Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương

Quyển 1 - Chương 92




Sau khi nhảy xuống đáy cốc, Vân Phong đã dùng hết pháp lực quyết chiến với linh vật thứ 5 một trận cuối cùng. Xuất ra 1 chiêu đoạt mệnh kết liễu được linh vật đó cũng là lúc mọi sức lực của anh bị rút cạn.

Cơ thể ngã ngửa tự do ra đằng sau, quả thật quá là yếu sức rồi. Đôi mắt vì quá mệt mỏi từ từ khép chặt lại. Chỉ đến khi 1 ngụm nước chảy vào miệng anh, ngụm nước ấy như có phép lạ khôi phục pháp lực trong cơ thể 1 cách nhanh nhất.

Vừa mở choàng mắt ra đã thấy Qủy Huyết đang ngồi cười bên cạnh chẹp miệng nói:

– Chờ mãi không thấy ngươi lên nên ta liều mình nhảy xuống để tìm xác ngươi đi chôn cất vậy. Ai ngờ ngươi chưa chết.

– Thứ nước đó là ngươi cho ta uống sao?

– Ở đây chỉ có ta và ngươi, ngươi nghĩ là ai? (hắn thờ ơ nói)

– Cảm ơn

– Không cần cảm ơn, dù sao ngươi cũng cứu ta nhiều. Aizz (đứng dậy) nếu đã tỉnh rồi thì mau rời khỏi đây thôi, 3 ngày chưa gặp Liên Thảo rồi ngươi không nhớ sao?

– Ngươi thật nhiều chuyện. Đi thôi.

Và khi 2 người quay về thành phố đã vô cùng kinh ngạc. Chỉ sau 3 ngày sao thành phố đầy sát khí chết chóc như vậy.

Trơ người nhìn quan sát 1 lúc, nhớ đến Liên Thảo Vân Phong liền nhanh chóng dùng thuật tâm nhãn tìm kiếm cô (cái vòng đen thấm máu của 2 người lên Vân Phong dễ dàng dùng thuật tìm cô).

Sau thời gian ngắn anh nhìn thấy 1 thây ma nữ sợ hãi trốn trong 1 góc khuất, dù cơ thể đã biến đổi nhưng ánh mắt ấy, cái cảm giác ấy chắc chắn thây ma đó là Liên Thảo.

Đứng bên cạnh Qủy Huyết cũng nóng lòng không kém vội hỏi:

– Thế nào rồi, ngươi đã thấy Liên Thảo chưa?

– Rồi, ngươi cầm theo sáo và linh hồn đi cứu Dương Đằng đi còn ta sẽ cứu Liên Thảo.

– Tại sao ta không cùng ngươi đi cứu Liên Thảo?

– Ngươi nên nhớ đây là ngày thứ 3, việc cứu Dương Đằng không thể chậm trễ.

– Được rồi, vậy ta đi ngay đây.

Dứt lời 2 người chia nhau ra mỗi người 1 hướng đi cứu người.

Vừa đến nơi đã thấy tên cảnh sát chĩa súng vào cô nếu anh đến muộn hơn chút thôi, thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào. Tên cảnh sát đó thật đáng chết.

…………

Đánh tan linh hồn của tên đó xong, anh chậm rãi đi lại gần ánh mắt vẫn không ngừng rơi lên người cô. Rốt cuộc trong 3 ngày đó chuyện gì đã xảy ra, Liên Thảo chắc chắn đã phải chịu đựng chuyện khủng khiếp này sao?

Khẽ đưa tay chạm vào khuôn mặt da thịt lởm chởm, 1 nỗi đau xót tràn ngập nổi dậy, giọng nghẹn ngào lên tiếng:

– Liên..thảo!

Đôi mắt đang khép chặt nghe thấy tiếng người gọi tên mình da diết quan trọng hơn giọng nói này không phải là của Vân Phong sao?

Từ từ hé mở hình ảnh trước mắt cô thật là anh sao hay là cô đang ảo tưởng. Đôi môi mấp máy lên tiếng:

– Vân Phong thật là anh sao?

Không thể lên tiếng nổi nữa chỉ có thể gật gật đầu, lúc này đây anh thật muốn xé xác kẻ nào đã làm cô trở thành thế này.

– Liên Thảo em có đau đớn lắm không?

Không nghĩ rằng điều anh muốn biết không phải kẻ nào đã làm cô ra nông nỗi này mà là muốn biết cảm giác của cô đang phải chịu đựng. Xấu cũng được, đẹp cũng được anh không quan tâm.

– Đau đớn lắm không?

(cô khó khăn lên tiếng nhắc lại)

Liên Thảo run rẩy đưa 2 tay lên che kín khuôn mặt của mình, giờ đã thế này cô sao dám đứng gần anh đây, anh không ghê tởm cô đó là điều cô hạnh phúc nhất rồi, đâu dám lại gần làm bẩn anh chứ.

Lùi tách xa anh, nước mắt cô không ngừng rơi ra thấm ướt cả 2 bàn tay, khó khăn lắc lắc đầu để cho anh biết là cô không đau rồi quay mặt bỏ chạy. Trong bộ dạng này cô thật không dám đối diện với anh mà.

Liếc thấy cô đang chạy xa mình, dù có thế nào đi nữa anh cũng không để cô rời xa mình nữa đâu, anh phải giữ cô lại yêu thương bù đắp những gì cô đã phải trải qua.

Chỉ 1 cái xoay mình anh đã ôm gọn cô vào lòng siết chặt như sợ biến mất:

– Đừng rời xa anh, dù cho bất kể chuyện gì xảy ra anh vẫn yêu em không thay đổi.