Mộng Nhiên.” Thẩm Thường Hi thành thực khai báo.
“Mông Nhiên?” Anh hơi nhướng mày.
Nghe tên này thì chắc là con gái.
“Chị em tốt của em.” Cô vỗ ngực có chút tự hào: “Bây giờ cô ấy vẫn đang ở Nhất Thành.”
“Ồ, vậy em có nghĩ cứ làm phiền nhà của ấy là rất không hợp lý không?” Anh ‘ồ’ lên một tiếng, đáy mắt lộ ra ý cười mờ nhạt, nhìn cô hết sức chuyên tâm.
“Sao có thể, chúng em không phân rõ của ai.
Từ trước tới giờ đều luôn như vậy.” Thẩm Thường Hi vẫn chưa hiểu ngụ ý trong câu nhắc nhỏ của anh, còn cứ tưởng anh hiểu lầm quan hệ chị em tốt của cô và Tô Mộng Nhiên, có trời đất chứng giám.
Anh cảm thấy, bóng gió cũng bằng thừa, tốt nhất vẫn là trực tiếp đề nghị: “Vậy em không định chuyển qua nhà anh sao?”.