Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

Chương 61




Từng món đồ ngủ của Tịch Tuế rơi xuống thắt lưng, lộ ra một mảnh xuân sắc, cảm thấy hơi lạnh lẽo nên cô bám chặt lấy Quý Vân Tu theo bản năng, vùi vào lồng ngực của anh.

Hô hấp của Quý Vân Tu dồn dập, lòng bàn tay ấm áp dịu dàng nhẹ nhàng đặt lên trước ngực và sau thắt lưng của cô. Bờ môi mềm ẩm ướt rơi trên xương quai xanh trắng ngần. Phần xương nhân ngư giống như những khe núi nhỏ ẩn chứa vẻ đẹp vô hình.

Gò má Tịch Tuế đỏ ửng, trong mắt hiện lên sự mê ly.

Cảm giác kỳ lạ khiến cô có hơi không thể nào thích ứng được, giống như trái tim đang treo giữa không trung không tìm được nơi dựa vào, sự khó chịu khiến cô khẽ đẩy anh lùi về phía sau.

Bởi vì hành động không kiểm soát được của hai người mà ngay cả chăn bông phủ trên người bọn họ cũng bị tuột xuống ra hơn phân nằm nửa rơi trên sàn, chẳng mấy chốc, một góc chăn bông bên cạnh cũng bị Tịch Tuế đẩy sang một bên và nằm thở hổn hển.

Quý Vân Tu lúc nãy như biến thành một người khác, thậm chí còn làm cho cô không thể chống đỡ được, nhưng cô thích nghe giọng anh, đặc biệt là khi anh gọi tên cô lúc hưng phấn có hơi khàn khàn nhưng lại rất cuốn hút.

Lúc cô chủ động thì anh liền tấn công.

Khi cô phản kháng, anh lại kiềm chế.

Quý Vân Tu nhịn đến là khó chịu, cảm thấy cơ thể mình giống hệt như một quả cầu lửa có thể sẽ nổ bất cứ lúc nào, nhưng lúc này anh lại không biết phải giải tỏa nó như thế nào.

Từ lúc Tuế Tuế đẩy anh ra thì anh liền cảm thấy rất đau khổ, hàng mày cau lại thật chặt. Anh muốn học giống như những video mà đã từng xem trước đây nhưng anh cảm thấy Tuế Tuế sẽ không thích điều đó.

Anh kéo lấy cái chăn rồi vùi mình vào bên trong.

Tịch Tuế cắn cánh môi, trên bờ môi đỏ mọng phủ một tầng nước ẩm ướt. Cô không thể nào bình tĩnh lại được, càng rất hối hận vì hành động vừa rồi của mình.

Khi nãy, lúc cô đẩy anh ra không phải là vì ghét bỏ hay ghê tởm gì mà thật ra chỉ đơn giản là vì… trải nghiệm lần đầu tiên nên quá căng thẳng mà thôi.

Quý Vân Tu sẽ không làm trái với mong muốn của cô, thế thì sao cô nỡ để anh khó chịu được chứ?

“A Tu ~” Cô mềm giọng gọi một tiếng, ôm lấy cổ anh: “Chúng ta là vợ chồng mà, anh muốn làm gì cũng được hết.”

Âm thanh uyển chuyển khiến lý trí của người đàn ông sụp đổ trong chớp mắt, chỉ làm theo những suy nghĩ trong đầu, tùy ý ‘rong ruổi’ trên người cô.

Có một số việc, không cần kinh nghiệm cũng có thể tự hiểu được, Quý Vân Tu là một trong số đó.

*

Cô thường nghe Diệp Liễu Nhứ bảo rằng đàn ông toàn là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, ban đầu cô còn không tin bởi vì không phải ai cũng ‘tham sắc dục’.

Mãi cho đến sau này khi đã tự mình trải qua rồi thì Tịch Tuế mới đưa ra kết luận mới, câu nói đó trong một số thời điểm thực sự là chả sai tí nào!

Mới đầu Quý Vân Tu còn kiềm chế, nhưng sau đó thì dù cô có cầu xin anh bỏ qua thế nào thì anh cũng đều coi như chẳng nghe thấy, cứ đòi hết lần này tới lần khác.

Hơn nữa, anh còn là kiểu đặc biệt thông minh nữa cơ…

Anh sẽ không cưỡng ép một cách ép buộc mà chỉ dùng đôi mắt mang hơi nước chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt đó tràn ngập sự van nài, khổ sở khiến cô không thể nào ngăn cản được.

Kết quả là, bây giờ cô đang nằm trên giường không thể nhúc nhích nổi.

“Cạch ——”

Tiếng mở cửa nho nhỏ truyền vào tai, Tịch Tuế nắm chặt cái gối nhỏ bên người.

Đến khi người nọ xuất hiện, cô liền tóm lấy cái gối ném thẳng qua đó, và bị Quý Vân Tu vững vàng tiếp được.

Cái gối mềm mại dù có đụng trúng cũng chẳng có bao nhiêu sức lực, rốt cuộc cô vẫn không nỡ.

Tịch Tuế xoay người đưa lưng về phía anh.

Chốc lát sau liền cảm nhận được người nọ đang khều vai cô, động tác vừa nhỏ lại rất nhẹ.

Anh cũng không gọi cô.

Tịch Tuế bất thình lình xoay người, nắm chặt lấy cổ tay anh: “Đêm qua anh bắt nạt em.”

Quý Vân Tu mím môi, suy nghĩ một lát liền nhẹ nhàng gật đầu.

Hành động này rơi vào mắt Tịch Tuế quả thật là…

Cô chỉ muốn nhân cơ hội này mỉa mai anh một chút, tránh sau này anh càng thêm tự phụ, ai ngờ cái thằng cha này lại gật đầu thừa nhận một cách thẳng thừng rằng đã bắt nạt cô như vậy chứ?

Như vậy thì cô còn nói tiếp thế nào được nữa…

“Thế anh đã biết lỗi của mình chưa hả?”

Anh tiếp tục gật đầu.

“Vậy anh phải đảm bảo với em sau này sẽ không thế nữa.”

Lần này, anh không gật đầu, trong mắt lộ ra vài phần nôn nóng.

Anh thích chuyện đêm qua, nhưng hình như Tuế Tuế không được vui lắm.

Anh vội vàng cầm cuốn sổ bên cạnh lên viết một dòng:【Sau này không được thế nữa sao? Anh thích ở cùng với Tuế Tuế.】

Thật đáng xấu hổ khi thẳng thừng như vậy….

Nhưng Quý Vân Tu cũng chỉ là viết ra của chính mình, n

Nhưng Quý Vân Tu nói như vậy chỉ là để bày tỏ tình cảm giác của mình, nếu cô ngại ngùng trước mặt anh, có lẽ cả đời cũng đừng mong anh hiểu được.

Tịch Tuế véo nhẹ tai anh, xoa dịu trái tim đang căng thẳng và lo lắng của anh vào lúc đó: “Được rồi, nhưng anh phải nghe theo em, không được không biết kiềm chế như vậy nữa.”

“Nghe lời hay không hả?”

Anh yếu ớt gật đầu giống như cậu bé đáng thương bị áp bức dưới sự uy nghiêm của địa chủ.

Tịch Tuế che mắt lại, lẩm nhẩm trong lòng: Không được nhìn, không được nhìn, nhìn tiếp thì cô sẽ lại muốn mềm lòng nữa.

Thể lực của Quý Vân Tu quá tốt, cô thực sự chịu không nổi.

Thế giới của đôi vợ chồng mới cưới đắm chìm trong sự tốt đẹp, nhưng ở một nơi khác thì lại là u sầu đầy mặt.

Nhà họ Tề đổi ý trước lễ đính hôn, sau đó lại liên tục tuồn ra tai tiếng của Quý Hoài Tây, toàn bộ đều là người tình mà trước đây hắn ta từng bao nuôi.

Quý Hoài Tây ở công ty chịu sự chèn ép, trong lòng cáu kỉnh, mà việc Sơ Doanh về nước càng làm xáo trộn kế hoạch của hắn ta.

“Sơ Doanh, không phải tôi đã bảo cô ở lại bệnh viện cho thật tốt hay sao, tại sao lại không nghe lời hả!”

“Xin lỗi, em không biết, bọn họ nói với em rằng anh muốn đón em về một cách lặng lẽ…” Sơ Doanh che mặt khóc thút thít, nước mắt rơi không ngừng.

Trước đây, cô ta cho rằng mang thai rồi là có thể thuận lợi kết hôn với Quý Hoài Tây, nhưng sự thật chứng minh rằng cô ta và con mình cộng lại cũng không bằng sự quan trọng của tiền tài và quyền lực, Quý Hoài Tây vẫn muốn ở bên cô chủ nhà họ Tề.

Cô ta muốn làm loạn lên, nhưng cô ta dựa vào cái gì mà làm loạn cơ chứ?

Dựa vào đứa con này sao? Nếu lỡ sau khi làm loạn lên mà Quý Hoài Tây vẫn không đồng ý cưới cô ta, hoặc cũng có thể Tần Ngọc Chi vẫn tiếp tục bất mãn với cô ta thì lợi thế của cô ta liền trở thành sự viển vông rồi.

Chính vì vậy, cô ta thu lại toàn bộ sự nhỏ nhen của mình, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Quý Hoài Tây ra nước ngoài dưỡng thai.

Cô ta nghĩ, dù Quý Hoài Tây có ở bên cô hai nhà họ Tề thì cũng chỉ là vì lợi ích, chứ không phải thật lòng thương yêu gì, đợi đến khi cô ta hạ sinh đứa con trong bụng an toàn rồi lại tính toán tiếp cũng chưa muộn. Đứa trẻ sinh ra bao giờ cũng làm người khác vui vẻ hơn là đứa trẻ trong bụng mẹ.

Về mặt lý trí thì cô ta đã suy nghĩ thông suốt, nhưng về mặt tình cảm thì vẫn không thể khống chế được. Khi cô ta biết lần này Quý Hoài Tây về nước là vì muốn tổ chức lễ đính hôn với Tề Trăn, trong lòng Sơ Doanh cảm thấy nghẹn lại rất khó chịu.

Ngay lúc cảm xúc của cô ta đang sa sút thì có một người tự xưng là cấp dưới của Quý Hoài Tây xuất hiện, nói rằng muốn đưa cô ta về nước.

Cô ta vốn muốn gọi điện cho Quý Hoài Tây để nói một tiếng nhưng người kia lại nói: “Cô Sơ Doanh, gần đây anh Quý rất bất tiện, cô không thể chủ động liên lạc được, nếu nhiễu loạn kế hoạch của anh Quý thì không ai có thể gánh vác nổi hậu quả đâu.”

Một mình Sơ Doanh ở nước ngoài vốn đã hoảng loạn trong lòng, sau khi bị Sở Úc tẩy não một phen liền tin là thật, theo cậu ta lên máy bay về nước.

Cô ta được sắp xếp đưa vào ở trong một nơi có môi trường rất tốt, nơi này có chuẩn bị sẵn y tá chuyên chăm sóc cho phụ nữ mang thai, cô ta liền không chút nghi ngờ mà tin tưởng Sở Úc.

Mãi đến khi Tề Trăn trở mặt với Quý Hoài Tây, cô ta mới hiểu ra rằng mình đã bị người ta lợi dụng làm bia bắn súng!

Sở Úc không làm hại cô ta, ngược lại còn cung cấp đồ ăn, đồ uống cho cô ta, đưa cô ta đến bên người Quý Hoài Tây một cách bình an.

Quý Hoài Tây liên tục xuống dốc nhìn mặt mày hồng hào của Sơ Doanh, nhớ tới Tề Trăn hủy bỏ hôn ước vì phát hiện ra chuyện cô ta mang thai, liền xả hết toàn bộ sự căm giận bất bình trong lòng lên người Sơ Doanh.

Sơ Doanh không chịu nổi sự đả kích này, trong cơn tức giận liền trực tiếp té xỉu và được đưa vào bệnh viện.

Sau khi xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy, Tần Ngọc Chi tất nhiên không cam lòng, bà ta truy cứu xuống phía dưới lại phát hiện, thì ra là tại con đ* non bỉ ổi này!

Mới sáng sớm, Sơ Doanh đã bị người ta giật chăn.

Cô ta mở mắt ra, chỉ nhìn thấy Tần Ngọc Chi đang nổi giận đùng đùng đang đứng ngay đầu giường, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.

Sơ Doanh lập tức sợ đến mức tỉnh ngủ, chộp lấy cái chăn che ngay trước người, vô cùng sợ hãi đối với Tần Ngọc Chi.

Lúc cô ta đi theo bên người Quý Hoài Tây đã từng nghe đối thoại của Tần Ngọc Chi và Quý Hoài Tây rất nhiều lần, mười lần thì có hết tám lần trong đó là không tốt, phần lớn thời gian khi Quý Hoài Tây nghe điện thoại sẽ nổi giận.

Loại người như Tần Ngọc Chi, nói khó nghe một chút là một con cọp cái biết ăn thịt người, ai trông thấy cũng muốn đi đường vòng.

Sơ Doanh cũng không ngoại lệ, cô ta rất sợ Tần Ngọc Chi.

“Có phải là cô không! Là cô cố tình hại con trai tôi, phá hỏng hôn ước giữa nó với Tề Trăn có đúng không?”

Sơ Doanh lắc đầu lia lịa, nước mắt rơi ào ạt, bộ dạng trời sinh làm người ta tiếc thương.

Nhưng đáng tiếc Tần Ngọc Chi không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc: “Nếu không phải tại con quỷ cái nhà cô dụ dỗ thì sao con trai tôi lại biến thành dáng vẻ như bây giờ vậy!”

“Bà chủ, con còn đang mang thai đứa con của Hoài Tây mà.”

“Con?” Tần Ngọc Chi cười, chẳng qua là nụ cười chế nhạo xen lẫn châm biếm.

Nếu đứa trẻ sinh ra khi gia đình con trai bà ta hạnh phúc, sự nghiệp thành đạt, bà ta nhất định sẽ nâng niu cháu nội như cục vàng trong lòng bàn tay. Nhưng nếu đứa trẻ này tới để cản bước đường thăng tiến của Quý Hoài Tây thì đó chính là chướng ngại vật làm người ta chán ghét!

Tần Ngọc Chi suy nghĩ rất thoáng.

Con trai bà ta trẻ tuổi khỏe mạnh, chẳng sơ không sinh được con, đương nhiên cũng không thiếu một đứa trong bụng Sơ Doanh đây.

“Loại đàn bà không biết liêm sỉ như cô, dù có sinh con ra cũng không biết chắc được cái gì cả!”

Khi con người ở trong nghịch cảnh,

Khi con người ta gặp nghịch cảnh, tâm thái hài hòa, đối đãi với cái gì cũng mang theo một bộ lọc tốt đẹp, giống như kiếp trước, mặc dù Sơ Doanh đi lên từ kẻ thứ ba nhưng lúc đó Quý Hoài Tây đã công thành danh toại, Tần Ngọc Chi cảm thấy rằng Sơ Doanh thật lòng với con trai bà ta, thà lặng lẽ ở bên Quý Hoài Tây chứ không cần danh phận gì.

Nhưng kiếp này có rất nhiều chuyện đã thay đổi, Quý Hoài Tây liên tục gặp phải trắc trở, Tần Ngọc Chi nhìn ai cũng không hợp mắt nên Sơ Doanh liền trở thành vật hy sinh đứng nhất.

Sơ Doanh cầm lấy điện thoại muốn gọi điện cầu cứu Quý Hoài Tây, vì cô ta sợ rằng Tần Ngọc Chi sẽ làm hại mình.

Tần Ngọc Chi nhìn ra hành vi của cô ta nên giật lấy điện thoại di động cô ta đang cầm trên tay, ném xuống đất: “Sao nào, còn muốn gọi điện để cáo trạng với Quý Hoài Tây phải không? Nó là con trai tôi, cô cảm thấy nó sẽ đứng về phía cô hay là tôi đây?”

“Tôi đã sắp xếp bác sĩ làm phẫu thuật cho cô rồi, cô ngoan ngoãn chờ đó cho tôi!” Tần Ngọc Chi tuyệt đối sẽ không để đứa nhỏ này sinh ra đời, nếu không thì sau này ai cũng có thể nắm lấy cái cán này để gây vạ cho Quý Hoài Tây.

Sơ Doanh vừa nghe thấy phẫu thuật liền nghĩ tới đứa con trong bụng mình, lập tức đỏ mắt: “Đừng, tôi không muốn.”

Thế nhưng Tần Ngọc Chi rất tỉnh táo, bà ta lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bụng cô ta, dường như hết thảy tất cả đều đã kết thúc: “Sơ Doanh, cô không có lựa chọn khác đâu.”

“Bà chủ, cầu xin bà, đừng hại con tôi mà.”

Sơ Doanh nắm lấy tay của Tần Ngọc Chi khổ sở van nài hòng khơi dậy lòng trắc ẩn của bà ta: “Tôi chưa từng có dự định lợi dụng đứa nhỏ này để nhận được gì cả, tôi chỉ mong được giữ lại sinh mạng nhỏ bé này, nếu bà không thích thì tôi có thể mang nó đi trốn đến một nơi thật xa, đảm bảo sẽ không quấy rầy đến các người mà.”

Nhưng Tần Ngọc Chi đã lăn lộn trong giới bao nhiêu năm nay, tai tiếng gì mà chưa từng nghe qua cơ chứ, sao có thể bị mê hoặc chỉ với một vài câu nói của cô ta được.

Tần Ngọc Chi chán ghét Sơ Doanh, lập tức hất tay cô ta ra: “Bớt chơi bài tình cảm với tôi đi, tôi cho cô biết, tôi rất rõ ràng những tâm tư xiêu vẹo đó đó của cô.”

Đầu tiên là giả vờ đáng thương để giành được sự đồng cảm, đến khi thật sự sinh đứa con ra thì khi đó tuyệt đối không thể làm nổi chuyện không đòi hỏi, mong cầu gì được. Những câu chuyện con riêng tranh giành gia tài trong giới nhà giàu không phải đến từ đây hay sao?

Điện thoại Tần Ngọc Chi vang lên, bà ta vừa lấy điện thoại ra xem thì thấy là Quý Hoài Tây gọi điện tới.

Tần Ngọc Chi liếc Sơ Doanh một cái rồi xoay người rời đi nghe điện thoại: “Hoài Tây.”

Sơ Doanh nghe thấy cái tên này lập tức lớn giọng hét thật to: “Cứu em, Hoài Tây cứu em với… ưm ưm.”

Tần Ngọc Chi trực tiếp cúp điện thoại, che kín miệng Sơ Doanh lại: “Vẫn còn cứng đầu hửm? Đến nước này rồi mà còn chưa từ bỏ ý định.”

Sơ Doanh hất tay bà ta ra.

Trong lúc cả hai giằng co, Sơ Doanh đột nhiên ngã xuống giường, cô ta ôm bụng nằm trên mặt đất, cả ngồi cũng không ngồi nổi nữa.

Cảm xúc của Sơ Doanh trong quãng thời gian này rất tồi tệ, vốn dĩ thai nhi đã không được ổn định bây giờ vừa ngã xuống đã khiến cô ta đau đớn không thôi. Dòng máu đỏ tươi từ bên dưới chảy ra nhuộm đỏ mắt của cả hai người phụ nữ.

Một ống kính nho nhỏ được giơ lên từ bên ngoài cửa sổ, quay và chụp lại hết tất cả cảnh tượng khiến người ta sợ hãi này.

- -----oOo------