Ngày hôm sau
– Liên Thảo đừng lo lắng quá ta sẽ cố gắng hết sức cướp đoạt linh hồn Dương Đằng từ tay của Qủy Vương trở về.
Ôm chặt Liên Thảo trong tay Vân Phong chắc chắn nói trước khi rời khỏi.
Nghe vậy dù anh nói cô đừng quá lo lắng nhưng làm sao cưỡng ép được
khi nỗi bất an đó đang ngày càng nhiều hơn. Khẽ siết chặt tấm lưng rộng
lớn đó nếu được cô thật không muốn anh rời khỏi, cứ mãi mãi như thế này
thì thật tốt. Nhưng điều đó là không thể linh hồn của anh Dương Đằng
đang chờ 2 người họ đến giải thoát cô không thể làm ngơ được:
– Vân Phong hãy hứa với em phải thật cẩn thận, dù bất kể kết quả thế nào cũng phải trở về với em.
– Được, ta hứa sẽ thật cẩn thận.
Nhìn thoáng qua cũng biết là cô đang rất lo lắng, nhẹ mỉm cười trấn
an anh dịu dàng tựa trán mình lên trán cô, nhìn sâu vào mắt cô và nhẹ
cúi xuống hôn làn môi hồng nhẹ nhàng kia, sự mềm mại và ngọt ngào luôn
hấp dẫn anh 1 cách đáng sợ dù cho hôn nhiều lần anh cũng không thấy đủ.
Luyến tiếc rời khỏi anh hôn nhẹ lên trán cô, siết chặt cô lần nữa dịu
dàng nói:
– Hãy ở đây chờ tin tức của ta.
– Ừm (dựa vào lồng ngực ấm áp của anh cô gật gật đầu)
Buông lỏng vòng tay anh nhanh chóng biến thân thành 1 dải màu xanh lam bay vút lên bầu trời như 1 ngôi sao băng sáng chói.
Cảm nhận hơi ấm xung quanh dần tan biến lúc này đây chỉ còn mình cô
cô đơn và căn phòng lạnh lẽo. Cô muốn ấm áp, cô muốn căn phòng này tràn
ngập ánh dương.
Vội chạy đến mở bung cánh cửa sổ ra. Ngoài kia mặt trời đã lên cao
ánh dương tràn ngập, bầu trời rộng lớn như vậy nhưng chỉ khiến cô cảm
giác thấy lạc lõng, trời nắng cũng không làm cô thấy ấm áp có lẽ không
có thể ấm áp che chở bằng anh.
Buồn bã quay trở vào thì cô vô cùng hoảng sợ khi phát hiện phía sau
mình từ lúc nào đã xuất hiện 1 nam nhân, không những vậy còn vô cùng mị
hoặc.
Hắn khẽ nhếch miệng cười nói:
– Tình chàng ý thiếp thật khiến ta cảm động.
Hắn nói hắn cảm động nhưng cô chẳng thấy 1 chút nào gọi là cảm động
cả, có ai cảm động mà giọng nói băng lãnh như hắn không? Đôi mắt câu hồn đầy mị hoặc, vẻ bề ngoài yêu nghiệt đẹp đẽ nhưng không đủ để làm cô tim đập chân tay run vì Vân Phong cũng đẹp không kém hắn, yêu anh cô đã
miễn dịch với mỹ nam rồi. Vậy rốt cuộc hắn là ai? Và đến đây nhằm mục
đích gì?
Thật cẩn trọng dè chừng cô hỏi:
– Anh là ai? Anh đến đây có mục đích gì?
– 1 lát nữa cô sẽ rõ thôi. Vân Phong của cô đã đánh Tiểu Băng 1
chưởng khiến con cáo nhỏ gần mất mạng. Ngươi nói xem ta có nên báo đáp
hắn mà tặng hắn 1 món quà không?
– Ngươi muốn làm gì? Ngươi không được động đến anh ấy.
– Nếu ta cứ muốn động thì sao? Chỉ là ta sẽ không động đến hắn mà sẽ động đến người hắn yêu nhất -Trúc Liên Thảo
Mở lớn mắt chỉ là cô chưa kịp phản ứng thì 1 làn khói trăng bay đến
làm cô dần dần mất đi ý thức, ngã nhào ra nền phòng lạnh lẽo.
Chậm rãi lại gần hắn nhếch khoé miệng cười nói:
– Ta đoán là hắn sẽ rất thích. Ta muốn xem hắn yêu ngươi đến mức độ nào.
Ánh sáng hoàng kim loé lên 2 bóng ngươi biến mất khỏi đó chỉ còn lại căn phòng hiu quạnh vắng bóng người.
Cảm thấy cơ thể hư nhuyễn đầu hơi đau nhức Liên Thảo dần dần hồi
tỉnh. Ngơ ngác nhìn xung quanh đây là đâu? Đây không phải là căn phòng
của cô. Vội vàng ngồi dậy không lẽ tên nam nhân đó bắt cô đến đây.
Dù cơ thể còn mệt mỏi, đuối sức do ảnh hưởng của thuốc mê nhưng cô
vẫn cố gắng đứng dậy, cô phải chạy thoát khỏi đây trước khi hắn quay
lại.
Vội kéo mạnh cánh cửa khi cửa vừa mở ra chưa kịp vui mừng đã thấy tên nam nhân yêu nghiệt đó sau cánh cửa.
Nhìn cô hắn cười khẩy tà mị hỏi:
– Mới đến sao đã vội vàng đi nhanh vậy?
– Ngươi không phải quân tử dám dùng thuốc mê với ta.
Chậm rãi đi vào phía sau hắn là 1 cô gái áo đen vô cùng lạnh lùng và xinh đẹp. Hắn nhếch miệng hỏi:
– Ngươi có thấy ai nói Qủy là chính nhân quân tử không?
– Qủy? Không lẽ ngươi là Qủy Vương.