*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam nhân ngồi chồm hổm xuống dưới, cẩn thận đánh giá đứa nhỏ trước mắt kia.
Hồ ly? Một con hồ ly chỉ cao có 5cm?
“Lại đây!”
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, hi vọng vật nhỏ giống tiểu miêu ngoan ngoãn dụi vào.
“………”
Ngược lại, tiểu hồ ly lại chưng ra bộ mặt khó chịu.
.
“......”
Hắn lại vẫy vẫy ngón tay.
Biểu tình đối phương giống như bị mạo phạm, quay ngoắt đầu, không thèm để ý đến hắn.
—
Nam nhân trầm mặc một lát, sau đó vươn tay tóm lấy cái đuôi xù lông của vật nhỏ.
.
.
Thật là mềm a~
Dễ dàng đem tiểu hồ ly nhấc lên khỏi mặt đất.
“! ~·#¥%...... —%¥#!!”
Hắn không hiểu hồ ly nói cái gì, nhưng xem ra y cũng không cao hứng……
Y túm chặt lấy mấy cây cỏ khô trên đường, chết cũng không chịu buông tay, nước mắt cũng rớt xuống.
“......”
Nam nhân nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tèm lem nước mắt, trong lòng lại thấy một tia khoái trá.
—
Hình như……rất đau a…
Nam nhân lại trầm mặc một lát, sau đó lại buông hồ ly xuống.
Hồ ly lập tức ôm lấy cái đuôi của mình, ánh mắt oán hận nhìn nam nhân.
“Uy.”
Nam nhân lấy tay chọt chọt má tiểu hồ ly,
“Theo ta về nhà được không?”
Khả hồ ly cũng không thèm liếc nhìn hắn, càng ôm chặt cái đuôi hơn.
Hình như……hắn bị chán ghét rồi………
Nam nhân nghĩ vậy, đột nhiên lại cảm thấy mất mát……..
—
Vậy phải làm sao bây giờ?
Nam nhân gãi gãi đầu, hoàn toàn bó tay với tiểu tử trước mặt.
Quanh đây có cái gì có thể lấy lòng y không nhỉ…..
Hắn nhìn khắp mọi nơi, đột nhiên phát hiện có một gốc cây anh đào cách đó không xa.
Đúng rồi, anh đào!
“Này.”
Hắn bứt một quả anh đào, đặt trước mặt tiểu hồ ly.
“Vừa rồi là ta không tốt, ngươi nhận cái này rồi tha lỗi cho ta có được không?”
“……….”
Hồ ly cũng không nhận ngay ‘lễ vật’ của hắn, nhưng cũng không bỏ mặc như lúc nãy.
Y nửa sợ hãi nửa khát vọng nhìn quả lớn đỏ mọng trước mắt.
Thôi, từ từ tiếp cận y cũng được. Nam nhân nghĩ.
—
Một lát sau, tiểu hồ ly cuối cùng cũng ôm lấy quả anh đào trước mặt.
Bắt đầu ăn thứ quả vốn xa lạ với y.
Nhưng là cái miệng của y quá nhỏ, mà bên ngoài anh đào lại trơn, thế nào cũng không cắn được vào lớp thịt quả.
“Xem ra nha [răng] hắn cũng ko sắc cho lắm.”
Nam nhân đứng ở một bên thầm nghĩ, lại hồi tưởng lại vẻ mặt “Ta cắn chết ngươi” lúc nãy của y, bật cười.
“Đến, ta giúp ngươi!”
Nam nhân vừa nói vừa nhặt lấy quả anh đào.
Hắn muốn tách thịt quả ra, nhưng quả anh đào lại quá nhỏ, thế nào cũng không tách được.
“……..”
Lúc này, hồ ly tiến tới trước mặt hắn, nhìn thấy ngón tay hắn dính đầy nước anh đào ngon ngọt.
“Ân? Này.”
Nam nhân nhất thời phản ứng lại, đưa tay đến trước mặt hồ ly.
Hồ ly cũng không cự tuyệt mỹ vị được dâng lên. Từng chút từng chút, dùng cái lưỡi nhỏ hồng của y liếm láp thứ chất lỏng ngọt ngào trên ngón tay nam nhân.
“Hình như……hắn cũng không ghét ta cho lắm!”
Nam nhân mỉm cười nhìn tiểu hồ ly.
—
Tiểu hồ ly tính tình nóng nảy bỗng dưng im lặng giống như tiểu miêu liếm láp ngón tay nam nhân. Nhu thuận, ngoan ngãn đáng yêu.
Trong lòng nam nhân hiện ra một tia vui mừng không thôi.
“Ăn no rồi?”
Một lúc sau, nam nhân rút tay lại.
“Ách…….”
Có lẽ do hắn không tính toán khoảng cách, để ngón tay quá gần khiến nước anh đào đều dính đầy người tiểu hồ ly.
Hồ ly cảm thấy cả người dính dấp, mày cũng cau lại.
Hình như ở gần đây có suối, nam nhân suy nghĩ, nếu tiểu gia hỏa này nhảy xuống, nhất định sẽ bị nước cuốn đi mất.
Hắn nhìn hình dáng tiểu hồ ly đánh giá một chút, sau đó vươn tay nói:
“Theo ta về nhà đi, ta sẽ giúp ngươi tắm.”