- Thì ta ép ngươi làm việc cho ta đây là kết quả ngươi chọn đừng oán trách người khác.
Đối với sự uy hiếp của Qủy Vương thì hắn không hề có 1 tia sợ hãi. Sợ sao? Hắn chưa bao giờ phải sợ trước 1 ai, cuồng lắm chết là cùng. Cười
lạnh anh lên tiếng:
- Oán trách? 2 từ đó chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của ta. Đừng nhiều lời nữa muốn gì thì lên đi.
Nở 1 nụ cười mị hoặc trong ánh mắt đầy hàn quang, trầm giọng nói:
- Không nghĩ tới ngươi lại vội vàng như vậy. Nhưng ngươi yên tâm đi ta sẽ không để ngươi chết.
- Đã nói ngươi đừng lắm lời rồi mà.
Dứt lời anh đánh chưởng phong về phía hắn, loại chưởng này xuất ra
như 1 lưỡi hoả đao đỏ rực chém xé trong không khí bổ nhào về phía hắn
đang đứng dựa lưng.
Nhẹ nhàng xoay mình tránh né, loại chưởng phong này lướt đến đâu là ở đó đổ vỡ thậm chí tạo trấn động khiến căn phòng rung lên. Nhếch mép
cười hắn nói:
- Aizz! Qủy Huyết ngươi hấp tấp thật đấy. Nếu ngươi không muốn nhà sập thì ra nơi khác đánh nhau ta sẽ phụng bồi.
Thu tay về, anh lạnh giọng nói:
- Được, cách đây 500km về phía đông có 1 dãy núi, ở đó không có nhiều người ở ta và ngươi đến đó.
Dứt lời 2 bóng người biến mất khỏi căn phòng để lời đứa con gái ngồi chết trân, máu chảy đầm đìa ướt nhoà ở cổ.
Trúc gia, trong phòng khách bà Lâm đang vì quá tức giận mà ôm ngực.
- Dương Đằng con nói xem lí do vì sao? Vì sao hả?
Người đang ngồi trên ghế salong cũng chính là Dương Đằng, cả người
thơ thẩn trên mặt không có 1 tia cảm xúc, 2 mắt nhìn về phía vô định, đờ đẫn trả lời:
- Không có lí do gì cả, cảm thấy mình không đủ năng lực quản lí thì nhường thôi.
- Không đủ năng lực quản lí? Có thật là vậy không hay là con muốn mẹ tức chết thì con mới vừa lòng.
- Mẹ nghĩ sao thì tùy, nhưng con đã nhường thì sẽ không lấy lại được đâu.
Thơ thẩn đứng dậy không tức giận không đau lòng, Dương Đằng quay lại đi lên phòng nhưng vô thức nói lên lời:
- Mẹ đừng đi gặp hắn hãy nhớ tuyệt đối không được đi gặp hắn.
Tức giận để lời nói đó sang 1 bên, bà Lâm quát ầm lên:
- Dương Đằng đứng lại còn chưa xong đâu.
Liên Thảo đứng dưới cầu thang khó hiểu nhìn bộ dáng đờ đẫn của anh
mình cứ như người mất hồn nhưng lại không tài nào hiểu được vì sao. Vội
chạy lại gần mẹ nói:
- Mẹ đừng giận dữ quá, mẹ không để ý thấy anh Dương Đằng rất lạ sao?
- Lạ gì chứ? Nó chắc chắn bị người ta bắt mất hồn rồi nếu không sao có thể nhường lại công ty dễ dàng như thế.
- Bắt mất hồn? Rất có thể lắm.
- Con cũng định lú lẫn theo nó à. Thời đại này lấy đâu ra yêu ma qủy
quái mà bắt mất hồn chứ. Thôi con lên phòng đi để mẹ 1 mình suy nghĩ 1
chút.
- Dạ, con lên phòng.
Dứt lời dù không đành lòng để mẹ ở lại 1 mình nhưng cô phải nhanh
chóng lên phòng vì chắc chắn Vân Phong sẽ giúp cô nói rõ ràng vì sao?
Đẩy cửa phòng bước vào đập vào mắt cô là anh đang dựa đầu vào cửa sổ
nhìn ra ngoài. Ánh sáng làm cô cảm thấy như anh đang toả hào quang, mỉm
cười vui vẻ cô lại gần:
- Anh đang nhìn gì mà chăm chú như vậy?
Khẽ ngẩng mặt lên nhìn cô, anh bất giác hỏi:
- Dương Đằng sảy ra chuyện gì sao?
- Em cũng không biết anh ấy đã gặp chuyện gì nhưng chắc chắn là không tốt rồi.
- Sao nói vậy?
- Anh ấy lúc nào cũng đờ đẫn, cứ như người mất hồn ấy.
- Không phải cứ như mà là xác định đã bị bắt mất hồn.
- Vậy..vậy bây giờ phải sao?(lo lắng hỏi)
Cô thật không nghĩ tới mình đoán bừa cũng đúng. Nói vậy linh hồn của anh trai cô đang bị ai nắm giữ?
- Có lẽ phải tìm được tên qủy đoạt phách đó.