*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khác với lường trước của Đỗ Biệt Ly, anh trai và chị dâu của Cố Quân đều là phần tử trí thức, dù bằng cấp không bằng cậu, nhưng vì làm nhà giáo nên rất phong độ, cũng không có tư thái hăm dọa. Trong bữa cơm tán gẫu thật sự tùy tính, thỉnh thoảng đề cập đến chuyện của Cố Quân, không sâu cũng không kiêng dè, khiến Đỗ Biệt Ly ngược lại có chút mờ mịt: Đây thật sự là gặp cha mẹ? Cảm giác còn giống gặp bằng hữu hơn ấy chứ. Thậm chí còn làm cho cậu thấy giống như về lúc mới tốt nghiệp đại học đi tìm việc, mỗi câu đều phải nhìn tâm lý của người phỏng vấn để trả lời
Chờ lúc cơm nước xong, Cố Quân đưa anh trai, chị dâu và cháu vào taxi, quay đầu thấy Đỗ Biệt Ly đứng một chỗ ngây người, không khỏi cười cười, đưa tay xoa cánh tay cậu: “Sao vậy?”
Đỗ Biệt Ly vốn không nghĩ chuyện hôm nay sẽ như vậy, nhưng vô duyên vô cớ đột nhiên thắng lợi làm cậu rốt cục không nhịn xuống mà mở miệng: “Cậu cảm thấy, anh và chị dâu của cậu, thấy tôi như thế nào?”
Nhìn bạn đời dưới đèn đường nhíu mày đợi câu trả lời của mình, Cố Quân đưa tay xoa tóc cậu, biểu tình trên mặt càng thêm nhu hòa: “Anh và chị dâu của em đều là người hiểu lí lẽ, yên tâm đi.”
Đỗ Biệt Ly gật đầu, sau đó mới phản ứng lại: không đúng a, sao lại nghe giống như câu hỏi của đối tượng sau khi gặp cha mẹ vậy?
Cố Quân lúc này không rảnh để bận tâm đến Đỗ Biệt Ly đang băn khoăn lo sợ không đâu, hắn hai ngày trước thật vất vả mà come out với anh và chị dâu, sau đó mặt dày mày dạn mà yêu cầu đối phương chấp nhận sự thật, lại mất rất nhiều sức lực mới có thể để cho bọn họ đồng ý gặp Đỗ Biệt Ly một lần, sự tình hiện giờ tiến triển thuận lợi, trong lòng hắn giống như được uống một l rượu ấm vào lúc đông lạnh, say đến thích ý.
Ngồi phía sau taxi, Cố Quân nhận được tin nhắn Wechat của anh trai.
(Ly: WeChat (hay còn có tên gọi Weixin tại Trung Quốc) là ứng dụng di động cho phép người dùng chat bằng video, âm thanh hoặc văn bản trực tiếp trên smartphone… và hoạt động dưới dạng một cộng đồng như mạng xã hội. Đây là một ứng dụng của Tencent, một trong những hãng phần mềm lớn nhất tại Trung Quốc.)
“Đứa nhỏ này cũng không tệ lắm, cậu thực sự đã tính ở cùng cậu ta, thì cứ sống. Nhưng mà, phía cha mẹ bên kia, anh với chị dâu cậu cũng sẽ không giúp cậu nói chuyện đâu, chính cậu sớm mà thẳng thắn.”
Cố Quân cười tủm tỉm mà nhắn lại một câu: “Cám ơn anh.”
Đỗ Biệt Ly thấy đối phương cười đến xuân về hoa nở, trong lòng buồn bực: “Chuyện gì làm cậu vui như vậy a?”
Cố Quân để ý đến tài xế đằng trước, vẫn chưa trả lời, cười lắc đầu, sau đó nắm chặt tay đối phương, đêm điện thoại cho Đỗ Biệt Ly xem.
Đỗ Biệt Ly nhìn thấy đối thoại trên màn hình, trên mặt nóng lên, trái tim cũng như bị lây bệnh mà nóng lên, cậu vẫn đoán đối phương bao giờ thì ngả bài với cậu, không nghĩ Cố Quân mỗi lần đều thản nhiên mà trực tiếp như vậy, tự ý vứt luôn mấy quá trình cong cong cuộn cuộn, đem tất cả tâm tư bày ra trước mặt cậu: anh nhìn em tin tưởng anh bao nhiêu, anh xem em yêu anh nhiều thế nào.
Khi cậu phát hiện mình lại bị chút việc nhỏ không đáng nói này làm cảm động, liền phát ra một tiếng rên rỉ ảo não, đưa một tay đỡ trán mà kết luận: Đỗ Biệt Ly, mày xong rồi, địch dũng mãnh như vậy, mày lại sợ địch bị thương, kia không phải là tự lo suông sao.(Ly: Câu này chém T.T)
Mà lúc này taxi đi qua cầu vượt, đèn dưới cầu có thể do trục trặc mà không mở, bên trong xe nhất thời liền tối om. Sau đó Đỗ Biệt Ly liền nhỏ giọng kinh hô — Cố Cùng vừa lại gần, lướt nhẹ qua hôn hai má cậu, sau đó lùi lại.
Trong xe một lần nữa sáng rực, hai người ngồi sau xe, một người nhếch khóe miệng, hai má ửng đỏ, người còn lại mang theo tươi cười không che dấu được trên mặt, mâu quang trong suốt.
Tới cửa tiểu khu, lúc đợi Cố Quân trả tiền, Đỗ Biệt Ly đột nhiên phát hiện, vào tiết xuân đang dần ấm lên này, cây ngô đồng trải qua lễ rửa tội của gió thu đông tuyết đã sớm không còn tư thái tiều tụy mà thê lương lúc vào đông, trên mỗi cành cây đều mọc lên lá non, mà trên thân cây xấu xí nguyên bản còn che kín những vết thương, cũng đã bỏ đi lớp vỏ cứng dày, một lần nữa lấy được một sinh mệnh mới. Cậu như cảm thấy điều gì đó, bỗng dưng nhớ tới một câu đã từng đọc trên sách giáo khoa nhiều năm trước:thụ do như thử, nhân hà dĩ kham.
(Ly: Câu này mị tìm trên baidu thì câu này mang nghĩa là cây còn như vậy, chưa kể đến người. Được sử dụng để than vãn năm tàn nhẫn, nhắc nhở lão hóa, thể hiện các luật tự nhiên bất lực, tình cảm.)
Vì thế vận động trên giường buổi tối hôm nay, Đỗ Biệt Ly phá lệ chủ động. Đến lúc hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa mà nghỉ ngơi, cậu đột nhiên ngồi dậy, nhìn ánh mắt của đối phương, lòng dạ không yên, mở miệng nói: “Con người của tôi, vừa lạnh lùng lại ích kỷ. Nếu lúc trước tôi vẫn không có đồng ý ‘ thử xem ’, cậu sẽ làm như thế nào?”
Cố Quân nghĩ một lúc, mới hiểu được câu hỏi của đối phương, sau đó hắn liền gằn từng tiếng mà nói ra câu trả lời đã diễn luyện không biết bao nhiêu lần trong lòng: “Vậy cũng vừa lúc a, em còn trẻ, lại đúng lúc đang cố chấp, nếu anh vẫn không đồng ý, em cũng chỉ cần cố gắng võ trang nội tâm, tiếp tục si tình, chờ một thân băng giá của anh bị hòa tan thôi.”
Nghe thấy tình thoại thình lình nhảy ra từ trong cái miệng vụng về của đối phương, Đỗ Biệt Ly cảm thấy mặt mình nóng lên, vội vàng giống như để nói sang chuyện khác mà cười nhạo đối phương: “Đó không phải chỉ là da mặt dày thôi sao.”
Cố Quần cười cười: “Chỉ cần có kết quả tốt, da mặt dày một chút thì có làm sao?”
Đỗ Biệt Ly nghe vậy che mặt, thầm than: thua rồi thua rồi, cái gì cũng thua hết rồi.
—-THE END——
Ly: Cuối cùng cũng hoàn rồi. Chính thức cắm bia đưa hoa thôi:))))))). Thực sự cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện *Moa*
Cây ngô đồng: Mọi người có thể tra về em nó trên đây Wiki ❤
Hoàn