Nhật Kí Cưa Đổ Sếp Tổng

Chương 13: 13: Tập Trung Làm Việc





Trong quán cà phê nọ, một người đàn ông trung niên và một vị tiêu thư xinh đẹp ngồi đối nhau.

“Thẩm tiểu thư, tôi đã cho người đi dò hỏi khắp nơi rồi.

Miếng đất này hiện đang rất được giá ở phía Tây, đất tốt, tài nguyên tốt, ngay cả vị trí cũng tốt, vô cùng thích hợp đầu tư.

Nếu như có thể giành được sẽ kiếm về không ít lợi nhuận cho chủ thầu vì vậy không ngoài dự đoán thì ắt có rất nhiều công ty xây dựng cũng đang nhắm vào dự án này.”
“Thẩm tiểu thư cô xem...” Ông chủ Chu nói xong đưa cho Thẩm Thường Hi một xấp tài liệu, một tay bắt lấy tay kia, bộ dạng khúm núm.

Thẩm Thường Hi cầm lấy tập giấy, đối mắt linh động nhẹ nhàng quét qua một lượt.

“Thẩm tiểu thư không cần lo lắng, tất cả những công ty này xét về quy mô và sức cạnh tranh đều thua kém Việt Trí.

Chỉ có điều cần phải lưu tâm đến một công ty...” Ông ta nói tiếp rồi niềm nở nhìn theo từng động tác của Thẩm Thường Hi, đại tiểu thư nhà họ Thẩm cho dù cái nhíu mày cũng có vài phần khí chất khó lẫn vào đâu được.

Thẩm Thường Hi dở qua mấy trang đầu tiên của tài liệu.

Quat thực là ngoài một số công ty nhỏ, so với Việt Trí không bằng mấy phần thì chỉ có một công ty khiến cô phải nhìn lâu thêm vài lần.


“Ý ông là Hải Thị?” Thẩm Thường Hi hơi nheo mắt nhìn vào số liệu bảng biểu chằng chịt.

“Phải.” Ông chủ Chu ra sức gật gù đồng tình.

Hải Thị vốn là một công ty có lợi thế cạnh tranh không cao nhưng từ mấy năm trước đột nhiên phát triển thêm lĩnh vực đầu tư bất động sản và xây dựng, không chỉ là tài sản lẫn doanh thu đều tăng vọt đáng kể, hiện giờ có thể cho là ngang tài ngang sức với Việt Trí.

Tuy nhiên xét về bề dày lịch sử và quy mô, Việt Trí ở Giang Thành vẫn là số một.

Gần đây, Hải Thị đang ra sức tranh giành với Việt Trí để lấy vị trí đầu trong lĩnh vực xây dựng ở Giang Thành.

Giờ thì Thẩm Thường Hi đã hiểu tại sao cấp trên lại đưa ra yêu cầu phải lấy cho bằng được.

Dự án đấu thầu này nếu như thành rồi, chắc chắn doanh thu mấy năm tới khỏi phải bàn.

Mà cô có thể thuận lợi chứng minh được năng lực của bản thân.

“Ông đã gặp ông chủ của Hải Thị chưa?” Thẩm Thường Hi hỏi tiếp, hai bàn tay cô đan vào nhau, thoạt nhìn vô cùng điềm tĩnh.

Ông chủ Chu nhấp một ngụm cà phê trên bàn, vuốt trán một cái, sau đó lắc lắc đầu thành thật: “Trước đây chúng tôi có gặp qua ở một vài bữa tiệc chỉ là vẫn chưa có cơ hội nói chuyện trực tiếp nên tôi cũng không dám nhắc tới.”
“Ừm.” Thường Hi gật đầu, đáy mắt lóe lên tia tiếc nuối.

Vậy là vẫn phải tự dựa vào sức mình đi điều tra thêm về cái công ty Hải Thị này.

“Được rồi, cảm ơn ông chủ Chu đã giúp đỡ, lần sau có cơ hội nhất định mời ông một bữa cơm để cảm tạ.” Thẩm Thường Hi nói xong câu rồi gập bản tài liệu lại, trực tiếp lấy túi xách trên bàn đứng lên để chuẩn bị ra về.

Ông Chu cười tươi đầy khách sáo xua tay nói: “Nào có.

Thẩm tiểu thư khách sáo rồi, công ty tôi nhờ có sự giúp đỡ của Thẩm thị mới có thể có ngày hôm nay.”
“Phải rồi, Thẩm tiểu thư tại sao đột nhiên lại từ chức ở Thẩm thị để qua Việt Trí ở tận Giang Thành này vậy? Nếu như không phải Thẩm thiếu gia gọi điện tới nói thì e là tôi đã thất lễ rồi.” Ông ta giọng có chút thắc mắc xen lẫn áy náy.

Nhớ lại một ngày trước, sau khi Thẩm Thường Hi năm lần bảy lượt bị từ chối hẹn gặp mặt, chiêu cuối cùng mà cô nói không ngoài chiêu gì khác đó là phải muối mặt cầu xin sự trợ giúp từ Thẩm Thành - anh trai mình, đại thiếu gia nhà họ Thẩm đã thay mặt Thẩm gia giúp cô đánh tiếng mới có thể hẹn được mấy vị phật tổ này.

“Là chuyện cá nhân thôi.” Thẩm Thường Hi đáp cho có lệ, ông Chu kia cũng không nói thêm lời nào nữa.

Xong chuyện, Thường Hi bắt taxi về khách sạn, lúc này nhìn đồng hồ trên tháp đồng hồ của tòa cao tầng phía đối diện qua cửa kính xe là sáu rưỡi, cô nhoài người lên phía trước nói với bác tài dừng xe ở ven đường sau đó chạy vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn, định bụng tối nay sẽ cháy hết mình với dự án mới.


***
Thấm thoát đã trôi qua cả tuần trời, lịch họp tiếp theo của phòng chiến lược phát triển được định sẵn cũng đến, Thẩm Thường Hi với cặp mắt gấu trúc và quầng thâm kéo đến miệng nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, chuẩn bị sẵn sàng cho một bản kế hoạch chi tiết đến từng chân tơ kẽ tóc.

Buổi họp hôm nay chủ yếu là để quyết định ra người phụ trách chính cho dự án và thay mặt bộ phận đi đàm phán trực tiếp với nhà đấu thầu.

Để có thể giành được dự án này Thẩm Thường Hi đã làm việc thực sự chăm chỉ, hầu như sáng nào cũng trong trạng thái gục mặt trên bàn.

Đến cô cũng sắp quên đi hình tượng sang chảnh của bản thân mà chỉ còn hình ảnh một bà thím nơi công sở đầu bù tóc rối.

Nhưng vì dự án, vì có thể thuận lợi giữ vững vị trí ở phòng chiến lược này cô hoàn toàn không để tâm tới.

Buổi họp nhanh chóng diễn ra, sau mấy nhân viên trong phòng xung phong đảm nhiệm còn đính kèm theo bản kế hoạch vô cùng tâm huyết thì Thường Hi cũng không kém cạnh mà để mình lép vế.

Với tư cách là người đã từng đứng đầu một phòng ban, đứng trên bục đem tâm huyết mình vất vả mới làm ra được trình bày một lượt vừa đầy đủ vừa chi tiết.

Trên bục ánh đèn máy chiếu rọi thẳng vào mặt, tự tin hơn người, ăn nói rành mạch dứt khoát, khiến cho những người bên dưới không khỏi thán phục.

Người do phòng giám đốc tiến cử thực không đơn giản rồi!
Đó là toàn bộ nội dung mà Thẩm Thường Hi nghe được sau khi về chỗ ngồi của mình.

“Cô có chắc mình làm được không?” Ông quản lý vẫn nhìn Thẩm Thường Hi với cặp mắt đầy hoài nghi.

Thẩm Thường Hi còn nhớ cái ánh mắt ông quản lý của bộ phận chiến lược bây giờ giống hệt ánh mắt của ông quản lý bên bộ phận kinh doanh khi nhìn thấy cô xung phong làm báo cáo thay cho chị Tiểu Mai, đều là ánh mắt nghi ngờ không chút giấu diếm.


Mặc cho cô trình bày bản kế hoạch chỉn chu như vậy, nhưng xét cho cùng trong cả cái phòng này cô là người mới nhất, rất khó để khiến cho người khác chấp nhận rủi ro, huống chi đây còn là một dự án lớn như vậy.

Thẩm Thường Hi rất kiên định mà nhìn vào ông ta tự tin đáp lại: “Tôi nhất định giành được.”
Trước sự tự tin đó của Thường Hi, quản lý cuối cùng không thể không giao phó.

“Được, vậy dự án này giao cho cô.

Nếu như cần sự hỗ trợ gì thì cứ trực tiếp hỏi Thương Tuyết.” Ông ta nói xong đưa mắt về phía một cô gái đeo kính mắt ngồi đối diện ghế mà Thẩm Thường Hi đang ngồi.

Thương Tuyết là người lớn tuổi nhất trong phòng, cũng là người có kinh nghiệm làm việc lâu nhất nên rất được quản lý tín nhiệm, dẫn dắt người mới đương nhiên cũng là cô thích hợp nhất.

Có điều hình như Thẩm Thường Hi lại cảm thấy có chút không thoải mái.

Trước đây làm ở Thẩm thị cô chưa bao giờ cần xin sự trợ giúp của ai.

Đương nhiên là trong công việc, bởi cô luôn luôn nghĩ, bản thân có thể tự mình làm chủ mà người khác cũng không hiểu được cách thức làm việc của cô, giúp đỡ chỉ càng khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Nhưng thân phận bây giờ đã khác, trước mặt Thương Tuyết cô chỉ có thể gật đầu cười chào một cách lịch sự, cái chào dành cho một tiền bối..