Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 51: Hắc ám đồng thoại nhạc viên (32)




TỬ THẦN CHẾT, NÓI RA MỘT BÍ MẬT

Trong những tác phẩm kinh điển thì có một câu truyện tên là Đôi giày đỏ, kể rằng có một cô gái nghèo khổ luôn luôn nghĩ về việc mang đôi giày màu đỏ, hậu quả đôi giày khiến cô phải nhảy múa không ngừng, cho dù cô đã kiệt sức nhưng vẫn không ngừng nhảy múa, cuối cùng, cô gái không thể làm gì hơn, đành phải nhờ đao phủ dùng rìu chém phăng hai chân của mình, và đôi giày khiêu vũ kia vẫn tiếp tục quay cuồng cùng hai cẳng chân đầm đìa máu của cô.

" Câu truyện Đôi giày đỏ sao?" Vương Vân Chi bị ý nghĩ của y làm cho buồn cười: "Cậu nói tôi giống cô gái kia à?"

"À không không, đùa thôi." Hạ Lẫm gấp rút vội vã che miệng, ý bảo muốn thu những lời kia lại: "Khác nhau hoàn toàn, đôi giày đỏ đó thì nhiệt liệt điên cuồng, nhưng đêm qua, cảm giác khi nhìn lão sư thì lại là thần bí thiêng liêng."

"Gì cơ?"

"Chính là khung cảnh mà khi nhìn thấy thì cảm giác đau... hoàn toàn mất đi luôn." Vốn từ vừng của Hạ Lẫm đột nhiên trở nên nghèo nàn, y tránh ánh mắt Vương Vân Chi, cố hết sức mà mô tả: "Tôi về sau sẽ không bao giờ nhìn ai nhảy múa nữa."

Từ lúc gặp đến giờ chưa từng nghe Hạ Lẫm nói năng hồn nhiên như vậy, trong phút chốc Vương Vân Chi cảm thấy hoài nghi tên nhóc này có phải bị ngớ ngẩn hay không.

Lại nói tiếp, Hạ Lẫm thuận miệng nhắc đến câu truyện này, khiến cho Vương Vân Chi nhớ lại cái quy luật buôn bán kỳ quái của khu vui chơi – bán bộ phận cơ thể của mình để được Nhạc Viên Tệ. Ở chi tiết này, trong tư liệu chưa hề nhắc qua, e rằng sau khi Alice thiêu rụi khu vui chơi, xây lại một trật tự mới thì mới ban hành luật lệ này.

Nếu như câu truyện Đôi giày đỏ diễn ra ở đây, cô gái tự chém đứt chân mình có thể đổi được bao nhiêu tiền nhỉ? Chắc sẽ không tới một đồng.

.....

"Không bao lâu nữa là chúng ta có thể tìm được Alice rồi." Vương Vân Chi nói: "Nhưng trước khi lấy được chìa khóa, chúng ta phải tìm ra Death đã."

"Tôi nghi ngờ Lý Tử Thuần." Hạ Lẫm lập tức nói: "Còn có Từ Siêu nữa."

"Ừm, nguyên nhân nghi ngờ Lý Tử Thuần chúng ta đã bàn rồi, nhưng sau đó Từ Siêu lại đột ngột liều mạng bảo vệ cô ta, cùng đáng ngờ như nhau, cho nên trước đó tôi mới không cảm thấy điểm khả nghi." Vương Vân Chi vuốt ve sói con trong ngực, hạ giọng: "Hiện tại tôi đoán thế này – có phải Từ Siêu đã bị Lý Tử Thuần khống chế không?"

"Giống như lúc cô ta khống chế Dương Vũ Tinh sao?" Hạ Lẫm nghĩ ngợi một lúc: "Nếu như vậy thì, những gì chúng ta đoán về Lý Tử Thuần có lẽ là thật, cô ta dùng âm thanh điều khiển người khác, điều khiển người ta làm ra mấy hành động kỳ lạ."

"Nhưng mà, biểu cảm hành động lời nói của Từ Siêu không quá kì quái, không giống bộ dạng trúng tà của Dương Vũ Tinh, ít ra nhìn Từ Siêu từ bên ngoài thì vẫn là một người bình thường, ngay cả vẻ mặt trò chuyện cũng như thường ngày, tính cách cũng không thay đổi, không thể nào bình thường hơn nữa, điều kỳ lạ duy nhất là anh ta đột nhiên thay đổi lập trường, đứng lên liều mạng che chở Lý Tử Thuần." Vương Vân Chi lắc đầu: "Điều này khiến tôi không ngừng suy nghĩ, năng lực sai khiến của Lý Tử Thuần thật sự mạnh mẽ như vậy sao? Mạnh mẽ đến mức không tìm ra được chút dấu vết, đến mức vẫn luôn khống chế được Từ Siêu lâu như vậy mà không..."

Càng nói càng cảm thấy khó hiểu, Vương Vân Chi cảm thấy trong đầu mình đang loạn thành một đoàn, không thể lý giải thêm được nữa.

"Anh đã mệt vậy rồi, nghỉ ngơi thật tốt trước cái đã." Hạ Lẫm giúp cậu xoa hai bên thái dương: "Ngày mai muốn nghĩ thêm vẫn còn kịp mà."

"..." Vương Vân Chi nhắm mắt lại, thều thào: "Tôi chỉ hơi lo, tối nay không biết sẽ lại xuất hiện án mạng không đây, Death sẽ luôn tiếp tục giết người."

"Chỉ cần mục tiêu không phải là lão sư, là ai tôi đều mặc kệ." Hạ Lẫm lại trở nên vô lý.

"Vậy nếu, đêm nay Death muốn đến giết tôi thì phải làm sao đây?" Vương Vân Chi bỗng dưng muốn trêu y một chút.

"Death cứ nằm mơ đi." Mắt Hạ Lẫm trở nên lạnh lẽo.

"Nếu như tôi bị âm thanh nào đó điều khiển thì...." Vương Vân Chi nghĩ đến khả năng này.

"Dù là tình huống gì, nhất định phải mở phạm vi nhìn chung cho tôi biết." Hạ Lẫm bị cậu dọa thì trở nên nôn nóng, y bắt lấy cổ tay Vương Vân Chi, dùng lực hơi lớn nên có chút đau.

"Nói đến phạm vi nhìn chung, tôi hẳn là nên phê bình cậu." Vương Vân Chi nhớ đến sức việc vừa buồn bực vừa buồn cười trong kết giới: "Trong kết giới chính cậu là người không dùng phạm vi nhìn chung, cái gì cũng tự mình làm, cậu biết lúc đó tôi tức đến mức nào hay không?"

"... Đó là bởi vì tôi không cần mà." Hạ Lẫm lại trưng cái vẻ mặt ủy khuất: "Được rồi được rồi, tôi là trẻ hư, lão sư ngàn vạn lần đừng có bắt chước tôi, gặp phải tình huống gì đều phải mở phạm vi cho tôi biết."

"Được, nhất định." Vương Vân Chi cũng nhìn ra được sự lo lắng của y là thật, không đành lòng nhìn y cứ như thế nên lập tức đáp ứng, còn duỗi một ngón tay ra: "Móc nghéo?"

Hạ Lẫm lập tức vui vẻ đưa ngón út ra, trong giây lát tuổi thật lại thấp xuống một chút rồi.

......

Sau khi trở về căn biệt thự, Hạ Lẫm đưa Vương Vân Chi về phòng, còn lưu luyến không muốn rời.

Vương Vân Chi nhìn đồng hồ bỏ túi, lúc này mới phát hiện vừa rồi trong kết giới, thời gian trôi qua không giống nhau, cậu và Hạ Lẫm bên trong mất một ngày một đêm, nhưng sau khi trở về, thực tế chỉ vừa trải qua vài tiếng mà thôi.

Bây giờ đã là 12 giờ đêm, nên ngủ rồi.

Sau khi rời khỏi kết giới thì đau nhức trên cơ thể cũng biến mất, chính cậu thật sự đã nhảy suốt một đêm, nhưng sau khi kết thúc, những đau đớn đó đều không còn, chỉ có tinh thần thì vẫn mệt mỏi.

Vương Vân Chi mang sói con cùng vào phòng tắm gội rửa sơ qua, sấy khô tóc rồi lên giường ngủ, chỉ lát sau là chìm vào mộng mị.

Có lẽ kết giới Người đẹp ngủ say và nhân ngư dưới đáy biển đã để lại ấn tượng quá sâu sắc, sau khi bước vào giấc mơ, từ đầu đến cuối cậu đều có cảm giác chìm chìm nổi nổi trong làn nước, thậm chí còn có giông bão, cá voi lớn... Các khung cảnh đáng sợ thoáng một cái liền trôi qua, cuối cùng, cậu cư nhiên lại mơ thấy Hạ Lẫm.

Cậu mơ thấy Hạ Lẫm ngồi một mình trên bờ cát vàng dài vô tận, trời đang là hừng đông, cậu đi về phía Hạ Lẫm, muốn hỏi y rằng sao lại một mình ngồi ở nơi này, nhưng cho dù làm thế nào, Hạ Lẫm cũng thật xa xôi không thể nào đến gần được, muốn gọi tên Hạ Lẫm cũng không thể mở miệng.

Rồi cậu cứ trơ mắt nhìn trời dần sáng, lúc tia nắng đỏ tươi đầu tiên hiện lên là lúc Hạ Lẫm biến thành bọt biển dưới ánh mặt trời.

.....

Mồ hôi lạnh thấm ướt cả khăn trải giường, Vương Vân Chi tỉnh dậy lúc còn giãy dụa, không biết mình có la hét tuyệt vọng khi gặp ác mộng không đây.

"Ẳnggg!" Sói con tới gần cửa rú lên một tiếng, rồi lại dùng móng cào cào.

Vương Vân Chi mệt mỏi điều chỉnh lại nhịp thở, chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, mình và Hạ Lẫm đã thành công qua khỏi cái kết giới đó, không sao rồi...

Vui vẻ dâng lên như thủy triều, Vương Vân Chi cũng không thể ngủ thêm được nữa, cậu đứng dậy đi tới trước cửa ôm lấy sói con, nhẹ nhàng vuốt lông. Trong lòng lặng lẽ nghĩ: Tốt quá, tốt quá, chỉ là một giấc mơ thôi...

Sói con vui vẻ cọ tới cọ lui trong lòng cậu, nhưng lát sau lại dỏng tai lên.

Không phải nó quá nhạy cảm, thật ra, ngay cả Vương Vân Chi cũng nghe thấy âm thanh bất thường bên ngoài.

Trên lầu truyền xuống tiếng rầm rầm, còn có tiếng bước chân hỗn loạn, thậm chí còn có tiếng quát tháo.

Có người đánh nhau?

Vương Vân Chi khẽ đẩy cửa hé ra một cái khe, muốn nghe rõ hơn một chút.

Vừa mở cậu liền lấy một thân ảnh màu đen trước cửa mình, đầu dựa vào tường, ngồi tùy ý dưới đất, nhìn bộ dạng như đang ngủ.

"Hạ Lẫm...." Vương Vân Chi càng hoảng hơn, bước ra xoa mạnh đầu y.

Hạ Lẫm bị cậu làm như thế thì lập tức mở mắt lim dim nhìn, lộ ra đôi mắt màu xanh lục nhàn nhạt, bên trong đều là sự mệt mỏi rã rời, y lẩm bẩm: "Lão sư..."

"Tôi bảo cậu về phòng, sao lại lén trốn ở đây hả." Vương Vân Chi bị y làm cho tức chết: "Sàn hành lang lạnh như vậy cứng như vậy, cảm lạnh bệnh coi như là chuyện nhỏ, nhưng nếu gặp phải Death thì sao đây?"

"... Tại tôi lo cho anh quá." Hạ Lẫm vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu, thuận thế duỗi người, vất vả đứng từ dưới đất lên: "Tôi lo Death thật sự có năng lực điều khiển, nếu như mục tiêu tối nay thật sự là anh... Tôi không dám nghĩ tới luôn."

"Tôi đã đồng ý dùng phạm vi nhìn chung với cậu rồi mà." Vương Vân Chi thay y phủi bụi trên người.

"Vạn nhất lão sư không kịp dùng thì sao?" Hạ Lẫm nhún vai: "Có nhiều khả năng lắm, tôi không yên lòng nên không thể làm gì khác hơn là giữ cửa bên ngoài."

Vương Vân Chi không biết nên nói gì, chỉ đành xoa nhẹ tóc y.

"Đi nào." Cậu chủ động kéo tay Hạ Lẫm: "Đi xem bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi."

Thực ra không chỉ riêng hai người bọn họ, những người khác cũng bị âm thanh ồn ào đánh thức, rối rít chạy ra khỏi cửa phòng nhìn xem.

Vào lúc mọi người chạy đến đại sảnh, chiến trường đã chuyển ra tới cửa chính của tòa biệt thự.

Trong bóng tối có hai bóng người đang ẩu đả, chưa rõ thắng bại.

Dựa vào ánh sáng từ ngọn đèn lờ mờ, có thể thấy được hai dáng người đều mặc đồ ngủ màu trắng được biệt thự cung cấp, một người phụ nữ tóc dài rối bù, người còn lại là một gã có vóc dáng kềnh càng.

"Dì Lý Tử Thuần và chú Từ Siêu?" Lâm Đồng Nhi dụi mắt không dám tin.

"Hai người họ sao lại đánh nhau?" Cao Hâm cũng nghĩ mãi mà không rõ.

Từ Siêu cầm trong tay con dao nhỏ bằng kim loại thường được dọn lên trong lúc ăn, lưỡi dao có vẻ đã được mài qua, chắc chắn có lực sát thương, động tác Từ Siêu không quá cao siêu, nhưng lại rất hung hãn, anh cắn răng, hướng về phía Lý Tử Thuần ra đòn ngoan độc.

Lý Tử Thuần cũng là người được rèn giũa từ khối lập phương đầu tiên, đương nhiên không ngồi chịu chết, động tác của cô so với Từ Siêu nhanh nhẹn hơn nhiều, thế nhưng trên người đã chịu phải thiệt hại trước đó – người Lý Tử Thuần có vết thương, máu tươi chảy rất nhiều, nhiễm đỏ một mảng trên bộ đồ ngủ, vết thương như thế rõ ràng gây ảnh hưởng rất lớn đến hành động của cô, tóc tai rối bời, thở hồng hộc, cô bắt đầu lộ ra trạng thái không cam lòng.

Nếu không bị thương, sức chiến đấu của Lý Tử Thuần chắc chắn bỏ xa Từ Siêu, hiện tại chỉ còn mức cân bằng về thể lực, làm người ta không thể đoán trước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Vương Vân Chi cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra một chuyện như thế này, cậu nhớ rõ trước khi đi ngủ, Lý Tử Thuần và Từ Siêu vẫn đang trên cùng một chiến tuyến, sao đột nhiên lại tàn sát lẫn nhau.

"Này, sao hai người lại đánh nhau?" Lâm Tuyết Nhi tò mò.

"Hắn là Death! Hắn muốn giết tôi! Các người, các người còn ngây ra đó làm gì? Tới giết hắn đi chứ!" Lý Tử Thuần điên cuồng mà gào làm động tới vết thương, cô lại khẽ rên.

"Mọi người không nên tin cô ta, cô ta là Death, tôi chỉ thay trời hành đạo mà thôi..." Từ Siêu vừa không ngừng ứng phó, vừa hô.

"Hắn nói dối!" Lý Tử Thuần bị Từ Siêu đẩy ngã xuống đất, hung tợn cào một phát lên mặt Từ Siêu, lại gào lên: "Mọi người kiểm tra thẻ bài trên người hắn đi, là Death thật đó!"

"Tôi không phải!" Từ Siêu chật vật né tránh Lý Tử Thuần, vừa kịch liệt dùng dao đâm cô: "Chỉ có cô ấy là Death, cô ta là người giết Dương Vũ Tinh! Mọi người nhất định phải tin tôi!"

Cả hai chiến đấu không hề đẹp đẽ mà như hai dã thú đang lâm vào đường cùng phải cắn xé lẫn nhau.

"Hai người ai cũng có lý hết..." Lâm Đồng Nhi cắn ngón tay trầm tư: "Thật sự không biết nên giúp ai."

"Đúng vậy." Cao Hâm lắc đầu.

"Nếu như hai người thật sự muốn kiểm chứng, trước tiên ngừng tay đã, mọi người mới có thể suy xét." Vương Vân Chi nói.

"KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG!" Từ Siêu đột nhiên phát điên, anh dĩ nhiên không muốn nghe theo lời đề nghị này của Vương Vân Chi, động tác trên tay trở nên nhanh hơn, mắt trợn tròn, không biết lấy sức lực từ đâu, anh dùng đầu gối ghim chặt Lý Tử Thuần xuống đất, sau đó nắm con dao trong tay đâm mạnh xuống yết hầu của Lý Tử Thuần.

Lúc máu vừa phun ra, Lý Tử Thuần không biết lấy đâu ra một tảng đá đồng thời đập mạnh lên đầu Từ Siêu.

Lúc sắp chết, Lý Tử Thuần bùng nổ dùng lực rất mạnh, tảng đá đập trúng nơi trọng yếu nhất trên đầu Từ Siêu, anh thậm chí còn không kịp kêu một tiếng, chỉ lặng lẽ ngã xuống đất.

Lý Tử Thuần bị đâm trúng động mạch cảnh ở cổ, máu phun ra thành vòi, xung quanh nồng nặc mùi máu tanh, y phục của Từ Siêu và Lý Tử Thuần đều bị nhuộm đỏ, rất nhanh, cô cũng đình chỉ hô hấp vì mất quá nhiều máu.

Chỉ là mấy giây ngắn ngủi nhưng lại đồng thời mất đi hai mạng người trước mắt, không quan tâm dù trong đám bọn họ còn ai là Death không, nhưng cảnh tượng như vậy đều khiến mọi người khó tiếp thu.

"Chết rồi...." Lâm Đồng Nhi hậu tri hậu giác hét ầm lên: "A--- thật hay đùa vậy!"

*hậu tri hậu giác: có thể hiểu là phản ứng chậm

"Không thể tin được..." Lâm Tuyết Nhi cũng ngây cả ra: "Chú Từ Siêu vẫn luôn đối xử rất tốt với chúng ta cơ mà..."

"Vậy sao nhóc không đi cứu hắn?" Cao Hâm đùa.

"Bởi vì, bởi vì dì Lý Tử Thuần nói chú ấy là Death." Lâm Tuyết Nhi mím môi: "Tôi cũng không muốn mạo hiểm đến vậy."

"Mà thôi, mọi người vẫn nên nhanh chóng kiểm tra thẻ của bọn họ nào!" Cao Hâm thở dài, dẫn đầu đi trước, săn tay áo tìm kiếm trên người Lý Tử Thuần, kết quả không tìm được gì.

Hạ Lẫm cũng đi tới, ngồi xổm xuống tỉ mỉ kiểm tra: "Thẻ của Lý Tử Thuần trước đó tôi đã kiểm qua, là thẻ trống, nhưng tôi nghi đó không phải thẻ của cô ấy, nếu như không thể tìm được thẻ bài nào nữa thì cũng không còn cách nào."

"Lại đến xem của Từ Siêu thôi." Cao Hâm nói.

Hạ Lẫm gật đầu, bọn họ tìm được trên người Từ Siêu một tấm thẻ thân phận, liền đem ra cùng cho mọi người xem.

Lúc nhìn thấy tấm thẻ, Vương Vân Chi cứ ngỡ rằng mắt mình có vấn đề.

Hình vẽ hoa lệ xinh đẹp, mặt bài tinh tế, bên trên có hình một bộ xương, thân mặc giáp sắt, khoác áo choàng đen, tay cầm lưỡi hái sắc bén như hình trăng lưỡi liềm.

Đây là Death, không thể nào nhầm được.

"Từ Siêu... Từ Siêu là Death?" Vương Vân Chi cảm thấy, thế giới này nhất định đã xảy ra vấn đề hoặc là cậu không cẩn thận mà phát điên rồi, Từ Siêu sao lại có thể là Death? Anh ta không giống!

"A! Điều này sao lại có thể!" Lâm Đồng Nhi cũng bịt tai hét ầm lên: "Dối trá! Dối trá!"

Vương Vân Chi nhận lá bài từ tay Hạ Lẫm, thử nhìn quy tắc của nó nhưng dù có chạm như thế nào, bảng quy tắc vẫn không hiện lên, xem ra, nếu không đúng thân phận thì không thể mở lá bài được.

Dù có quả quyết không dám tin, nhưng sự thật là sự thật, thẻ bài tử thần nằm trên người Từ Siêu, nếu như Từ Siêu không phải là Death, anh ta cũng không thể nào làm một chuyện như lấy thẻ Death của người khác mà giấu trên người mình được, chỉ còn một kết luận duy nhấy – Từ Siêu chính là Death.

"Thôi được rồi...." Lâm Tuyết Nhi lẩm bẩm: "Death cuối cùng cũng chết, chúng ta không phải có thể yên lòng mà tìm chìa khóa rồi sao?"

"Mong là vậy." Cao Hâm vẫn còn cau mày: "Tuy điểm đáng ngờ còn rất nhiều, nhưng tôi cũng mong đây là sự thật."

Xảy ra thương vong lớn như vậy, Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư đương nhiên xuất hiện.

"Các vị người chơi, thật tiếc là lại có hai người phải rời xa chúng ta, tại đây, tôi thể hiện sự thương tiếc sâu sắc." Thỏ Tử Tiên Sinh nói.

"Nếu như mọi người đã kiểm xong thi thể, chúng tôi đem thi thể đi xử lý đây." Miên Dương Tiểu Thư nói.

Vương Vân Chi không yên lòng, lại đến kiểm tra thi thể một lần nữa, nhưng cũng không phát hiện thêm được gì đành phải để bọn chúng mang đi, vụ việc tối nay mới có kết thúc.

"Anh Vân Chi." Lâm Đồng Nhi và Lâm Tuyết Nhi đến cạnh cậu, kéo kéo vạt áo: "Chúng ta mau về thôi, em sợ quá...."

"Death chết rồi, còn sợ gì nữa?" Hạ Lẫm mỉm cười.

"Nhưng mà vẫn sợ." Lâm Đồng Nhi nhìn như sắp khóc.

"Được, chờ một chút." Vương Vân Chi phát hiện sói con không biết lại chạy đi đâu, vội vàng tìm kiếm: "Chờ anh tìm thấy nó, chúng ta liền về phòng ngay."

May là sói con không có chạy đi đâu xa, nó chỉ đi vòng quanh nơi lúc trước Từ Siêu và Lý Tử Thuần ngã xuống, dùng cái mũi nhỏ ngửi ngửi đất ở đó, Vương Vân Chi chạy qua ôm nó về.

Sau khi mang đôi song sinh quay về phòng của chúng, Cao Hâm cũng ngáp dài chúc bọn họ ngủ ngon, Vương Vân Chi vẫn cảm thấy mình không thể ngủ được, dứt khoát ngồi cùng Hạ Lẫm ở phòng khách.

"Vì sao vẫn còn lo lắng như vậy?" Hạ Lẫm rót cho cậu một ly rượu Rum đã được pha nhạt: "Là vì chuyện Từ Siêu chết sao?"

"Từ Siêu cũng là đồng đội trong khối lập phương trước đó cùng chúng ta, là một người thú vị, kiến thức của anh ta cũng từng giúp cả nhóm giải được nhiều nan đề." Vương Vân Chi nhìn ly rượu trong vắt: "Tôi không thể nào nhìn anh ta chết mà không có cảm giác gì được, vả lại, từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy chuyện anh ta là Death có chút đáng ngờ."

"Điểm đáng ngờ đương nhiên có rất nhiều, nhưng dựa vào lượng thông tin hiện tại, chúng ta không thể nào suy đoán ra nhiều thứ hơn nữa, tôi cũng hy vọng về sau sẽ xuất hiện thêm nhiều điều hơn." Hạ Lẫm thoải mái vỗ mạnh vai cậu một cái: "Nhưng tối nay, trước đó đã hao tâm tổn sức quá nhiều rồi, anh đã quá mệt mỏi rồi."

Vương Vân Chi vùi mình trên sô pha vuốt lông sói con, cảm thấy buồn ngủ nhưng không biết vì sao lại không muốn quay về phòng mình, quay về nơi vừa nhìn thấy ác mộng kia.

"Tôi không sao." Vương Vân Chi nói.

"Lão sư, đừng lừa tôi." Hạ Lẫm phì cười bưng ly rượu lên uống một ngụm: "Rõ ràng vẻ mặt đã mệt mỏi như vậy."

"Tôi không thể quay về phòng ngủ." Vương Vân Chi bất đắc dĩ nói: "Trừ phi cậu đảm bảo sẽ quay về phòng của mình, không ngồi trước cửa phòng tôi nữa."

"...Cái này thì hơi khó." Hạ Lẫm đàng hoàng thừa nhận.

"Cậu lo quá rồi, tôi sẽ không có chuyện gì đâu." Vương Vân Chi lại đưa tay xoa đầu y: "Ngược lại nếu như cậu thủ trước cửa phòng tôi, tôi còn lo lắng hơn không ngủ nổi ấy chứ. Nếu như Death đã chết rồi, sao cậu lại còn lo cho an nguy của tôi cơ chứ?"

"Death chết, không có nghĩa là tất cả nguy hiểm đều không còn." Hạ Lẫm nghiêm túc nói.

"Được rồi, vậy chúng ta đều bí bách." Vương Vân Chi cười cười: "Tối nay, hai ta, không ngủ, cùng nhìn nhau thẳng tới sáng à!?"

"Không ổn." Hạ Lẫm lập tức xụ mặt xuống: "Là tôi hại anh không thể nào yên giấc sao?"

"Ừ." Vương Vân Chi cười.

Hạ Lẫm trầm mặc một lát, rồi lại không nhịn được mà nói: "Lão sư, anh biết bây giờ tôi đang theo đuổi anh không?"

"?" Vương Vân Chi không nghĩ y đột nhiên lại nói chuyện này, không kịp chuẩn bị tâm lý.

"Trước đó anh một mực bảo tôi phải suy nghĩ thật kỹ thật rõ ràng, tôi đã nghĩ xong cả rồi." Hạ Lẫm nghiêm túc nói: "Nếu như ngay cả bảo vệ anh thật an toàn còn không làm được, thì tôi cũng không có tư cách gì để đứng bên cạnh anh nữa."

Sao giống tình tiết nam sinh đau khổ chờ đợi dưới lầu?

Vương Vân Chi tưởng tượng ra cảnh này, cảm thấy rất dễ thương.

"Nhưng....." Cậu vừa định từ chối thì bị Hạ Lẫm ngăn lại.

"Thích anh là chuyện của tôi, lão sư không cần phải cảm thấy áp lực, nếu như không thích thì anh cứ cự tuyệt, nhưng tôi vẫn muốn đem hết khả năng của mình để bảo vệ anh." Hạ Lẫm nói bằng giọng đều đều, vẻ mặt cũng ngây dại ra, không còn dáng dấp ngạo mạn cao cao tại thượng như thường ngày nữa.

Giọng nói như vậy làm cho Vương Vân Chi không biết nên cự tuyệt ra sao.

"Còn có... còn có bí mật này, tôi muốn nói cho anh." Hạ Lẫm vất vả lắm mới nói ra được câu vừa rồi, giờ lại thở phào nhẹ nhõm, lập lức le lưỡi, nhếch môi ra vẻ thần bí.

"Bí mật gì?"

"Có nhớ rằng trong khối lập phương đầu tiên, chỉ có tôi là người tới muộn nhất?"

"Nhớ rất rõ." Vương Vân Chi gật đầu.

Đương nhiên là nhớ kỹ, sau khi đi vào Khối Rubik Tử Vong, Vương Vân Chi luôn nhớ kỹ khung cảnh đầu tiên gặp Hạ Lẫm, trong ngôi nhà gỗ nhỏ của Segna, cách một cái cửa sổ, Vương Vân Chi nghe thấy tiếng gõ bên ngoài, nam sinh đứng trong tuyết thoạt nhìn thật ngây thơ xinh đẹp, hàng mi dính đầy tuyết, nhất định là đang thấy lạnh lắm, sau đó chính cậu mở cửa sổ ra cho y bước vào....

"Lúc đó tôi thuận miệng bịa đại ra một cái lý do vào cửa trễ, mọi người đều không ai nghi ngờ, đến cả lão sư cũng không." Hạ Lẫm nín cười: "Tôi nói, chỉ vì tôi phản kháng lại cái sức mạnh của khối Rubik, chậm chạp không chịu bước vào nên mới chậm một bước, nhưng sự thật không phải vậy."

"Không phải?" Vương Vân Chi ngây ra, bí mật này quá long trời lở đất, ngay cả xấu hổ khi được thổ lộ ban nãy cũng quên: "Tôi không nghĩ ra được cậu còn lý do nào nữa để đến trễ..."

"Xuỵt, tôi cho anh xem." Hạ Lẫm nắm tay trái thành quyền, đưa tới trước mắt Vương Vân Chi.

Trên ngón tay y vẫn mang chiếc nhẫn ngọc lục bảo xinh đẹp, viên đá có màu lục sâu thẳm mỹ lệ khó mà miêu tả được, ánh sáng nhàn nhạt thần bí như muốn hấp dẫn cái nhìn của bao người.

"Đây là chiếc nhẫn ngọc lục bảo của cậu." Vương Vân Chi gật đầu: "Tôi có biết nó."

"Còn cái này thì sao?" Hạ Lẫm từ từ xoay chiếc nhẫn bằng tay phải, lật viên ngọc lục bảo ra ngoài, nhẫn vẫn bình thường, mặt trong viên ngọc thì trống rỗng, thế nhưng Vương Vân Chi phát hiện... trên nhẫn của Hạ Lẫm có khảm một viên ngọc nhỏ không màu.

Viên ngọc trong suốt, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy nó có hình dạng rất đặc biệt, là một khối lập phương hoàn mỹ.

"Lão sư, anh đoán xem, đây là gì?" Hạ Lẫm hỏi.

"Kim cương?" Vương Vân Chi đã thấy qua nhiều loại kim cương được giác cắt, nhưng trước giờ chưa từng gặp qua dạng được giác cắt thành hình lập phương như thế này.

"Không phải." Hạ Lẫm lắc đầu: "Đây là một khối lập phương trong Khối Rubik Tử Vong."

"!" Vương Vân Chi thật sự bị kinh động, cậu cuối cùng hiểu rõ vì sao Hạ Lẫm muốn tự mình nói ra bí mật, ban đầu cứ nghĩ là loại bí mật tâm sự thiếu niên gì đó, không nghĩ tới..... Lại là bí mật theo đúng nghĩa đen.

"Sao lại có thể?" Vương Vân Chi không kiềm được chạm tay lên viên ngọc kia, ấm áp, rất cứng lại nho nhỏ, nhưng cũng không có cảm giác đặc biệt nào: "Một khối lập phương như vậy sao có thể có trong tay cậu?"

"Trước khi chúng ta tiến vào Khối Rubik Tử Vong, trong bữa tiệc đôi song sinh đã đem một khối rubik đến cho tôi, muốn tôi xếp nó thành dáng vẻ hoàn chỉnh." Hạ Lẫm nói.

"Tôi có nhớ." Vương Vân Chi nói.

Cậu đương nhiên nhớ kỹ, ban đầu, đôi song sinh đưa khối rubik cho cậu, cậu mỉm cười xin lỗi nói mình không biết chơi, thế nên đôi song sinh mới chuyển nó sang cho Hạ Lẫm...

"Lúc xoay khối lập phương, tôi không cẩn thận lỡ tay bẻ rớt một khối của nó." Hạ Lẫm nhún vai: "Nhưng kỳ lạ là trên khối rubik lập tức sinh ra một khối lập phương khác, thế vào chỗ trống đó, tôi cảm thấy hứng thú nên giữ lại, chỉ trả lại khối rubik cho đôi song sinh."

"... Vậy đây là cái khối lập phương đó à?" Vương Vân Chi vẫn còn cảm thấy khó tin.

"Đúng, lúc tôi phản ứng lại, nó đã trở nên nhỏ thành thế này rồi." Hạ Lẫm nói: "Lúc đầu chẳng qua là cảm thấy thú vị nên mới không ném đi, nhưng sau khi tiến vào Khối Rubik Tử Vong, tôi mới phát hiện cái khối lập phương trên tay tôi có thể tiến vào được, lại không cần dùng đến chìa khóa."

"Cậu bây giờ có thể bước vào bên trong không?" Vương Vân Chi bình tĩnh lại, hỏi nghiêm túc.

"Không thể." Hạ Lẫm le lưỡi.

"Vừa rồi còn nói bước vào thuận tiện, không cần tới chìa khóa." Vương Vân Chi cười cười lắc đầu.

"Không cần chìa khóa đương nhiên là thật, nhưng nó cũng hên xui lắm, cửa mở ra là ngẫu nhiên." Hạ Lẫm buồn bực nói: "Từ khi tôi có nó đến giờ, nó chỉ mở ra một lần lúc tôi tiến vào khối lập phương đầu tiên."

"Nói như vậy, cậu đến trễ là bởi vì chỉ có cậu tiến vào thế giới khác của nó..." Vương Vân Chi dần hiểu rõ ra.

"Đúng vậy." Hạ Lẫm gật đầu: "Tôi đã từng nghĩ, nếu như có thể tự do ra vào thì nó sẽ là một cái trạm trung chuyển rất hữu dụng, nhưng nó cứ tùy hứng như vậy làm tôi cũng mất tin tưởng vào nó rồi."

"Bên trong là một thế giới như thế nào?" Vương Vân Chi nhìn viên ngọc nhỏ, cảm thấy suy nghĩ sớm đã ở trên mây.

"Là một cái phòng nghỉ nhỏ." Hạ Lẫm nói: "Lúc nó muốn mở sẽ phát ra ánh sáng rất đặc biệt."

Như để chứng minh cho câu nói của Hạ Lẫm, viên ngọc nhỏ đột nhiên lóe lên, chiếu sáng xung quanh.