Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 43: Hắc ám đồng thoại nhạc viên (24)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

SÓI CON BUỒN PHIỀN

Xin chào người chơi Vương Vân Chi! Chúc mừng ngài đã nhận được thẻ bài The Hanged Man!

....

.......

Chú thích 3: Ngài có thể cùng The Emperor mở ra "Phạm vi nhìn chung", chỉ cần chạm vào thẻ bài 3 cái, nhẩm "Xin hãy dùng đôi mắt của ta chứng kiến thế giới này", The Emperor sẽ có thể chứng kiến được những gì xảy ra ở tầm nhìn của ngài, tương tự, khi The Emperor chạm 3 cái lên thẻ bài, nhẩm chú, ngài có thể chứng kiến những gì xảy ra ở tầm nhìn của The Emperor. Muốn kết thúc sử dụng, chỉ cần chạm thêm 3 cái nữa là được.

============================

"Có cảm giác như đang dùng sản phẩm công nghệ cao." Vương Vân Chi trong phút chốc vẫn chưa hiểu phạm vi nhìn chung nghĩa là sao, chỉ cảm thấy khi nghe cái tên này, không giống với những vật trong hắc ám đồng thoại nhạc viên này, trái lại còn giống Google Glass,  kỹ thuật VR, tràn ngập khí tức công nghệ hiện đại.

*Google Glass: có thể chia sẻ view cho nhau được á:))



*VR: thực tế ảo

"Tôi cũng chưa rõ lắm, thế nên mới muốn thử với lão sư một chút." Hạ Lẫm trịnh trọng bước đến trước mặt Vương Vân Chi: "Có thể chứ?"

Vương Vân Chi kiểm tra lại tình huống xung quanh một chút, xác nhận không có người chơi khác gần đây, ngay cả Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư cũng không có, mới gật đầu.

"Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng nhau gõ thẻ bài." Hạ Lẫm đem tay trái bỏ vào túi áo, bên còn lại thì nắm chặt tay Vương Vân Chi: "Một, hai, ba.... Xin hãy dùng đôi mắt của ta chứng kiến thế giới này..."

"Xin hãy dùng đôi mắt của ta chứng kiến thế giới này..." Vương Vân Chi nói cùng lúc với Hạ Lẫm, cậu cảm giác mình như trẻ ra, như đang cùng Hạ Lẫm chơi mấy trò trẻ con vậy.

Cũng có lẽ bởi vì câu thoại này quá là hồn nhiên, Hạ Lẫm cũng phối hợp dùng chất giọng ngây thơ đơn thuần hơn, thanh âm của y vốn đã rất êm tai, hiện tại vẻ xấu xa thường ngày cũng mất đi phân nửa, phát ra càng thanh khiết động lòng người. Nét mặt cũng vậy, ánh mặt trời ban mai rực rỡ soi xuống, trong đôi mắt của Hạ Lẫm đều là nét cười, ngay cả bờ mi cũng lấp lóe ánh nắng.

Còn trẻ thật là tốt, Vương Vân Chi không khỏi ao ước.

Một giây sau, thẻ bài bắt đầu có hiệu quả.

Phạm vi nhìn trước mắt được chia thành hai nửa, nửa trái vẫn như cũ đang nhìn thấy Hạ Lẫm, xa xa chính là bãi cỏ xanh nhạt, còn nửa bên phải còn lại...

Vương Vân Chi nhìn thấy chính mình.

Lần đầu tiên dùng góc độ này nhìn chính mình, có cảm giác rất lạ lẫm, không giống như đang soi gương, cậu đang đứng ngược với ánh mặt trời, xung quanh được ánh lên một đường sáng màu vàng, tóc bị gió thổi có chút rối, nhưng không ảnh hưởng gì lắm, nét mặt thì.... đang mơ màng kinh ngạc.

Hiển nhiên, Hạ Lẫm cũng giống như vậy.

"Thì ra trong mắt lão sư tôi đáng yêu vậy sao?" Hạ Lẫm cười híp mắt nghiêng nhẹ đầu.

"Trong mắt tôi cũng không có phần mềm trang bị lọc kính gì cả, trong hiện thực cậu chính là như vậy." Vương Vân Chi không nói ra.

"Xem như lão sư đang khen tôi vậy..."

Hai góc nhìn đồng thời mở ra, lúc đầu vẫn chưa quen được, váng đầu hoa mắt, khó có thể giữ vững được thăng bằng, nhưng sau một thời gian thích ứng thì có thể miễn cưỡng tiếp nhận được.

"Tôi đoán, công năng mới này là để chúng ta có thể hợp tác tốt hơn." Vương Vân Chi nói: " Bởi vì quy tắc sử dụng đầu tiên chính là Khi ngài thấy một người chơi bị tổn thương...... The Hanged Man và The Emperor đều có thể hưởng chung, đều là cùng nhìn thấy một sự kiện như vậy, phạm vi nhìn chung bảo đảm chúng ta có thể ở cùng nhau hay không đều có thể chứng kiến cùng một khung cảnh, cùng nhau tham gia."

"Nhưng mà, chúng ta hầu như là lúc nào cũng ở chung với nhau rồi." Hạ Lẫm nhíu nhíu mày: "Không lẽ, chúng ta sắp phải tách nhau ra để hành động sao?"

"Rất có thể." Vương Vân Chi nói: "Có đôi lúc, phải chia nhau ra hành động mới có được phạm vi nhìn lớn hơn, chứng kiến được nhiều sự việc hơn."

"......" Hạ Lẫm biểu tình mất mát: "Tôi không muốn rời khỏi lão sư."

Y đến gần Vương Vân Chi, hai tay cùng nhau đặt lên vai cậu, mặt kề mặt, ra vẻ thảm thương mà làm nũng: "Tôi thích cùng lão sư kề vai chiến đấu hơn..."

"Gặp phải tình huống đặc biệt, xa nhau thì mới có khả năng tốt hơn, nhưng chuyện này cũng không hề nói rõ chúng ta bắt buộc phải xa nhau, không thể đứng cùng một nơi." Vương Vân Chi ôn tồn thoải mái dỗ hắn: "Đừng nghĩ nhiều, đến lúc đó rồi biết thôi mà."

"Được rồi." Hạ Lẫm miễn cưỡng gật đầu: "Tôi chỉ lo lắng, lúc ấy lão sư có thể bảo vệ bản thân thật tốt được không."

"Cái này..." Vương Vân Chi bị y nói thế cũng không dám chắc chắn: "Có thể chăng?"

"Gặp phải tình huống nguy hiểm, nhất định phải dùng cái này báo cho tôi biết." Hạ Lẫm nghiêm túc nói: "Một giây sau tôi nhất định sẽ chạy đến bên cạnh anh."

"Được." Vương Vân Chi mỉm cười gật đầu.

Cậu cẩn thận suy nghĩ một chút thì nhận ra, chỉ cần lợi dụng cái phạm vi nhìn chung này, lời hứa của Hạ Lẫm đúng thật có thể thực hiện, The Emperor và The Hanged Man có thể cùng nhau hợp tác tốt đẹp, thực sự khiến cậu không khỏi tràn ngập mừng rỡ một phen, ngay cả uy hiếp của Death thoạt nhìn cũng không còn đáng sợ nữa.

Nụ cười của Vương Vân Chi khiến Hạ Lẫm trong nháy mắt phải thất thần, y không kiềm chế nổi tâm tình của mình, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy mặt Vương Vân Chi, tiến lên hôn nhẹ lên mặt cậu một cái.

"?" Vương Vân Chi cảm thấy mặt mình được một gương mặt lạnh như băng chạm lên, cảm giác kỳ lạ chưa trải qua bao giờ khiến cậu phải kinh hãi: "HẠ LẪM, CẬU...."

Hạ Lẫm không có hôn lâu, chỉ chạm nhẹ một cái rồi buông, sau đó mới nghiêm túc hỏi: "Có thể chứ?"

"Không, làm cái gì vậy." Vương Vân Chi dở khóc dở cười đẩy Hạ Lẫm ra, giữ khoảng cách nhất định, nghiêm túc nói: "Hạ Lẫm, như vậy là không được."

"Vì sao không được?"

"Tôi......" Vương Vân Chi đối với chuyện tình cảm khá trì độn, trong đầu rối loạn, cuối cùng sắp xếp ra một câu, nói: "Cậu không thể cứ như vậy tùy tiện gần gũi tôi, bởi vì tôi....."

Cậu không biết nên nói như thế nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là lắc đầu: "Trước hết đóng phạm vi nhìn chung lại đã."

Hai người cùng đóng lại phạm vi nhìn chung, sau đó đi dọc theo đường mòn hướng về phía khu rừng đằng xa.

Vương Vân Chi không biết nên nói rõ ràng như thế nào với Hạ Lẫm mới từng này tuổi, chỉ cảm thấy y sẽ không hiểu được, trầm mặc một lúc, cuối cùng mới cất tiếng: "Bây giờ không phải lúc thích hợp, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, tính hướng của tôi.... là đồng tính, chuyện này rất nghiêm trọng, tôi không có nói đùa đâu."

"Còn không phải dịp tốt sao?" Hạ Lẫm vốn đang ủy khuất, vừa rồi nghe cậu nói như thế, lại lập tức cao hứng lên: "Tôi không hiểu lão sư còn do dự cái gì."

"Chính vì do tính hướng của tôi như vậy, cho nên tôi không thể.... tùy tiện đùa giỡn kiểu đó với cậu được." Vương Vân Chi nói: "Tôi lớn hơn cậu rất nhiều, tôi không thể làm cái việc ấy mà không chịu trách nhiệm với cậu được."

"Nhưng mà, vừa rồi là do tôi chủ động đó chứ!" Hạ Lẫm không phục.

"Dù là bị động nhận lấy, tôi cũng không phải hoàn toàn không có trách nhiệm." Vương Vân Chi lắc đầu: "Cậu vẫn còn quá trẻ, e rằng cũng không hiểu rõ bản thân thực sự thích cái gì, chúng ta bị vây trong Khối Rubik Tử Vong lâu như vậy, trong hoàn cảnh khép kín này, dễ dàng sinh ra mong muốn không thiết thực, tôi hy vọng cậu có thể nghĩ lại kĩ một chút, đến cùng là rung động nhất thời, hay là nguyện ý bước đi trên con đường này."

"...." Hạ Lẫm có lẽ là chưa trải qua sự tình rối rắm thế này, trong chốc lát lại trầm mặc.

"E rằng cậu đang trách tôi quá bảo thủ nhỉ, chỉ là đùa giỡn một chút, kết quả tôi lại làm chuyện bé xé ra to thế này, còn nói một mớ đạo lý khô khốc." Vương Vân Chi đưa tay xoa xoa tóc Hạ Lẫm: "Thế nhưng không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể làm thế thôi."

Hạ Lẫm để mặc cho cậu xoa, đột nhiên nói: "Nếu như lúc này tôi nói, tôi chính là thật lòng thích anh, anh cũng không tin tưởng tôi thôi!?"

"...." Vương Vân Chi cười cười lắc đầu.

Ánh mặt trời ấm áp, không khí ấm áp, đám hoa ven đường tản ra hương thơm tươi mát say đắm lòng người, ong bướm bay lượn khắp nơi, khiến người ta hoảng hốt cho là mình đang thực sự đứng trong một khu vui chơi bình thường.

Hạ Lẫm dừng việc suy nghĩ, vất vả nghĩ thông suốt, vẻ ủy khuất trên mặt lại biến thành vẻ bỡn cợt xấu xa như trước: "Được rồi, hiện tại không nhắc đến chuyện ấy nữa, lão sư, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà."

Vương Vân Chi không nghĩ ra y lại sắp làm chuyện quỷ quái gì nữa đây, nhưng nghe thì có vẻ con sói con này lại chấp nhận nghiêm túc quyết định từ từ, liền gật đầu: "Tốt."

"Vậy tôi đây không tính là phạm quy ha!?" Hạ Lẫm đã thông suốt, bỏ xuống gánh nặng trong lòng, lại như trước quàng vai Vương Vân Chi: "Hoàn toàn không phải vì thích lão sư đâu, nam sinh phổ thông không phải đều như vậy sao?"

(Ý là Vương Vân Chi không cho Hạ Lẫm gần gũi mình, nhưng mà Hạ Lẫm nói hành động quàng vai này là của đám con trai bình thường, không phải thích Vương Vân Chi nên mới gần gũi, á)

"Ầy...." Vương Vân Chi thực sự không biết nên phản bác ra sao.

"Mà như vậy cũng đâu được gọi là phạm vi mà ha!?" Hạ Lẫm được voi đòi tiên kéo hông Vương Vân Chi lại: "Một chút suy nghĩ xấu xa cũng không có đâu nha."

"......"

Vương Vân Chi bắt đầu suy nghĩ có nên cho y một cái lệnh cấm nữa không đây.

Thời gian của buổi diễn là tối mai, cả ngày hôm nay cũng không có nhiệm vụ gì, các người chơi khác cũng không định gây thêm việc cho mình, một ngày cứ thế mà trôi qua.

Nhưng khi đến tối, thì không còn yên bình nữa.

Giấc ngủ Vương Vân Chi luôn luôn tốt, luôn kéo dài đến bình minh, những đêm gần đây cũng gặp ác mộng, nhưng dù có thế nào cũng rất khó để khiến cậu tỉnh giấc, mà tối hôm nay, cậu lại bị Hạ Lẫm đánh thức.

"Lão sư...." Một giọng nói ai oán từ ngoài cửa truyền vào.

"....." Vương Vân Chi dụi dụi mắt, nhìn thoáng qua cái đồng hồ bỏ túi -- 12 giờ đêm.

"Hạ Lẫm à? Đừng có làm ồn, nhanh về ngủ đi!" Dù tính khí Vương Vân Chi có tốt đến đâu, lúc này cũng không thể ôn tồn mà mắng y được.

"Tôi chỉ muốn báo cho lão sư, chuyện ban sáng, tôi nghĩ kĩ rồi." Hạ Lẫm ủy khuất nói.

"Hả?" Vương Vân Chi chưa hoàn toàn tỉnh mộng, còn đang suy nghĩ chuyện kia là chuyện gì, nghĩ một lúc mới hiểu ra, náo loạn cả buổi...... Lại là vấn đề tình cảm sao...

Cậu chờ Hạ Lẫm nói ra đáp áp, kết quả bên ngoài lại không lên tiếng.

"Rồi sao?" Vương Vân Chi sắp tức chết.

"....Thôi, để tôi về nghĩ kĩ thêm vậy!" Hạ Lẫm ưu thương nói.

Vương Vân Chi bị y làm cho tức đến không thể ngủ thêm được nữa, dứt khoát mặc áo rời giường, lúc bước xuống mới phát hiện sói con cũng chưa ngủ, đôi mắt sáng trừng ra ngoài cửa, lộ ra biểu tình hung hăng với kẻ địch bên ngoài.

Đúng là đãi ngộ đặc biệt cho Hạ Lẫm.

Vương Vân Chi cũng nghĩ không thông, tên sói con Hạ Lẫm, từ lúc nào lằng nhằng dính người như vậy, lại còn thêm cái tính không dám nói thẳng.

Cậu mở cửa, phát hiện Hạ Lẫm đang dựa người vào tường, sụt sụt sùi sùi, như động vật nhỏ bị lạc.

Trước đó đã nói không đề cập nữa, còn nhiều thời gian, chưa đến một ngày lại xoắn xuýt trở lại.

Vương Vân Chi không hiểu được rốt cuộc y đã suy nghĩ cái gì, chỉ là nhìn bộ dạng lúc này thì thấy y còn không có sức để đứng nữa, cảm thấy quá đáng thương, dứt khoát kéo y đứng lên: "Cậu.... Cậu không sao đó chứ?"

"Không sao." Hạ Lẫm tủi thân khịt mũi: "Lão sư có thể ngồi với tôi một lúc chứ?"

Đáng lý ra cậu nên quả quyết cự tuyệt, thế nhưng nhìn cái gương mặt này, lời từ chối không thể ra khỏi miệng, mà thôi, cậu đã bị y làm cho không ngủ được, hơn nữa cùng một chỗ với Hạ Lẫm cũng an toàn, nếu như gặp phải Death, phần thắng chắc chắn sẽ lớn hơn.

Vương Vân Chi bế sói con, cùng Hạ Lẫm đến sô pha ở đại sảnh, ngồi xuống.

Khí trời vẫn luôn rất ấm áp, nhưng khi đến tối, chỉ còn gió lạnh phơ phất, cũng không rét lắm, Vương Vân Chi khoác cái áo ngủ bằng nhung được cung cấp trong phòng, cũng sưởi ấm được một chút, lại bế thêm một con sói con ấm áp, vùi mình trên ghế sô pha mềm mại, cảm thấy rất thư thái, so ra còn thoải mái hơn trên giường ở trong phòng nhiều.

Hạ Lẫm cầm hai chai nước khoáng trong tủ rượu ra, cạy nắp đưa cho Vương Vân Chi một chai.

Vương Vân Chi chuẩn bị nghe Hạ Lẫm dong dài một tràng tâm tự tuổi mới lớn, không nghĩ đến Hạ Lẫm cái gì cũng không nói, bảo là cùng y ngồi một chút, thật chỉ là cùng y ngồi một chút.

"Đêm nay ánh trăng đẹp nhỉ." Hạ Lẫm nhoài người về trước, đột nhiên sâu kín nói một câu.

Vương Vân Chi bị y làm cho hoảng sợ hơn nữa, đưa tay ra sờ trán y, không có sốt.

Mà thôi, dù không nói ra, đây cũng là tâm sự tuổi mới lớn, tự y phải thấu hiểu mọi chuyện mới tốt.

Không biết qua bao lâu, sói con nằm sấp trong lòng thì đang ngủ, Vương Vân Chi thì trông coi Hạ Lẫm, mà Hạ Lẫm vẫn là dáng vẻ sầu bi như cũ, trong đại sảnh không mở đèn, ánh trăng sáng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ, xung quanh một mảnh ngân bạch, ngay cả trên da Hạ Lẫm cũng thêm một tầng ánh sáng lộng lẫy kì lạ, khiến y dù có làm ra vẻ mặt gì thì trông cũng rất đẹp mắt.

Bình thường thoạt nhìn như xấu xa coi trời bằng vung, vừa vấp phải vấn đề tình cảm, đã bị đánh cho lộ nguyên hình, biến thành một nam sinh tay chân luống cuống, đi đứng cũng lảo đảo không xong, Hạ Lẫm như thế có vẻ chân thật hơn.

Vương Vân Chi cũng bắt đầu suy nghĩ lan man, cảm giác mình cũng sắp bị hãm sâu không lối thoát.

Cậu thoáng nhắm mắt một cái, lúc mở ra,  tưởng rằng mình đã sinh ra ảo giác.

Phía sau Hạ Lẫm cách đó không xa, có hai cái bóng màu trắng, đang đung đưa.