Nhặt Được Vợ Ngoan

Chương 10: Phát hiện




Dẫn Phương Huyên ra khỏi nhà hàng, tìm một nơi vắng người, móc điện thoại gọi tài xế lái xe tới.

Phương Huyên lén lút liếc nhìn anh, trong lòng bồn chồn không yên, nhớ lại những lời anh nói lúc nãy càng cảm thấy hoảng sợ, lỡ như anh thật sự tặng cậu cho người kia, vậy thì cậu phải làm sao đây?

Đang lúc suy nghĩ miên man, cậu phát hiện ở đằng xa có một đứa bé ngồi trên mặt đất, có vẻ như đang khóc, xung quanh lại không có ai. Cậu quay sang nhìn Tông Hiệu Đông, anh vẫn còn đang nghe điện thoại, cậu cũng không muốn làm phiền anh, cho nên chần chừ trong giây lát rồi chạy tới chỗ đứa bé kia.

Lúc gần tới chỗ đứa nhỏ, chưa kịp đỡ đứa nhỏ lên thì có một bàn tay đã mạnh mẽ kéo cậu đi.

Cậu cố gắng giãy dụa la lên thì hai ba tên đàn ông khác đột nhiên xuất hiện, trói chặt tay chân cậu lại, dùng băng keo dán kín miệng cậu lại, lôi vào trong hẻm tối. Cậu muốn hét thật to cho Tông Hiệu Đông nghe, nhưng sức lực của cậu quá nhỏ, căn bản không làm lại một đám đàn ông cao to vạm vỡ.

Lôi cậu vào trong hẻm vắng xong, một tên đàn ông mặt thẹo trừng mắt nhìn mấy tên kia.

“Tại sao lại dùng băng keo dán miệng, lỡ như nó la lên, không kịp trở tay bị người ta nghe thấy thì làm sao?”

“Đại ca yên tâm, xung quanh không có ai, với lại thằng nhóc này đẹp như vậy, trước khi bán đi, chúng ta hưởng dụng một chút, dù sao cũng không cần trinh tiết, ngu gì không hưởng.”

“Đúng đó đại ca, phải chơi khi nó còn tỉnh táo mới sướng, xong chuyện rồi chúng ta đánh thuốc mê nó cũng không muộn mà.”

Tên đàn ông mặt sẹo kia thèm thuồng nhìn Phương Huyên.

Cậu sợ hãi rút người về phía sau, nước mắt đã rơi đầy mặt.

“Tao trước!” Tên đàn ông mặt sẹo cười dâm đãng lao tới ôm lấy Phương Huyên, bắt đầu hôn hít.

Cậu giãy dụa quyết liệt, nhưng tay chân đã bị trói chặt, cậu tuyệt vọng la hét, nhưng miệng đã bị bịt kín nên chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, càng làm tăng thú tính của gã ta hơn.

Đang lúc cậu muốn cắn lưỡi tự vẫn để bảo vệ trinh tiết của mình thì tên đàn ông đang liếm cổ cậu bất ngờ bị kéo mạnh ra.

Khi Tông Hiệu Đông gọi điện thoại xong thì không thấy cậu ở bên cạnh, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng tức giận, thầm nghĩ cậu đã thừa cơ chạy trốn. Đang định gọi điện thoại sai người bắt cậu lại thì phát hiện ở đằng xa có một chiếc giày bị rớt.

Anh lập tức chạy tới đó xem thì thấy đây là chiếc giày Phương Huyên mang khi nãy.

anh đưa mắt nhìn khắp nơi, ánh mắt dừng lại ở một con hẻm vắng tồi tàn, như có linh tính mách bảo, anh nhanh chóng chạy vào tìm thử thì phát hiện cậu đang bị một tên béo mập đèn dưới thân.

Anh lao vào kéo tên béo đó ra, cho gã vài đạp đến hộc máu, hai tên đàn em ở cạnh lập tức bao vậy anh lại.

Sắc mặt của anh lúc này đã lạnh đến cực điểm, hai mắt đỏ sòng sọc, hét to một tiếng rồi lao vào đánh đấm hai tên kia.

Không qua quá nhiều thời gian, cả ba tên đều nằm sóng soài ra đất, anh quay sang nhìn Phương Huyên đã bị dọa đến ngây người, cởi áo khoác ra đắp lên cho cậu, rồi khom người bế cậu lên, chiếc xe đã đợi sẵn ở bên ngoài, anh đặt cậu lên xe rồi leo vào, chiếc xe nhanh chóng chạy đi.

Trên đường trở về, thấy cậu còn đang run rẩy, anh liền đưa tay ôm cậu vào lòng.

Cảm nhận được hơi thở của anh, Phương Huyên nhịn không được khóc rống lên, tay nắm chặt áo anh, liều mạng rơi nước mắt.

Tay của Tông Hiệu Đông, bất giác càng thêm siết chặt, thật không ngờ chỉ một phút lơ là, suýt nữa thì thiếu niên đã rời xa anh mãi mãi rồi. Hình ảnh cậu bị tên đàn ông kia đè dưới thân khiến anh không tự chủ được trở nên điên cuồng, anh nhất định sẽ khiến bọn người kia trả giá.

Hai người không nói lời nào mãi cho tới khi trở lại biệt thự, anh mở cửa, bế Phương Huyên lên phòng, cởi đồ áo cậu ra, lau sơ người rồi mặc lại quần áo mới cho cậu.

Nhìn thiếu niên nhắm chặt mắt nằm ở trên giường, anh biết cậu đang rất sợ hãi, ngủ một giấc cũng tốt, anh có thể nhân lúc này đi xử lý tàn cuộc.

Anh vừa mới xoay người bước ra khỏi phòng thì Phương Huyên nằm ở trên giường đã mở mắt ra. Ngồi dậy, nhìn cánh cửa đã đóng chặt, cậu thu hai chân lại gục đầu xuống.

Gia chủ vốn đã chán ghét cậu, hôm nay người kia vừa mới mở miệng xin cậu, gia chủ không nói hai lời đã đồng ý, vậy mà lúc nãy cậu còn bị đám người kia chạm vào, chắc chắn gia chủ sẽ không giữ cậu nữa, sẽ đuổi đi, hoặc là… tặng cậu cho người khác.

Phương Huyên sờ lên trái tim của mình, cậu biết trong lòng mình đã có gia chủ rồi, nếu như bị anh coi là hàng hóa mang tặng cho người khác, cậu còn có thể sống nổi sao, chi bằng, giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thân, cũng coi như giữ thể diện cho Phương gia.

Bên này, sau khi trở về thư phòng, Tông Hiệu Đông nhanh chóng liên hệ người điều tra về chuyện lúc nãy. Tầm năm phút sau, một đoạn video được gửi tới laptop của anh. Anh lập tức mở lên xem thì thấy Phương Huyên đang đi tới chỗ một đứa nhỏ, định đỡ nó lên thì bị bọn người kia bắt lôi vào trong hẻm.

Anh khẽ thở dài, lúc đầu tưởng cậu bỏ trốn, nhưng không ngờ sự thật lại là thế này. Đứa nhỏ này thật ngốc, mánh khóe đơn giản như vậy cũng bị lừa, tại sao lúc đó không gọi anh chứ.

Đột nhiên, tim anh thắt lại, có cảm giác vô cùng bất an, giống như một việc gì đó rất xấu đang xảy ra vậy.

Vội vàng mở camera giám sát phòng của Phương Huyên lên, anh thấy cậu không còn ở trên giường nữa, dự cảm không tốt càng tăng thêm, cảm thấy rất không thích hợp, nếu Phương Huyên rời khỏi phòng thì sẽ có người tới báo cho anh ngay.

Chẳng lẽ ở trong toilet?

Anh đứng dậy, định đi sang phòng cậu nhìn thử thì dư quang chợt liếc qua màn hình laptop, anh phát hiện ở một góc khuất của chiếc giường mà camera không chiếu tới được, có một cánh tay đang ló ra, trong lòng liền rơi lộp bộp một cái, sau đó chạy nhanh đến phòng cậu.

Vừa mới xông vào thì anh liền thấy cậu đang ngồi tựa vào thành giường, mặt mũi cậu đã trắng bệch, xung quanh có rất nhiều máu, mà cổ tay phải của cậu lại có một vết cắt rất sâu.

Anh hoảng hốt chạy vào toilet lấy khăn quấn chặt vết thương lại rồi đặt cậu lên trên giường.

Tay run rẫy bấm số gọi điện thoại cho Hạ Lương.

Hạ Lương tới rất nhanh, sau đó lập tức bắt tay chuẩn bị truyền máu tại nhà cho cậu, cũng may lần trước anh làm xét nghiệm máu cho cậu, nếu không bây giờ chắc chắn cậu đã nguy hiểm tính mạng rồi.

Nhìn Phương Huyên suy yếu nằm trên giường, Hạ Lương thở dài vỗ vỗ vai Tông Hiệu Đông, “Lần này đã là lần thứ ba tôi điều trị cho cậu ta rồi, số cậu ta có may mắn đến đâu thì cũng có giới hạn thôi, nếu cậu muốn trả thù thì nhân lúc này giết cậu ta luôn đi, coi như cho cậu ta chút ân huệ, đừng giày vò người ta nữa.”

“Tôi muốn sống với em ấy cả đời, tôi đối tốt với em ấy còn không kịp, sao tôi có thể giết em ấy được chứ?” Tông Hiệu Đông nhìn chằm chằm vào gương mặt của cậu.

“Vậy sao cậu ta còn tự tử, chẳng lẽ…”

“Chẳng lẽ cái gì?” Tông Hiệu Đông gấp gáp túm cổ áo của Hạ Lương hỏi.

“Từ từ đã, ý của tôi là chẳng lẽ cậu ấy vì chuyện ở phòng bao, cậu nói có thể cho Chương Từ mượn người, tưởng cậu làm thật, cho nên nhất thời nghĩ quẩn.”

Tông Hiệu Đông hít sâu một hơi, đáng lẽ lúc còn ở nhà hàng anh nên nhận ra sự bất thường của cậu mới phải, chắc là chuyện đó cộng với chuyện bị người ta bắt, sợ anh không cần cậu nữa, cho nên mới dùng cách thức ngốc nghếch này tự xử.

Đứa nhỏ này, sao lại ngốc đến vậy chứ?

“Này, lúc trước Phong có quăng cho tôi vài quyển tiểu thuyết xuyên không, bây giờ nhớ lại, cảm thấy rất giống với trường hợp của cậu ta đó, nói không chừng là thật…” Hạ Lương đưa tay sờ cằm suy đoán.

Tông Hiệu Đông liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Xong việc của cậu rồi, không tiễn.”

“Này, này, này, đừng tuyệt tình như vậy chứ, giữ tôi lại ăn bữa cơm đi…

“Này, đừng có đẩy… Khoan, khoan đã…”

“Còn chuyện gì nữa?” Anh khoanh tay hỏi.

Hai mắt của Hạ Lương phát sáng nhìn chằm chằm bức vẽ trên bàn trà, “Đây là do họa sư nào vẽ vậy, phong cách vẽ cổ xưa thế này đã sớm biến mất, còn chữ thư pháp đề tự này nữa, tuy không hiểu là loại chữ gì, nhưng thật sự quá tuyệt quá quý phái, cậu mau nói cho tôi biết họa sư này đang ở đâu, tôi phải lập tức mời về.”

Hạ Lượng hưng phấn nhìn bức tranh không rời mắt, trong tranh vẽ một vườn cây, mà vườn cây này cực kỳ quen mắt, hình như… là vườn cây nhà anh?

Nhớ lại chuyện vệ sĩ báo cáo Phương Huyên thỉnh thoảng ngồi ở hoa viên vẽ vời gì đó, lại nhìn bức tranh được coi là tuyệt phẩm cổ xưa trong miệng Hạ Lương, trong lòng anh dường như đã dần dần sáng tỏ.

Ông nội Hạ Lương xuất thân từ gia tộc thư hương ông cụ thích nhất là tranh chữ cổ xưa, từ nhỏ Hạ Lương đã đi theo ông nội Hạ học hỏi, cho nên nhận định của anh ta chắc chắn sẽ không sai.

Xuyên không sao? Là tá thi hoàn hồn?

Vậy nên, người này vốn không phải Phương Huyên, mà là người khác?

Tính tình đại biến trở nên nhút nhát, sợ người lạ, biết vẽ tranh cổ, chữ viết kỳ lạ… Những điều này, Phương Huyên chân chính căn bản không hề có.

“Cậu tặng tôi bức tranh này được không, tôi tặng lại cho ông nội, chắc chắn ông cụ sẽ vui đến mất ngủ…”

Hạ Lương vẫn còn chưa nói xong thì bức tranh đã bị anh giật lại, người thì bị anh đá lên xe, chở về bệnh viện.