Edit: Doãn Vân Hi
Beta: Doãn Uyển Du
Chờ đến lúc Hứa Niệm Hi thu dọn xong thì Phó Ninh Xuyên đã ngồi trên sô pha đợi được một lúc, hai người hẹn là sẽ gặp nhau ở Vincent House, Phó Ninh Xuyên trước tiên lái xe đến tiệm sửa chữa, sau đó cùng cô bước qua đường.
Lúc hai người đến nơi, đúng lúc Ôn Lộ đang ôm Diệp Bảo Bảo đợi được một phút, cô nhìn thấy bên cạnh Hứa Niệm Hi còn có Phó Ninh Xuyên, biểu cảm trong nháy mắt từ kinh ngạc thành cười giảo hoạt.
" ayyo, cái này gọi là gì ta? Phu xướng phụ tùy?(chỉ vợ chồng cùng nhau phối hợp, nhất trí hành động). Ôn Lộ trêu trọc.
Mặt Hứa Niệm Hi nóng bừng, theo bản năng nhìn sang Phó Ninh Xuyên:
" Đừng nói bậy."
Ôn Lộ không thèm để ý, bĩu môi, liền đem Diệp Bảo Bảo đang nghịch ngón tay đặt vào trong tay Phó Ninh Xuyên.
" Vừa lúc, Diệp Bảo Bảo giao cho anh nha" Ôn Lộ cười hihi, xoay người nắm lấy tay Hứa Niệm Hi
" Đi thôi, hôm nay ngoài việc mua quần áo cho tiểu tử kia, mình còn muốn mua cho mình nữa, lâu lắm rồi không có đi mua sắm."
Hứa Niệm Hi lặng lẽ bước theo, còn không quên quay đầu nhìn Phó Ninh Xuyên, thấy anh đang ôm Diệp Bảo Bảo, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, thậm chí ngoan ngoãn đi theo phía sau, cô mím môi.
Ôn Lộ nắm tay Hứa Niệm Hi nhìn xung quanh, mỗi cửa hàng chỉ liếc mắt vài lần, nhìn thấy quần áo đẹp mới vào xem cụ thể, vì vậy bọn họ rất nhanh liền đi hết nửa tầng.
Lúc này 3 người song song đi cùng một chỗ, Ôn Lộ một bên nhìn hai người trầm mặc còn lại, đột nhiên chọc cánh tay Hứa Niệm Hi hỏi: " Kết hôn mấy ngày nay cảm giác thế nào?"
Hứa Niệm Hi sửng sốt.
" Cậu với anh ta cũng kết hôn được mấy ngày rồi, một chút cảm giác cũng không có, ví dụ có phát hiện ra anh ta có tật xấu gì không,hay là anh ta có đưa cậu đi những nơi kiểu như quán bar chơi...."
Ôn Lộ vẻ mặt hận sắt không thành thép, lải nhải đưa ra cho Hứa Niệm Hi vài ví dụ, khiến cô bị hỏi đến sững sờ.
" Hay là có thói quen gì xấu cứ nói với mình, mình có thể góp ý cho cậu xem nên làm như thế nào!"
Ngây người một lúc lâu, Hứa Niệm Hi mới lắc đầu, lí nhí trả lời: " không có."
Ôn Lộ chớp chớp mắt: " Không có? Tốt như vậy sao? Cả quán bar cũng chưa từng đi?" một mặt hoài nghi, Ôn Lộ nhìn cô chằm chằm.
Lần này Hứa Niệm Hi không hề do dự:
" Thực sự không có."
Cô dừng lại, kết hôn được nhiều ngày rồi, nhưng anh luôn đối với cô rất tốt, đừng nói đến quán bar, tan làm liền về nhà nấu cơm cho cô, buổi tối cũng chỉ ở thư phòng chuẩn bị bài giảng hoặc trong phòng đọc sách.
Hình như thật sự là một người đàn ông hoàn hảo........
" Vậy thì tốt, sau này nếu có xảy ra chuyện gì thì nhớ nói sớm cho mình biết, đừng để đến lúc vô phương cứu chữa rồi mới nói nha." Ôn Lộ dặn dò.
Hứa Niệm Hi gật đầu, nghĩ đi nghĩ lại nhịn không được nói:
" Anh ấy sẽ không như vậy....mình tin anh ấy."
Tuy nói là mới kết hôn không lâu, nhưng cô có thể cảm nhận được anh là một người rất tốt, ít nhất thì cũng không trêu hoa ghẹo bướm, không tìm phiền phức đến cho cô, không dụ dỗ phụ nữ.
Nghĩ như vậy thì trước đây lúc cô mơ hồ, trời xui đất khiến lại gả cho một người tuyệt vời.
Ôn Lộ liếc nhìn cô một cái, khẽ hừ:
" Biết bảo vệ anh ta rồi."
Hứa Niệm Hi không tiếp thêm lời nữa.
Ôn Lộ ở phía trước tiếp tục nắm tay Hứa Niệm Hi vào một cửa hàng, Phó Ninh Xuyên liền ôm Diệp Bảo Bảo đứng ở cửa, ánh mắt lãnh đạm mà dịu dàng luôn lưu luyến trên người cô, đến lúc Diệp Bảo Bảo vặn vẹo thân mình, anh mới cúi đầu đổi tư thế
Cô đã biết bảo vệ anh rồi, đây đúng là thông tin đáng vui mừng.
******
Sau khi ba người dạo được một lúc, đúng lúc đi qua cửa hàng thời trang trẻ em, liền dự định vào mua quần áo cho Diệp Bảo Bảo, sau khi vào trong cửa hàng, Ôn Lộ liền đỡ lấy Diệp Bảo Bảo từ trong tay Phó Ninh Xuyên, dắt lấy bàn tay mềm mại của Diệp Bảo Bảo đi đi chọn quần áo.
Nói là cửa hàng thời trang trẻ em, nhưng thật ra bên trong bán rất nhiều đồ, còn có giày trẻ em, các loại đồ chơi, cửa hàng rất lớn, có thể chọn lựa được rất nhiều đồ.
Phía trước, Diệp Bảo Bảo đang được Ôn Lộ ướm thử trên người một chiếc áo nhỏ, Hứa Niệm Hi đứng bên cạnh nhìn, cô cũng rất thích trẻ con, nhìn thấy những đồ vật nhỏ nhỏ này, cô không mềm lòng không được.
Thuận tay cầm một đôi giày nhỏ ở bên cạnh lên, thủ công tinh xảo hình dáng nhỏ nhắn khiến cho Hứa Niệm Hi đặc biệt yêu thích và không hề muốn buông xuống, cô cầm lấy đôi giày, ánh mắt bất giác trở nên ôn nhu.
" Đôi này dành cho trẻ em khoảng một tuổi, Bảo Bảo nhà mình đi thì to quá!"
Ôn Lộ đảo mắt thấy hành động của Hứa Niệm Hi, tưởng là cô muốn lấy cho Bảo Bảo, Lúc ánh mắt của cô mờ mịt, Ôn Lộ trong nháy mắt đột nhiên nhanh trí.
" Cậu thích?" Ôn Lộ đột nhiên cười tà, bỏ chiếc áo trong tay xuống rồi chạm vào nửa người Hứa Niệm Hi, sau khi nhìn cô gật đầu, Ôn Lộ lại cười trộm chỉ chỉ Phó Ninh Xuyên ở phía sau
" Nếu thích như vậy thì tự sinh một đứa đi, qua hai năm là có thể đi đôi giày này rồi."
Tự mình sinh một đứa? Hứa Niệm Hi bị lời nói của Ôn Lộ dọa ngốc, trong một lúc liền thất thần. Kết hôn với Phó Ninh Xuyên bao nhiêu ngày, tuy rằng hai người đã xảy ra chuyện đó, nhưng cô thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề con cái.
Nhìn cô đang ngây người, Ôn Lộ liếc trộm Phó Ninh Xuyên, không ngừng cố nói:
" Cậu nghĩ đi, cậu thích trẻ con như vậy, lại cũng kết hôn rồi, sinh con không phải là chuyện rất bình thường sao? Đợi khi con biết nói, nghe giọng nói non nớt ngọt ngào gọi một cậu một tiếng mẹ, lúc đó cậu sẽ rất tự hào."
Ôn Lộ đối với những việc này rất có kinh nghiệm, một khi nói thì không thể ngừng, dường như đem toàn bộ những lợi ích khi có con mà Diệp Thành năm đó nói với cô nói hết ra.
" Mình nói thật đấy, hai người sinh lấy đứa con đi, đúng lúc Diệp Bảo Bảo nhà mình cũng đang muốn có một người em trai hoặc em gái."
Lúc Ôn Lộ nói xong, Phó Ninh Xuyên đã không tiếng động mà đứng sau Hứa Niệm Hi, lời bọn họ nói anh đều nghe thấy hết, và anh cũng muốn biết cô nghĩ như thế nào.
"Ôn Lộ," Hứa Niệm Hi trầm mặc rất lâu mới mở miệng, đồng thời phát hiện ra Phó Ninh Xuyên đang đứng phía sau
" Mình......mình vẫn chưa chuẩn bị tốt, chuyện con cái đợi thêm chút thời gian nữa đi."
Cô biết đây cũng là chuyện sớm muộn, những cô nghĩ lại một chút, không phải cô không muốn, cũng phải trong lòng cô kháng cự, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái.
Muốn có con với người mới quen biết vài tháng liền kết hôn, trước mắt vẫn dừng lại ở mức độ có cảm tình, Hứa Niệm Hi bày tỏ tạm thời làm không được.
" Được." Lần này không phải là Ôn Lộ mở miệng, Hứa Niệm Hi hoảng hốt khi nghe thấy giọng nói gần trong gang tấc, cô ngẩn ngơ, quay đầu lại.
Hứa Niệm Hi lặng lẽ thu lại tầm nhìn.
" Đi thôi, đi xem tiếp!" Ôn Lộ nói chen vào, nắm lấy một bên tay Diệp Bảo Bảo tiếp tục xem, Hứa Niệm Hi đi theo qua đó, nhưng vừa mới nhấc chân, một bàn tay của cô liền bị anh nắm lấy.
" Không cần nóng vội" âm thanh thanh đạm, khiến cô rất an tâm " thuận theo tự nhiên."
"..........Ừm!"
Lúc theo sau Ôn Lộ, ngón tay của Hứa Niệm Hi vẫn trong tay anh, cô rũ mắt nhìn thật lâu.
Thân thiết như vậy, thật tốt.
******
Quần áo của Diệp Bảo Bảo mua rất nhanh, Ôn Lộ một lần liền mua hai bộ, định qua một thời gian nữa lại quay lại xem, lúc này ba người đến cửa hàng các loại thời trang nữ ở tầng hai, chọn quần áo.
Ôn Lộ tạm thời không nhìn thấy thứ mình thích, liền nghĩ trước tiên chọn vài bộ cho Hứa Niệm Hi, cô cầm vài bộ rất hợp với Hứa Niệm Hi ướm thử trên người, sau đó hỏi:
" Thích không?"
Hứa Niệm Hi nhìn một cái, lắc đầu.
Ôn Lộ bĩu môi, đặt quần áo vào chỗ cũ, Hứa Niệm Hi chọn đồ không có bất kỳ yêu cầu gì, toàn dựa vào mắt nhìn, cô thân hình cao, tỉ lệ người chuẩn, đồ gì mặc trên người cô đều đẹp, Ôn Lộ từng rất ngưỡng mộ, cô đơn giản chính là dáng người trời sinh.
Lại cầm thêm vài bộ, Ôn Lô tiện tay ướm trên người cô, Hứa Niệm Hi cũng tự mình xem, ngó mắt nói:
" Những cái này không hợp với mình."
Ôn Lộ kinh ngạc, nhìn quần áo trên tay, được thôi, vừa rồi hoảng thần không cẩn thận lấy toàn là bộ thấp ngực.
Cửa hàng to như vậy, quần áo số lượng cũng không ít, Hứa Niệm Hi tiện tay cầm vài bộ, thật ra kiểu dáng thì cô thích, nhưng chưa có nhìn thấy một bộ có thể thực sự vừa mắt.
Đang nghĩ ngợi thì bên cạnh có một chiếc váy đưa tới, Hứa Niệm Hi giật mình nhìn qua, nhìn vào đôi mắt đen nhánh.
" Thử cái này đi." Anh đem y phục lại gần hơn nữa, tỏ ý muốn cô vào phòng thử đồ thay ra. Trên tay là một chiếc váy dài màu trắng gạo, thiết kế viền hoa rất tinh sảo, anh nhìn một cái là biết chiếc váy này hợp với cô.
"........Được." Hứa Niệm Hi hạ mắt nhận lấy chiếc váy, hình dánh cô rất thích
Lúc bước vào phòng thử đồ cô vẫn đang nghĩ, tại sao anh lại biết cô thích mặc váy dài?
Lúc Hứa Niệm Hi thay đồ bước ra, anh đang đợi trước cửa, rối rắm kéo chiếc váy, cô lắp bắp hỏi:
" Đẹp....đẹp không?"
Phó Ninh Xuyên rất tự tin vào mắt nhìn của mình, cô mặc lên quả nhiên là như vậy, anh gật đầu, duỗi tay giúp cô chỉnh lại váy.
" Rất đẹp." Anh nói.
Hứa Niệm Hi cúi thấp đầu, không biết tại sao lúc anh khen cô, cô liền có một loại cảm giác rất vui vẻ, cô có thể cảm nhận được mặt cô đang phát hỏa, cả người đều thiêu cháy.
Lúc Ôn Lộ nhìn thấy, thực sự bị kinh diễm một phen, bắt lấy tay Hứa Niệm Hi muốn cô nhất định phải mua chiếc váy này, lúc thanh toán liền biết là do Phó Ninh Xuyên chọn cho cô, lập tức làm mặt quỷ.
" Đến anh ta còn biết cậu thích gì, mình thực sự quá thất bại rồi!" Ôn Lộ ngửa mặt lên trời thở dài.
Hứa Niệm Hi: "..........."
Mua sắm xong mấy người đều có chút khát, thế là Ôn Lộ kéo Hứa Niệm Hi đến một quán trà, người hơi đông, lúc gọi trà, Hứa Niệm Hi theo bản năng muốn uống đồ lạnh theo Ôn Lộ, nhưng Phó Ninh Xuyên ở bên cạnh liền nói muốn đổi thành đồ nóng, cô không hiểu liếc nhìn một cái.
" Em sắp đến ngày đó rồi." Anh chân thật trả lời, một dạng chân chính khiến Hứa Niệm Hi ngượng ngùng đỏ mặt.
Cô đến chuyện của bản thân cũng quên rồi, tại sao anh lại biết, còn nhớ rõ ràng như vậy?
Câu chuyện qua đi, bởi vì đông người nên Ôn Lộ liền kéo Hứa Niệm Hi ra ngoài đợi, mà Phó Ninh Xuyên đứng ở khu chờ, giúp họ cầm đồ uống.
Nhìn bóng dáng của Phó Ninh Xuyên từ xa, Ôn Lộ cảm thán.
Lúc đầu lựa chọn giúp Niệm Hi, xem ra chọn không sai, anh ta đối với Hứa Niệm Hi thật tốt.
Lúc này, Ôn Lộ chọc chọc ngón tay Hứa Niệm Hi: " Anh ta đối với cậu thật tốt, phải trân trọng đó biết không?"
Hứa Niệm Hi bị lời nói của Ôn Lộ làm cho không hiểu gì, nhưng khi cô nhìn thấy anh đang cầm hai cốc nước từ trong một đám người đông nghịt bước qua đây, chợt liền gật đầu.
Anh thực sự đối với cô rất tốt.
Mua sắm cả buổi sáng, mấy người dự định ăn cơm xong rồi về, nhưng lúc ra ngoài, Hứa Niệm Hi liền dừng chân, nắm góc áo Phó Ninh Xuyên kéo đến một cửa hàng.
Ôn Lộ còn đang ôm Diệp Bảo Bảo, khó hiểu, cô đứng ở cửa nhìn thấy Hứa Niệm Hi cầm một chiếc áo sơ mi đưa cho Phó Ninh Xuyên, ý cười trên khóe môi dần mở rộng.
Diệp Bảo Bảo ở trong lòng cô náo loạn muốn đi vệ sinh, Sau khi Ôn Lộ đưa Bảo Bảo đi vệ sinh trở về, thấy Hứa Niệm Hi đang thanh toán, lúc cô định qua đó thì liền đụng phải một người đáng ghét.
" Ô, mua sắm cơ!"
Nhìn thấy Lư Vân Tuệ, sắc mặt Ôn Lộ liền trở lên không tốt, lễ phép đáp lại. Liền muốn vòng qua đi đến chỗ Hứa Niệm Hi, nhưng Lư Vân Huệ hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, trực tiếp hừ lạnh.
" Nó cùng người đàn ông lỗ mãng kia vẫn chưa chia tay?"
Ôn Lộ nghe thấy 3 chữ người lỗ mãng liền cả người khó chịu, cho nên không hề chú ý đến nửa câu sau liền cười lạnh:
" Sao có thể chia tay chứ? Dì à, dì không biết là Hứa Niệm Hi và anh ấy đã lĩnh chứng rồi sao?"
Ôn Lộ vốn cho rằng sau đó sẽ làm tức chết người phụ nữ đáng ghét này, ít nhất có thể giết chết bộ dáng khoa khoang của bà ta, ai biết mọi việc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
" Cô nói cái gì?" Lư Vân Tuệ trừng lớn hai mắt, một đôi mắt như muốn ăn cô, " Bọn nó lĩnh chứng rồi?"