Nhát Gan Là Thua

Chương 9




Hai người sống dưới cùng một mái nhà, từng trải qua những chuyện khác nhau, có lối suy nghĩ khác nhau, ở chung một thời gian dài cũng không thể không có chút mâu thuẫn nào; cho dù chỉ là chủ thuê nhà và khách trọ, ở chung lâu cũng sẽ có cảm tình, mà một khi có cảm tình, liền không có chuyện có thể ngôn tiếu yến yến mãi.(Ly: QAQ ai cho tui biết ngôn tiếu yến yến 言笑晏晏là cái quỷ giề đi)

Đỗ Biệt Ly ra sức làm việc một mình ở thành phố Y nhiều năm như vậy, trên người nhiều ít gì cũng sẽ có chút tật xấu, cậu cũng chẳng phải người biết tự quan tâm mình bao nhiêu cho cam, vì thế sau vài năm liền bị đau dạ dày, cứ như vậy mà theo cậu đến tận bây giờ.

Lúc mới sống một mình, đau dạ dày làm cậu uống rất nhiều rất nhiều thuốc. Nhưng thuốc chung quy cũng chỉ là cách tạm thời, cậu quanh năm làm việc, nghỉ ngơi và đồ ăn chẳng có quy luật gì, cơn đau cứ tái phát nhiều lần, như hoại tử đã ngấm vào tận xương khó có thể chữa tận gốc được.

Trước đây Cố Quân vài lần thấy cậu cau mày liền đi mua thuốc(Ly: Ta chém), gì cũng không hỏi cậu, chỉ yên lặng rót cho cậu một ly nước ấm, để vào trong tay cậu.

Buổi tối ngày hôm đó sau khi thấy cậu xã giao mang theo một người đầy mùi rượu trở về, rốt cục không nhịn được mà mở miệng: “Tại sao anh không thể yêu quý thân thể của mình một chút chứ?”

Trong giọng nói của Cố Quân tràn ngập thương tiếc và đau lòng, nhưng mà Đỗ Biệt Ly đang say rượu một chút cũng không nghe được, chỉ cảm thấy tiếng bên tai làm cho cậu đau đầu, lúc này, phiền muộn vì buổi tối bị tứ phía quấn lấy mà đè ép cũng lập tức theo mùi rượu mà bốc lên: “Ngươi mẹ nó là ai chứ?...... Cứ muốn nhúng tay vào chuyện của ta?”

Nghe vậy, kinh ngạc và bi thương trên mặt Cố Quân hiện lên thực rõ ràng, con ngươi đầy sương mù của Đỗ Biệt Ly tuy thấy không rõ, nhưng cũng không dám nhìn lại, chỉ muốn đẩy hai tay của người đang dìu cậu, nghiêng ngả lảo đảo mà vọt vào phòng vệ sinh, ôm bồn cầu nôn đến thiên hôn địa ám.

Một hồi tranh chấp cứ như vậy mà đầu voi đuôi chuột kết thúc.

Đỗ Biệt Ly không phải là người không thể bỏ mặt mũi, cũng để ý thực rõ ràng, cho nên ngày hôm sau tỉnh lại, tuy rằng còn đau đầu, sau khi đẩy cửa phòng ra, chuyện đầu tiên vẫn là giải thích với đối phương.

Nhưng mà chờ khi cậu nhìn thấy cháo bát bảo vừa mới bưng ra con đang bốc hơi trên bàn, mũi liền đau xót, lời giải thích giống như bị mắc vào cổ họng: cậu nhớ rõ hôm trước buổi tối về nhà sớm, thấy Cố Quân cầm bút sách ngồi trên sô pha, cong lưng ghé vào bàn trà tốc ký gì đó, lúc ấy trên TV đang chiếu một chương trình mỹ thực, khách quý được mời đến chính là một đầu bếp chuyên làm cháo Bát Bảo, nói là để dưỡng vị kiện tì.(Ly: Là dưỡng dạ dày giúp lá lách khỏe mạnh hơn ha…ha ….ha)

Trong đầu Đỗ Biệt Ly dần hiện ra rất nhiều hình ảnh mà mình vô ý bỏ qua. Cậu luôn nghĩ mình đủ thông minh, nhưng đến hiện tại thì sợ cũng chỉ là tự cho mình thông minh mà thôi, giống như hạ một quyết tâm thực lớn, mới đẩy tảng đá kia ra(Ly:???), lên tiếng: “Cậu sao phải đối tốt với tôi như vậy?” Bất quá nhờ duyên mà gặp, bình thủy tương phùng mà thôi.

Cố Quân chần chờ một chút mới mở miệng, nhưng cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của đối phương, ngược lại lại hỏi câu mà mình đã nghi vấn từ lâu: “Anh thích đàn ông?”

Đỗ Biệt Ly bị câu hỏi này bắn trúng điểm yếu, từ khi ở một mình đến bây giờ, cậu chưa bao giờ bị câu hỏi này làm cho chật vật đến như vậy, thái độ thản nhiên mà bình tĩnh thường dùng đến lại không thể bày ra để đáp lại một người quan tâm mình như vậy, cổ họng của cậu như đang ngậm hoàng liên, chua sót đến lợi hại: “Phải” cậu cũng không định lừa gạt đối phương, tuy rằng không biết tại sao Cố Quân lại hỏi như vậy.

Cố Quân thả lỏng khẩu khí, cười đến ngượng ngùng như ánh mặt trời: “Thật tốt quá, em cũng vậy.”

Đỗ Biệt Ly nghe thấy lời đó nhất thời lại cảm thấy có chút buồn cười: đây là lúc tìm đồng loại sao?

Nhưng kinh ngạc của cậu cũng không chấm dứt, Cố Quân chỉnh lại thần sắc nghiêm túc, còn thật sự trả lời câu hỏi trước: “Em đối tốt với anh là vì em thích anh, chỉ đơn giản là vậy mà thôi. Từ lúc vào sơ trung tới giờ đã hơn mười năm rồi.” Tuy rằng “Thích” khi đó với “Thích” của hiện tại cũng không cùng một nghĩa với nhau.

Đỗ Biệt Ly nhìn thanh niên cả năm đều luôn mang biểu tình nghiêm lúc này giống như là bị người ta đổ cho một đầu “Thanh xuân”, ngay cả xương cốt cũng tản mát ra hơi thở cầu yêu màu hồng nhạt, trong nhất thời cũng không biết nên đáp lại thế nào: “Ách, cám ơn.”

Cố Quân vẫn chưa thoát ra từ đả kích đối phương đáp lại không có chút tình cảm nào, “Thông báo” hắn vừa nói mà so với thông báo thì còn chẳng bằng nói là thổ lộ một bí mật trân quý được giữ nhiều năm, nhưng dù là hơi thở mang đầy dư vị của hương rượu thuần khiết đã lên men nhiều năm, lại không thể thay đổi được kết cục.