Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Chương 53




Nhức đầu muốn nứt ra, cổ họng khô khốc.

Vạn Uyển mở mắt nhìn lên trần nhà có phần ngây ngốc, đầu óc như một đống hồ. Chống thân thể lên dựa vào thành giường, nhất thời liền chóang váng, phanh - lại ngã xuống, phịch một tiếng đụng vào tấm đầu giường.

Ngược lại còn đụng đến tỉnh táo.

Diệp Dực nâng một ly rượu trắng lớn uống xong nhìn mình cười, cười thật dịu dàng, không có lực sát thương nào, làm cho người ta rất an tâm. Vạn Uyển xoa đầu rồi cười, càng cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Giống như, mặt của Diệp Dực cách mình rất gần, lại có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người của anh, con mắt anh là màu đen nhánh, không có trong suốt cảm giác không nhìn thấy đáy, rất dễ dàng làm cho người ta mê muội.

Vạn Uyển chợt mở mắt, cô nhớ ra rồi, một chút xíu cũng không quên, mình nói những lời kinh thế hãi tục kia và vẻ mặt Diệp Dực cười như không cười giống như phim điện ảnh hịên rõ mồn một ở trước mắt.

Vạn Uyển vùi đầu vào lòng bàn tay, chính mình cũng có thể cảm thấy mức độ đỏ mặt. Nằm nghiêng ở trên giường giãy dụa, sao lại mất thể diện như vậy chứ! Còn là mình tỏ tình, càng mất thể diện hơn. Lật người, nhìn chằm chằm vào vách tường màu xanh da trời, có chút mất hồn, nhỏ giọng lặp lại nỉ non, "Diệp Dực, em thích anh, anh thì sao?"

Một trận gió lạnh thổi qua , giảm một chút nóng ran trên mặt, lúc ngẩng đầu nhìn thì mới phát hiện tối hôm qua cửa sổ chỉ đóng một nửa, phản ứng đầu tiên chính là Diệp Dực ở nhà. Cũng không để ý tới say rượu, chân trần chạy đến trước tủ treo quần áo tìm quần áo, tùy tiện gạt đi lại thấy một cái váy ô vuông trắng xanh xen lẫn, nhìn hơi quen mắt nhưng nhất thời không nghĩ ra là từ đâu tới, liền tiện tay lấy tới phủ lên, vừa chạy vào toilet vừa cột cái đuôi ngựa, nhẹ nhàng mà rửa mặt, còn đặc biệt thay đồ trang sức trang nhã rồi mới chuẩn bị đi ra ngoài xem một chút.

Len lén mở khe cửa ra, bên ngoài không có ai. Trải qua kinh nghiệm mấy lần trước, Vạn Uyển không tránh được đi vào phòng bếp kiểm tra, nhưng mà cũng không có bóng dáng của Diệp Dực.

Có chút thất vọng, dứt khoát đá giầy tựa lên trên ghế sa lon xem ti vi, sáng sớm, gần như mỗi đài đều phát lại tiết mục giải trí và chuyện tình đau khổ theo kịch bản tối hôm qua, trên đài nam nữ nghệ sĩ được người chủ trì tác hợp tỏ tình với nhau, Vạn Uyển quả quyết chuyển kênh.

Phi tử trong lãnh cung tỏ tình với hoàng thượng, Vạn Uyển mặt đen chuyển kênh.

Đồ ngốc nhỏ đâm chết người không đền mạng trong vở kịch lôi kéo vai nam chính không buông, Vạn Uyển nhận thua, ôm Con Rối khủng long vùi ở trên ghế sa lon, bắt đầu suy tính vượt qua một tuần lễ mà Lộ Ninh xin cho mình nghỉ như thế nào.

Thở dài chấp nhận mình là mệnh vất vả, cuộc sống không có mục tiêu hướng đến rất dễ dàng chán chường, vì vậy mở máy vi tính ra chuẩn bị bắt đầu một ngày bận rộn, bật khung lên websites không ngừng xuất hiện, tất cả đều là về hôn lễ của Lộ gia tối hôm qua, Vạn Uyển chột dạ, nhanh chóng nhìn lướt qua bài báo liên quan, không nhìn thấy về một chút tin tức về Diệp Dực, mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ tuần lễ này ở trong nhà viết xong kết cấu đầu đề học kỳ, lật xem chuyên đề nghiên cứu nhãn khoa mới nhất, nơi đó cũng không thể đi, nếu không rất dễ dàng bị xem như cái bia.

Mặc dù Vạn Uyển ở trên những chuyện khác thiếu hụt cơ bắp, nhưng chỉ cần đụng phải gốc chuyên ngành, rất dễ dàng tiến vào trạng thái. Vì vậy, cửa lưới sắt trong nhà bị mở ra cũng không biết, vẫn ôm máy tính hết sức chuyên chú mà sửa đổi đầu đề đã thảo ra.

Diệp Dực đứng ở nơi cửa trước, thật không biết hình dung cảm tưởng mình bây giờ như thế nào.

Diệp Dực chịu đựng cả đêm mới xử lý xong kế hoạch mấy ngày nay, Đồng Niệm vừa đến phòng làm việc thì nhìn thấy đồng chí đoàn trưởng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. "Đoàn trưởng, sao chủ nhật ngài cũng ở đây? Không phải là ngài trực chứ!" Đồng Niệm rút bảng trực ban ra đối chiếu, kỳ quái nhìn Diệp Dực.

Diệp Dực nhìn anh ta, tay đang thu xếp đồ đạc hoàn toàn không có dừng lại, "Có chuyện gọi điện thoại cho tôi"

"Ngài đi đâu? Tôi lái xe đưa. . . . . ." Đồng Niệm chưa nói xong thì ngậm miệng lại, bảo vệ hình tượng đoàn trưởng, ổn định lòng quân, có trách nhiệm giữ vững ảnh hưởng đến mọi người, vì vậy đôi tay trên bờ môi thành hình O nhỏ giọng nói với Diệp Dực đã ra cửa, "Đoàn trưởng, chìa khóa ở trên tầng thứ nhất tủ giày ngoài cửa."

Diệp Dực xách bữa ăn sáng mở cửa liền nhìn thấy Vạn Uyển ôm máy tính đánh chữ thật nhanh, chưa từng thấy cô ấy mang mắt kiếng, đầu tiên nhìn rất không quen, nhìn lần thứ hai mới phát hiện quần áo cô ấy mặc là mình mua cho cô ấy. Nhíu mày một cái buông đồ trong tay xuống đi vào, lúc đi ngang qua ghế sa lon thì từ phía trên cầm lấy Laptop của Vạn Uyển.

Vạn Uyển vừa vặn bị lâm vào một giao điểm, tay vẫn không có ý thức mà gõ ở không trung hoàn toàn không có cảm giác máy tính đã bị người ta lấy đi. Ngay cả Diệp Dực cũng phát hiện hành động kỳ lạ này của cô, rất là tốt bụng mà ho khan một tiếng, "Vạn Uyển, say đến mức này sao?"

Vạn Uyển có thể không mẫn cảm đối với vật sở hữu, duy chỉ có thanh âm của Diệp Dực là tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Diệp Dực nhìn nét mặt của cô cũng biết cô đã hòan hồn rồi, buông bữa ăn sáng trong tay ra, kéo bàn trà tới ngồi xuống, "Tỉnh rồi?"

Vạn Uyển gật đầu, lại lắc đầu, lại gật đầu, "Em nhớ được em đã làm cái gì"

Diệp Dực hài lòng nhíu mày, "Muốn biết cái gì?"

Hiện tại đầy trong đầu Vạn Uyển đều là bộ dạng tối hôm qua của mình còn có bộ dạng hèn nhát lăn qua lộn lại sáng nay ở trên giường, nghe Diệp Dực hỏi như thế, vội vàng đứng lên kiếm cớ chạy trốn, "Muốn uống gì em đi làm cho anh."

"Bên kia là nhà vệ sinh"

Vạn Uyển bi kịch xoay người, "Em muốn biết. . . . . . Muốn biết có phải anh cũng chân thành yêu thích em hay không "

Vẻ mặt Diệp Dực hiếm thấy nhìn không có gì là hả hê khi ép Vạn Uyển vào đường cùng, ngược lại rất bình thường mà ngồi ở chỗ đó, giống như mới vừa rồi không có người nói chuyện.

Lời say rượu như thế nói một lần thì bỏ đi, hiện tại lại còn bị người ta bỏ rơi, nhất thời liền như con ruồi không đầu xông về phía nhà vệ sinh.

"Anh cho rằng em đã biết" Diệp Dực bất đắc dĩ nhún vai, như không có chuyện gì xảy ra mà cúi đầu mở khuy tay áo, buông lỏng cà vạt ra, vốn là đồng phục mang theo kiểu cấm kỵ nhưng khí chất khá nam tính lại thêm một phần tùy ý, ngẩng đầu nhìn về phía Vạn Uyển mà khóe miệng nhếch lên một đường cong.

Thật ra thì Diệp Dực nói xong câu đó, Vạn Uyển cũng không còn cảm giác tảng đá trong lòng mình rơi đến nơi đâu, ngược lại cảm thấy người này càng ngày càng nguy hiểm, mình chủ động đến gần thì không phải là chuyện gì tốt.

Diệp Dực thấy Vạn Uyển còn vẫn đứng ở tại cửa ra vào, dứt khoát quan sát cô một lúc, rõ ràng thay đổi đồ trang sức trang nhã ngay cả lông mày cũng chỉnh sửa, cùng với bộ váy này trên người, hoàn toàn không có tác phong học viện, ngược lại là linh động cùng hoạt bát. Diệp Dực đột nhiên cảm thấy ban đầu mình đưa cho cô ấy cái váy này cũng là một hành động chính xác, tối thiểu hiện tại biết mình chưa từng đem cô ấy và Dịch Thiển Mặc liên quan đến bất kỳ cái gì, "Cái váy này ném đi, chúng ta đi dạo phố, mua thứ tốt hơn."

Vạn Uyển nghe Diệp Dực nói như thế thì ngược lại nhớ tới nó từ đâu tới rồi, nâng chéo váy lên và hỏi, "Đây là của Thiển Mặc sao?"

"Đúng" Diệp Dực không kiêng kỵ, "Về phần cô ấy, anh không muốn tốn quá nhiều thời gian giải thích, nhưng mà nếu như em muốn biết, chúng ta còn có rất nhiều thời gian."

Vạn Uyển đặc biệt chạy đến trước gương quay một vòng, tưởng tượng thấy bộ dáng Dịch Thiển Mặc mặc cái này, có chút xấu hổ."Em giống như đứa trẻ chưa lớn" Vạn Uyển cười và nói, về Diệp Dực và Dịch Thiển Mặc, cô cũng từ chỗ mỗi một người nghe được rất nhiều cách nói.

Khi tình yêu trộn lẫn tâm tình không còn trắng tinh như tuyết nữa, thì không quan trọng, bởi vì hai bên đang cần những tâm tình này để làm rõ tay nắm tay đi qua đường về sau. Khi tình yêu trộn với nghi kỵ không còn thẳng thắn nữa, thì mới có thể một kích liền bể.

Vạn Uyển quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Dực, từ trên bồn rửa mặt cầm lấy kéo nhỏ của mình, dọc theo làn váy cắt một lá sen rồi lại viền túi ngực, soi gương cười cười, "Hiện tại nó chính là váy em rồi."

Diệp Dực đi tới, khom lưng kéo đứt sợi chỉ mép váy giúp Vạn Uyển, vòng ra phía sau thả nơ con bướm ra rồi thắt lại thành kiểu hoa, "Cả ngày, muốn đi chỗ nào?"

"Ngày đầu tiên hẹn hò sao?"

"Chúng ta ngủ ở trên giường không chỉ một lần, em cảm thấy thế nào?"

"Diệp Dực, anh chính là ác độc như vậy!"

Thận trọng vòng qua vùng đầm lầy kia, mở đầu rất hạnh phúc, cũng hi vọng con đường phía sau cũng bình thản giống vậy.

Anh tin tưởng em, như vậy em cũng sẽ không phụ lòng anh.

Diệp Dực tuyên bố cả ngày hôm nay đều cho Vạn Uyển sắp xếp, Vạn Uyển rõ ràng rất hưng phấn, kích động nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhắc nhở một câu, "Đồng chí, nếu không thì em đổi bộ quần áo?"

Diệp Dực có lẽ đã tiếp thu được trình độ và vấn đề hình tượng của Vạn Uyển, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn phối hợp đổi bộ quần áo thoải mái do Tiếu Tồn Chi để lại.

Vạn Uyển dẫn chú giải phóng quân không quen thuộc hệ thống xe buýt đến trạm xe buýt trung chuyển, một người nói muốn đi chỗ nào một người tính toán hành trình và thời gian.

Cuối cùng với sự thỏa hiệp của Diệp Dực và Vạn Uyển dựa vào thân phận mới tổng hợp lại đặc quyền, hai người ngồi lên xe buýt đi đến khu vui chơi. Không phải là ngày nghỉ, nên trên xe chỉ có hai người bọn họ, Vạn Uyển cũng thuộc về tay mơ yêu đương, Diệp Dực ngồi ở bên không nói lời nào, bản thân cũng không có can đảm trêu chọc anh.

Diệp Dực chống đầu mở cửa sổ ra, một cái áo màu xanh áo khóac có mũ thỏai mái và quần jeans của Tiếu Tồn Chi phối hợp ở trên người Diệp Dực vẫn phá hủy cảm giác bạch diện thư sinh ban đầu, Diệp Dực mặc đồ này hiển nhiên là cảm thấy rất khác biệt.

"Muốn anh xoay mặt qua để cho em tiếp tục nhìn sao?" Diệp Dực vẫn nhìn bên ngoài.

"Ai thèm nhìn anh!" Vạn Uyển vịt chết còn cứng mỏ, xoay mặt chờ Diệp Dực phản bác, đợi một lúc lâu cũng không có phản ứng gì, nghiêng đầu nhìn thấy anh không có một chút động tĩnh, liền bực bội, "Quả thật đẹp trai, được chưa?"

Diệp Dực nhìn thẳng Vạn Uyển, trong con ngươi đen trong vắt nụ cười như có như không, "Tạ phu nhân khích lệ."

Cái này gọi là trẻ em tán tỉnh tiệc vui chóng tàn, sau khi dừng lại một trạm, một đám trẻ em nhà trẻ dưới sự hướng dẫn của giáo viên xếp hàng đi lên.

Vạn Uyển không nhịn được đưa tay trêu chọc mấy đứa bé, một khi chọc là không ngừng lại, vốn là một đám trẻ con không hiểu chuyện, vui mừng không ai có thể ngăn cản. Đặc biệt là cô bé, nhìn thấy đẹp trai khác phái là nhào lên, quậy ầm ĩ muốn đút cho Diệp Dực ăn kẹo.

Vạn Uyển thấy sắc mặt Diệp Dực càng ngày càng thối, cảm giác đóa hoa của tổ quốc muốn nhào vào trong tay vệ sĩ tổ quốc, vì vậy đưa tay ôm lấy cô bé, "Người đẹp nhỏ, chúng ta về chỗ cô giáo bảo cô ấy cùng với em ca hát có được hay không?"

Cô bé xinh đẹp dĩ nhiên không chịu, khóc oa một tiếng.

Hai cô giáo vội vàng thóat thân từ trong một đám trẻ con ở trước mặt sang bên đây xem xảy ra chuyện gì, nghĩ hàng nghìn biện pháp mềm cứng rắn cũng không thể ngừng được tuyến lệ đã mở của cô bé xinh đẹp.

Vạn Uyển bị ầm ĩ đến mức thần kinh suy nhược, nắm tay cô bé xinh đẹp, "Em gái xinh đẹp, em muốn làm thế nào mới không khóc?"

Cô bé xinh đẹp chỉ vào Diệp Dực, "Em muốn nghe chú ấy hát!"

Vạn Uyển khẩn cầu nhìn về phía Diệp Dực, "Thủ trưởng, van xin ngài!"

Diệp Dực liếc mắt nhìn Vạn Uyển, từ từ mở miệng, "Đứng dậy, nhân dân không muốn làm nô lệ . . . . ."

Một câu còn chưa hát xong, cô bé xinh đẹp liền chạy, khóc càng lợi hại hơn, vừa khóc vừa kêu, "Yêu quái! Yêu quái! Mẹ cứu mạng!"

Vạn Uyển nhìn Diệp Dực trợn mắt há mồm, "Diệp Dực, anh vừa hát là quốc ca sao?"

Diệp Dực mặt không chút thay đổi mà gật đầu.

Vạn Uyển nuốt nước miếng một cái, "May nhờ em biết lời ca của quốc ca là cái gì, nếu không em tuyệt đối nghe không hiểu đây là quốc ca."

"Hát chệch giai điệu" Diệp Dực trực tiếp thẳng thắn.

"Em lại biết" Vạn Uyển tự xét sâu sắc.

May mắn là hôm nay bọn trẻ con đi vườn thực vật, trước hai trạm sân chơi đã đi xuống.

Lúc đến sân chơi, hai người cho tới bây giờ đều không có tuổi thơ gì mới biết khái niệm sân chơi chính là khiêu chiến nhịp tim cùng giới hạn.

"Chúng ta. . . . . . còn chơi sao?" Vạn Uyển đi theo Diệp Dực đi vào mua phiếu xong, nhìn vòng quanh một vòng, thiết bị chơi trò chơi rất lớn không phải lên trời chính là rơi xuống đất, phấn khích vô cùng.

Diệp Dực ngược lại không hề áp lực, những thứ này trên căn bản không tồn tại uy hiếp tánh mạng, vui đùa một chút cũng không sao.

Vạn Uyển đứng ở máy nhảy lầu trước mặt, giãy dụa ở giữa Diệp Dực đã trả tiền vé cùng chứng sợ độ cao, cuối cùng quyết định. . . . . .

"Diệp Dực, chúng ta đi chơi đánh khí cầu nha?"

Diệp Dực sớm đoán được là kết quả này, hiểu rõ mà đi theo Vạn Uyển đi tới chỗ bắn khí cầu có khá nhiều người.

Vạn Uyển nhìn chằm chằm bạn trai người ta giơ súng hơi nghiệp dư bắn khí cầu, trong lòng đầy đắc ý, chỉ vào búp bê lớn nhất và nói, "Diệp Dực, em muốn con thỏ xấu xí đó"

Diệp Dực không tin mà nhìn con thỏ đó, xét thấy thái độ của Vạn Uyển kiên quyết mình cũng khó mà nói cái gì, trả tiền từ chỗ chủ sạp cầm súng hơi lắp vào, tiện tay suy tính, súng hơi đồ chơi thuần túy, cần mình đấu giành lấy, tầm sát thương có lẽ chừng năm mươi thước. Diệp Dực tiện tay bắn mấy phát, tìm được cảm giác thì sau đó thuận tay rồi, mỗi phát súng nhất định trúng, cho đến khi bắn xong một sân bày khí cầu thì còn thừa ra mấy viên đạn cầu ny lon.

Ở trong tiếng hoan hô, người bạn nhỏ Vạn Uyển dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người nhận được con thỏ xấu xí.

Kích thích không dám chơi, Vạn Uyển liền kéo Diệp Dực chơi một lần tòan bộ các cửa hàng trên đường có thể chơi, Diệp Dực cũng không giận, theo ở phía sau chịu sự chỉ điểm tham chiến của Vạn Uyển, mua đồ ăn vặt, Vạn Uyển kiên nhẫn cực tốt gần hơn một giờ mới an vị ở trên quán nhỏ cá vàng, kết quả chiến đấu là 0.

Lúc màn đêm buông xuống, đèn màu của ngựa gỗ xoay tròn sáng lên.

Vạn Uyển vứt bỏ giấy muỗng trên tay, kéo tay áo Diệp Dực, "Em muốn chơi cái đó! Anh cũng chơi nhé!"

Diệp Dực chán ghét mà liếc nhìn ngựa xoay chuyển được thoa dầu màu sắc rực rỡ cùng bột vàng, "Anh đứng ở bên ngoài."

Vạn Uyển được chơi thì rất vui vẻ nên cũng không làm khó ông già nghiêm trang, hào hứng chạy vào chọn con ngựa màu tím, đi theo âm nhạc xoay quanh lên xuống. Diệp Dực cũng đi theo cô, mua một lúc mười lần để cô chơi cho đã.

Vạn Uyển cỡi ở trên con ngựa gỗ, lúc đi qua Diệp Dực thì nhìn gương mặt anh tuấn cứng rắn của anh dưới ánh đèn nê ông cùng vẻ mặt vui vẻ cười ha ha bất đắc dĩ, từ trong túi móc ra vương miện mới vừa mua mang lên trên đầu và chọc cười, "Giống công chúa hay không?"

Vốn chỉ là nói đùa, lúc đi một vòng trở lại thì phát hiện Diệp Dực vẻ mặt rất nghiêm túc, vội vàng thuận theo đĩa quay càng ngày càng chậm nhảy xuống, cách rào chắn đủ đi qua víu lấy quần áo của Diệp Dực, "Sao thế?"

Diệp Dực cúi đầu, đúng lúc trán kề trán cùng Vạn Uyển, "Anh không thể để cho em làm công chúa"

Vạn Uyển cười và đánh anh một cái, "Không làm thì không làm!"

Diệp Dực buộc chặt cánh tay kéo cô tới gần mình hơn, "Nhưng anh có thể làm cho Diệp phu nhân mỗi ngày trôi qua tốt nhất."