Nhặt Được Tình Yêu Nhỏ - Độc Độc

Chương 22: Chương 22:




“A?” Ba người bối rối nhìn nhau.
 
Chuông cửa lại điên cuồng vang lên, giống như không hề có ý định ngừng lại. 
 
“Đúng là bệnh tâm thần” Tiêu Oánh cả kinh nói, “Để tớ đi mắng hắn ta.” cô đứng lên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tiêu Oánh” Tô Túc ngăn lại “Đừng để ý đến, cậu ta tự thấy mất mặt thì đi thôi.”
 
“Nhưng mà……”
 
Trong mắt Dương Gia hiện lên tia sáng lạ.
 
Tiêu Oánh miễn cưỡng ngồi xuống, bốn người lại yên lặng mà tiếp tục ăn cơm, tiếng chuông cửa vang lên không ngừng như gọi hồn, chỉ là Tô Túc lại bình chân như vại mà La Tử Sơ cùng Dương Gia cũng giống như nhận ra cái gì nên đều trầm mặc không lên tiếng.
 
Chuông cửa vẫn còn điên cuồng vang lên.
 
“Chết tiệt, tên điên này!” Tiêu Oánh rốt cuộc chịu không nổi nữa mà đứng bật dậy, đi về phía cửa ra vào: “Này, có thôi đi không……”
 
Tiếng mắng to của Tiêu Oánh đột nhiên im bặt.
 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
La Tử Sơ cùng Dương Gia do không yên tâm nên cũng đi ra theo, chỉ nhìn thấy Tiêu Oánh đang ngây ra như phỗng cùng với……
 
Quả nhiên là cậu ta. Hai người nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ngoài cửa, trong nhất thời cũng ngây dại ra.
 
“La La, Dương Dương, mở cửa giúp tôi với.” Cậu trai ngoài cửa dùng ngữ khí cực kỳ quen thuộc nói.
 
“À, à.” La Tử Sơ đang ngơ ngác nên chỉ biết làm theo lời cậu ta nói.
 
“Có khách tới sao?” Cậu vừa thay giày vừa liếc liếc mắt nhìn Tiêu Oánh, người vẫn đang trong trạng thái si ngốc như cũ “Vì sao lại giống như đầu óc có chút vấn đề?” Cậu khẽ cười một tiếng, quen cửa quen nẻo mà đi vào phòng khách.
 
“Cậu ta, cậu ta, cậu ta là……” Ý thức của Tiêu Oánh lúc này mới trở lại trái đất, cô chỉ vào bóng dáng Karen rồi run rẩy nói “Cậu ta, cậu ta, cậu ta sẽ không phải thật là……”
 
“Thơm quá, mấy chị đang ăn cơm à? Vừa lúc tôi cũng đói bụng, Dương Dương, chị lấy giúp tôi một bộ chén đũa với.” Giống như là không thấy được Tô Túc đang ngồi ở trong phòng ăn, Karen quay đầu mà cười tủm tỉm nói với Dương Gia.
 
“Cái này…… “Dương Gia khó xử mà nhìn về phía Tô Túc, người đang rũ mắt yên lặng ăn cơm, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.
 
“Nolan Modi ——” Tiêu Oánh cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, cô vọt tới trước mặt cậu, trừng lớn mắt nhìn vị soái ca nước ngoài như đến từ thiên đường này “Ông trời, thật sự là cậu! Tôi không phải là đang nằm mơ đi?”
 
Tiếng thét chói tai của cô làm Karen phải nhíu mày, cậu rất muốn kêu cô ta cút đi nhưng nhớ tới cô ta có thể là……bạn bè của cô, nên mới ra sức nghẹn lại lời nói, khóe môi miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười “Xin chào, miss.”
 

Bạch mã hoàng tử của cô đang xuất hiện trước mặt cô bằng da bằng thịt! Còn mặt đối mặt chào hỏi với cô! Mặt đối mặt mà cười với cô! Ông trời! Bây giờ cô thật sự là có chết cũng không hối tiếc! Tiêu Oánh cảm giác như mình đang ở trong mơ, cô run giọng nói: “Xin, xin chào, very glad to gặp cậu……” Cô nói năng lộn xộn, cũng hoàn toàn không biết bản thân đang nói cái gì.
 
Keren bị lời nói của cô chọc cười “Tôi cũng vậy.” Cậu dùng tiếng Trung trả lời.
 
“Ka, Karen, cậu biết nói tiếng Trung?” La Tử Sơ kinh hô.
 
“À, chỉ là tùy tiện học một chút.” Karen tự nhiên mà ngồi xuống vị trí từng thuộc về cậu trong phòng ăn, cũng “trùng hợp” là chỗ ở ngay bên cạnh Tô Túc “Dương Dương, giúp tôi bới cơm đi, tôi đói bụng.” Cậu ra vẻ đáng thương mà nói.
 
Tô Túc yên lặng ăn cơm giống như không có chuyện gì xảy ra như cũ.
 
“Mấy cậu quen Nolan?” Tiêu Oánh như không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía hai người, không phải người khác mà chính là Nolan! Là huyền thoại của thế giới âm nhạc, hoàng tử của mọi cô gái trên toàn cầu, lực ảnh hưởng thậm chí còn lớn hơn cả tổng thống của một quốc gia, Nolan Modi! Bọn họ làm sao có thể quen được cậu ấy?! Hơn nữa……càng không thể tha thứ là nhìn qua còn quen thuộc như vậy!
 
“À ờ, nói ra thì rất là dài……”
 
“Meo ——” bé mèo Dương Gia nuôi đã lâu không gặp Karen, nó vui vẻ mà nhảy vào lòng cậu rồi vung vẩy cái đuôi, lại vô tình làm đổ ly nước ở trên bàn.
 
Karen theo bản năng sợ bị nước bắn phải nên né tránh, cánh tay trái trong lúc lơ đãng lại đụng phải Tô Túc, xúc cảm ấm áp kỳ lạ làm tim cậu giật thót. Nước bắn vào trên quần áo cậu nhưng Karen lại không quan tâm chút nào, đôi mắt xanh lục giống như tùy ý mà liếc về phía Tô Túc, nhưng lại chỉ thấy cô lộ ra gương mặt không biểu tình như cũ.
 
Không hiểu vì sao lại thấy tức giận, “Chết tiệt, ướt hết rồi.” cậu rủa thầm một tiếng, đẩy ra con mèo nhảy lên trên người “Dương Dương, lấy hộ tôi một bộ quần áo đi.” cậu vừa nói vừa cởi ra chiếc áo hàng hiệu đang mặc trên người, sau đó tùy tay vứt luôn trên mặt đất, lộ ra lồng ngực gầy nhưng vẫn thật rắn chắc.
 

Tiêu Oánh cũng sắp chảy cả nước miếng ra, ông trời, gợi cảm quá……
 
“Ách, quần áo của cậu?” Dương Gia và La Tử Sơ cùng bối rối nhìn nhau, cô nên nói như thế nào bây giờ?
 
“Đúng vậy, tôi hẳn là còn có mấy bộ quần áo ở đây đúng không?” Chính là do người con gái kia mua.
 
“Ách, nhưng mà, mấy bộ quần áo đó……” đã bị đốt thành tro rồi. Dương Gia tin tưởng nếu như nói ra mấy lời như vậy, thì vị thiếu gia đang đứng trước mặt cô nhất định sẽ trở mặt ngay lập tức.
 
“Quần áo của tôi làm sao?” Karen híp mắt, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Của tôi”.
 
“Ha ha, ha ha.” Dương Gia cười gượng hai tiếng. Thật ra bắt đầu từ một năm trước, cô hay La La cũng đã không trị được Karen, chỉ có Tô Túc mới có thể trị được cậu mà thôi, nhưng hiện tại không biết bọn họ vì sao mà trở mặt rồi, cô phải làm sao bây giờ? Dương Gia âm thầm kêu khổ.
 
Tô Túc ăn cơm xong rồi liền chậm rãi buông chén đũa, sau đó chậm rãi đứng dậy.
 
Ai ngờ này hành động này lại giống như kíp nổ địa lôi, Karen đột nhiên bùng nổ, cậu đập bàn đứng bật dậy: “Tô Túc, chị trẻ con đủ chưa! Một năm trước đã dùng chiêu này , mà một năm sau lại vẫn là chiêu này!”
 
Mọi người bị cậu đột nhiên rống giận dọa sợ, chỉ có người bị rống là vẫn nhàn nhã mà uống một ngụm nước rồi nhẹ nhàng chậm chạp để lại cái ly.
 
“Quần áo của tôi có phải là chị ném đi không?!” Cậu như chất vấn mà hỏi.
 
Tô Túc biểu hiện thật giống như trong nhà không hề có cậu tồn tại, cô nói với La Tử Sơ: “La La, hôm nay đến lượt cậu rửa chén đó, tớ về phòng trước đây.” Sau khi nói xong thì cô liền đi về phòng.
 
Karen còn chưa bao giờ bị coi thường như vậy, cậu trừng mắt nhìn bóng dáng của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bị vạch trần rồi mà còn kiêu ngạo như vậy, chị thật sự là người đầu tiên!” Nhưng mà cậu còn đáng chết tự tìm nhục tới xem sắc mặt của cô thế nào “Thành thật nói lời xin lỗi sẽ chết sao!” Nói không chừng cậu sẽ tha thứ cho cô…… Không, không được, phải cho cô biết chút bài học mới được, bằng không sau này cô sẽ còn bò lên trên đầu cậu.
 

Đã mất đi lý trí, Karen hoàn toàn không biết tiềm thức của bản thân đang suy nghĩ cái gì.
 
Lần đầu tiên Tô Túc có phản ứng với lời cậu nói, cô ngừng lại ở trước cửa phòng, tay nắm lấy then cửa, cứ như vậy mà ngừng lại một chút rồi sau đó quay đầu lại nhìn Karen một cái.
 
Đó là một loại ánh mặt làm người ta rét lạnh từ ngoài thân đến tận vào tim.
 
Tim của Karen ác liệt mà cứng lại, loại ánh mắt này……làm sao lại xuất hiện trong ánh mắt của cô khi nhìn cậu? Cô nhìn cậu có thể là vui vẻ, có thể là giận hờn, cũng có thể là lấy lòng, là u oán, nhưng tuyệt đối không thể là loại ánh mắt trống rỗng lạnh băng như này! Bất an chậm rãi lan tỏa trong lòng cậu, cậu gần như nguyện ý tha thứ tất cả sỉ nhục cô cho cậu, chỉ để cầu xin cô đừng lại xuất hiện loại ánh mắt này nữa.
 
Cho dù trong lòng đã trở nên long trời lở đất nhưng ngoài mặt cậu vẫn không cam lòng yếu thế, mặt đối mặt với cô. Cậu mím chặt đôi môi đã gần như nhìn không ra màu máu, chỉ sợ buột miệng liền thốt ra lời gì yếu thế.
 
Căn chung cư nhỏ lâm vào sự yên tĩnh đáng sợ, ngay cả người đang hưng phấn kinh khủng như Tiêu Oánh cũng phát hiện ra không khí kỳ quái giữa Karen và Tô Túc, cô đưa mắt dò hỏi nhưng La Tử Sơ cùng Dương Gia chỉ cau mày lắc lắc đầu.
 
Như là đã trải qua cả một thế kỷ, Tô Túc mới cử động tiếp, cô quay đầu lại, mở cửa đi vào phòng, rồi đóng cửa lại.
 
“Đáng chết!” Karen vọt tới trước cửa phòng cô sau đó hung hăng mà đạp vào cửa một cái, phát ra một tiếng vang thật lớn, con búp bê treo trên cửa lung lay hai cái rồi rớt xuống đất.
 
Tô Túc chết tiệt, cậu đã đưa bậc thang cho cô xuống rồi, cô còn muốn như thế nào nữa?! Thật sự nghĩ bản thân là bảo bối sao! Karen Modi cậu là người nào, vậy mà còn ở chỗ này chịu đựng một người con gái, thật là không thể tưởng tượng nổi! Cậu thẹn quá thành giận xoay người, đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà rời đi.
 
Mãi đến khi Karen hung hăng đóng sầm lại cửa lớn thì ba người đang ở phòng ăn mới như phục hồi lại tinh thần, ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, rốt cuộc……đã xảy ra chuyện gì vậy?
 
Trong phòng, Tô Túc ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt cô tái nhợt như băng.