Nhật Kí Cưa Đổ Sếp Tổng

Chương 17: 17: Lại Chuyển Công Tác





Chỉ thiếu chút nữa…
Đối với Thẩm Thường Hi, thất bại chính là thất bại, không có khái niệm suýt thành công.

Từ này từ trước đến giờ đều không dành cho cô.

Thẩm Thường Hi nghe chị Thương Tuyết an ủi trong lòng lại càng khó chịu, giống như có cái gai nhọn ở bên trong, nhổ không được mà để cũng không xong.

Chị Tuyết không biết cô là ai, cứ tưởng cô chỉ là một người mới nên mới dám an ủi như vậy, ai biết được cô đường đường là giám đốc chiến lược của Thẩm thị, top ba doanh nghiệp lớn nhất ở Nhất Thành.

Vậy mà ở đây để thua trong tay một công ty mới phất lên từ mấy năm trước.

Cô cười chua xót trong lòng, lúc trước kiêu ngạo xem thường sự giúp đỡ của chị Tuyết, cứ cho rằng một mình mình cũng có thể xử đẹp cái dự án rách này.

Vậy mà không ngờ…
“Thấy chưa, người ta làm hỏng nơi này liền có nơi khác thu nhận.”
“Nếu mà làm sai cũng được chuyển lên phòng giám đốc như vậy tôi cũng muốn.”
“Không biết cô ta có tài cán gì mà được giám đốc xem trọng tới vậy, làm không xong việc ở đây liền được chuyển sang chỗ khác.”
“Lúc trước còn rất mạnh miệng nói nhất định sẽ giành được, kết quả thì sao, không phải vẫn là cun cút trở về tay không à.”
“Cô bớt nói vài câu đi.

Người ta có khả năng là có trời phật chống lưng, không sợ bị cấp trên xử đẹp à.

Cô mà làm không tốt sẽ chẳng có hoàng tử nào rước đi như vậy đâu.”
“Đúng vậy, nếu chúng ta mà làm không tốt, nhất định cuốn gói.”
“…”
Bên ngoài tai xì xào rất nhiều thứ tiếng.

Ghen tỵ có, mắng chửi có, chán ghét có nhưng chẳng có từ nào để an ủi.

Trong phòng này từ đầu đến cuối chỉ có chị Tuyết, cô còn chưa kịp làm thân với chị thì đã phải đi.


Đúng là một điều nuối tiếc.

“Em đừng quan tâm bọn họ nói gì, bọn họ là vậy, môi trường công sở là vậy.”
Chị Tuyết giúp cô bỏ nốt đồ vào trong hộp, lại giúp cô gỡ mấy miếng giấy nhớ dán chẳng chịt ở cây máy tính: “Em đến văn phòng giám đốc làm việc cũng tốt, giám đốc làm việc rất có nguyên tắc lại tận tâm, tới đó sẽ học được rất nhiều.”
“Sau này em có chuyện gì cứ tìm chị mọi lúc, nếu giúp được gì chị nhất định sẽ giúp.” Chị Tuyết nói.

Thẩm Thường Hi cảm thấy, đây là lần đầu tiên chị Tuyết nói nhiều nhất ngoài chuyện công việc.

“Cảm ơn chị.”
“Đúng rồi, hình như chị em mình vẫn chưa lưu số của nhau nhỉ.” Chị Tuyết tiếp lời.

Đúng vậy, Thẩm Thường Hi cô làm gì biết lưu số của người mà mình không đặt vào trong mắt chứ.

Ở Thậm Thị làm gì cũng tốt, làm gì cũng hoàn hảo không chút sai sót, khiến cho cô rơi vào cái hố tự phụ quá sâu, cứ tưởng mọi việc vẫn sẽ cứ tốt như vậy, dễ dàng như vậy.

Cuộc đời vả cho cô một cái tát đầu tiên.

“Vâng, đúng là như vậy.

Không ngờ đã làm việc cùng chị gần một tháng mà vẫn không biết số của chị.”
“Có sao đâu, bây giờ lưu cũng không sao mà, sau này có gì còn liên lạc.

Chị em thỉnh thoảng cùng nhau ăn bữa cơm.”
Chị Tuyết nói xong, hai người trao đổi số điện thoại.

Thẩm Thường Hi cũng đã đến lúc phải rời khỏi đây.

***
Lê Cảnh Nghi ngồi trong văn phòng ánh sáng nhàn nhạt khẽ khàng chiếu lên khuôn mặt ngũ quan sâu sắc của anh giống như phủ sơn.

Lúc này điện thoại trên bàn rung lên mấy tiếng, anh không nhìn tên người gọi trực tiếp nhấc máy, mắt vẫn dán vào tài liệu.

“Không phải tôi nói chứ, người mới bên cậu đúng là khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác.

Nếu không phải bên tôi có kế hoạch dự phòng có khi đã bại trong tay các cậu rồi.

Quả đúng là người mà Lê Cảnh Nghi cậu coi trọng.” Ông chủ Hứa giọng điệu hào hứng gọi cho Lê Cảnh Nghi.

Lê Cảnh Nghi không buông bỏ ánh mắt nhìn vào công việc của mình nói: “Dù sao cũng thua rồi, ông chủ Hứa không cần an ủi Việt Trí của tôi đâu.”
“Tôi chỉ đánh giá khách quan thôi, cậu thừa biết tính tôi mà.” Tiếng cười hài lòng của ông chủ Hứa vang lên đến tận tai Lê Cảnh Nghi.

“Cậu còn nhớ những gì đã hứa không đó, lần sau nhất định phải nhường tôi trước hai điểm.”
“Đương nhiên là nhớ, nhưng cho dù có là nhường ông chủ Hứa nhưng tôi không đảm bảo ông chủ Hứa có thể thắng được tôi đâu.”
“Vậy thì cứ phải thử đã.”
Lê Cảnh Nghi cúp máy, vừa hay bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa.

.

Đam Mỹ H Văn
“Vào đi.” Anh nói.

Giọng không lạnh không nhạt.


Thẩm Thường Hi mang theo hộp đồ cá nhân bước vào văn phòng như bức tranh thủy mặc đơn sắc.

Cảm giác bức bách vẫn không hề vơi đi giống như ấn tượng ban đầu của cô.

Lê Cảnh Nghi ngồi nghiêm chỉnh trước máy tính, bên cạnh là những chồng văn kiện lớn nhỏ, chất tới không còn chỗ trống.

Cũng phải, Tống Trần, trợ lý toàn năng của anh ta nghỉ phép hiển nhiên khiến anh ta phải điêu đứng và nhanh chóng tìm một người tới thế.

Chỉ là không may, người đó giờ lại là cô.

“Chào giám đốc, tôi là Thẩm Thường Hi.

Tôi tới đây để nhận việc thư ký cho anh.”
Thẩm Thường Hi đang định nói ‘giám đốc đã lâu không gặp, rất vui được gặp lại anh’ nhưng thấy không phải phép, thực ra nói đúng hơn là quá giả trân nên đã nhanh chóng thay bằng một lời chào hỏi bình thường nhất có thể.

Đáp lại lời chào của Thẩm Thường Hi, Lê Cảnh Nghi chẳng có lấy một phản ứng nào.

Ít ra cũng phải chào hỏi lại một tiếng chứ, gọi cô lên đây rồi cho cô tự sinh tự diệt đúng không.

“Ừm.

Từ giờ vì cô đã trực tiếp làm thư ký của tôi nên tôi sẽ gọi thẳng tên của cô luôn.” Đứng như tượng mất tròn năm giây, Thẩm Thường Hi mới nhận được cái ngước mặt của Lê Cảnh Nghi.

Lúc anh ta nhìn lên, Thẩm Thường Hi theo phản xạ hơi cúi đầu, vì đối mắt sưng húp dù đã được chườm qua bằng đá nhưng vẫn khiến cô mất tự nhiên đi mấy phần.

“Dạ vâng.” Thẩm Thường Hi đáp lại.

Anh muốn gọi sao tùy ý anh.

Dù gì cô cũng chỉ là một đứa osin.

Lương thư ký không biết có nổi hai nghìn không, thôi vậy càng hỏi lại càng đau lòng.

Thẩm Thường Hi nghĩ trong lòng, nỗi buồn lương thấp lại bắt đầu gặm nhấm tinh thần cô.

“Công việc cụ thể như thế nào, cô hãy gọi điện hỏi Tống Trần.

Tôi mong cô sẽ làm việc tốt.”

“Vậy tôi phải đi đâu để lấy số của thư ký Tống ạ.”
“Phòng nhân sự.”
“Vâng.”
“Vậy tôi xin phép ra ngoài sắp xếp đồ một chút.”
Thẩm Thường Hi vừa nói xong liền có ý định quay đầu ra ngoài nhưng lại bị tiếng của Lê Cảnh Nghi cản lại.

“Khoan đã.”
“Dạ? Giám đốc có căn dặn gì ạ?”
Lê Cảnh Nghi gõ gõ lên mặt bàn mấy cái: “Đi pha cho tôi một cốc cà phê trước.”
“Dạ vâng.”
“Cô không hỏi tôi có yêu cầu gì à?”
“Vậy giám đốc có yêu cầu gì.”
“Tôi không uống cà phê quá ngọt hoặc quá đắng, nước cũng không được quá nóng hoặc quá nguội.

Tạm thời như vậy đã.”
“…” Thẩm Thường Hi không biết phải nói gì.

“Vâng, tôi lập tức đi sắp đồ rồi mang cà phê vào phòng cho giám đốc.”
“Pha cà phê trước đi.”
“Vâng.”
Lê Cảnh Nghi Hắn ta đúng là người thù dai, chắc chắn lần trước cô nói ghét bưng trà rót nước nên không muốn làm thư ký cho hắn, lần này hắn thật sự để cô chuyên tâm đi làm mấy việc này, hơn nữa lại lắm yêu cầu như vậy.

Trước đây đến cô cũng không có nhiều yêu cầu tới vậy với thư ký của mình.

Ra khỏi phòng, Thẩm Thường Hi mang khuôn mặt trơ trụi thần khí, cô bắt đầu mường tượng ra một tương lai bi đát đang chờ đón mình trong những tháng ngày tiếp theo.

***
Thông báo của tác giả:
Tuần này mình hơi bận, mọi người chờ tới 1/5 mình bão chương bù nhee.