"Bởi vì không ai biết sức tàn phá của pháo lượng tử lớn thế nào, chỉ biết trên đời này không có thứ gì ngăn được nó".
"Cho dù sắt thép cứng rắn cỡ nào thì đối với nó cũng chỉ như một tờ giấy mỏng, chọc nhẹ là thủng".
"Nhưng hiện giờ có rất nhiều nước không thể nghiên cứu ra nó, ngay cả nước Mễ cũng vậy".
"Chồng à, anh chỉ gọi một cuộc điện thoại cũng có thể điều động được nó đến, vi diệu quá đi".
Lý Phong đã soạn sẵn kịch bản, anh cười ha hả nói: "Nếu anh nói một người bạn của anh rảnh rỗi không có chuyện gì làm, lôi được nó ra từ trong đống phế liệu thì em có tin không?"
"Mà pháo lượng tử một tháng chỉ được bắn một lần, y như con gái đến tháng vậy".
"Nỡm!"
Lý Phong vừa nói thế, Tina và Hứa Mộc Tình bất giác lườm anh.
Tina biết Lý Phong sẽ không nói đến chuyện khoa học kỹ thuật hạt nhân của mình nên cô ấy không gặng hỏi.
Hứa Mộc Tình biết anh không muốn nói thì sẽ lôi mấy chuyện kỳ quặc ra để lấp liếm nên cũng quen rồi.
Nhưng cô ngày càng tò mò hơn.
Rõ ràng Lý Phong luôn ở bên cạnh cô, hai người sến sẩm dính lấy nhau suốt.
Nhưng Hứa Mộc Tình cảm thấy trên người anh như có có một lớp màng che chắn.
Nếu cô không thể vén lớp màng này lên thì chắc đến già cô cũng không biết rốt cuộc chồng mình là ai?
Lúc cô đang định gặng hỏi anh thì di động của cô đổ chuông.
Vừa nghe điện thoại sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Lý Phong nhìn thấy sắc mặt cô thì hỏi: "Sao thế, đã xảy ra chuyện gì à?"
"Công ty có chút chuyện, bọn em đã bàn bạc xong xuôi với một công ty đa quốc gia rồi, cùng xây dựng một phòng thí nghiệm mới để nghiên cứu chế tạo một loại thuốc có thể kháng bệnh cúm".
"Nhưng giờ bọn họ lại rút vốn, không hợp tác với chúng ta nữa".
"Công ty họ sẽ đầu tư với một công ty bản địa khác, mà lạ là em chưa từng nghe thấy tên công ty này".
"Raven cố tình điều tra, cô ấy nói công ty này mới đăng kí kinh doanh mười ngày trước".
"Mà số vốn đăng kí không tới hai mươi triệu, nói đúng ra thì bọn họ không đủ trình để hợp tác với công ty của Mễ".
Lý Phong mỉm cười nói: "Chuyện công ty anh sẽ không giúp em đâu, em phải tự giải quyết rồi".
Hứa Mộc Tình mỉm cười: "Người ta không thèm nhờ anh giúp nha, em không thể trốn sau lưng anh mãi được. Những cái khác thì thôi chứ kinh doanh là nghề của em đấy".
Lý Phong cười khanh khách cầm tay Hứa Mộc Tình: "Tất nhiên rồi! Anh bám váy vợ mà".
Nghe thấy Lý Phong nói thế, Hứa Một Tình và Tina đồng thanh nói: "Đồ mặt dày".
Tuy là cùng một câu nói nhưng ý của hai người lại khác nhau.
Trên đường về, Hứa Mộc Tình lái xe như bay đến công ty.
Raven đã chờ sẵn Hứa Mộc Tình trong văn phòng, thấy cô mặc bộ đồ trông rất già dặn bước đến thì cười nói: "Giám đốc, mới không gặp hai ngày thôi mà trông chị khác quá".
"Đúng là đi theo đại ca chắc chắn sẽ có lợi mà".
"Nhìn làn da chị bây giờ xem, trắng nõn mịn màng hơn cả trước kia, còn cả khí chất nữa, nhìn thôi em cũng muốn hôn chị rồi".
Hứa Mộc Tình giận dỗi liếc nhìn Raven nói: "Em cũng là đại mỹ nhân đấy thôi. Em đừng tưởng chị không biết, cả công ty chúng ta có biết bao nhiêu người muốn làm thân với em đó".
"Mấy ngày trước Tiểu Lý của bộ phận tiêu thụ còn cố ý hỏi chị là em có người yêu không đấy".
"Tiểu Lý là thạc sĩ từ nước ngoài về đấy, năng lực làm việc giỏi giang mà còn không bao giờ cậy tài lên mặt nữa, đúng là người đàn ông hoàn hảo".
“Chị nghe nói cậu ấy theo đuổi em mấy lần mà em không đồng ý, ngay cả đi ăn cơm, xem phim cùng cậu ấy em cũng không đi, em nghĩ sao vậy?"
Quan hệ của Hứa Mộc Tình và Raven rất tốt, bên cạnh Hứa Mộc Tình có mấy trợ lý, mỗi trợ lý phụ trách một lĩnh vực, ai cũng có năng lực đặc biệt.
Nhưng nếu so sánh thì Raven cứ như toàn năng vậy, dường như chả có chuyện gì mà cô ấy không biết cả.
Chỉ cần Hứa Mộc Tình dặn chuyện gì, Raven sẽ làm xong trong thời gian ngắn nhất.
Điều này khiến Hứa Mộc Tình dù là giám đốc cũng có chút hâm hộ, hơi ghen tị.
Đương nhiên cô không ghen tị với Raven mà là với ông chồng Lý Phong của cô.
Bởi vì từ đầu đến cuối Raven gọi Hứa Mộc Tình là giám đốc, lúc hai người nói chuyện với nhau giống bạn bè hơn là cấp trên cấp dưới.
Nhưng trước mặt Lý Phong thì Raven đúng là một cấp dưới, mà để ý kỹ sẽ thấy Raven đối mặt với Lý Phong theo bản năng sẽ có phần cung kính.
Nhìn dáng vẻ và biểu hiện của cô ấy cứ như người hầu thời cổ đại nhìn thấy cậu chủ nhà mình vậy.
Sự cung kính này toát ra từ trong xương tủy.
Cũng khiến Hứa Mộc Tình đoán không ra, giữa Lý Phong và Raven đã xảy ra chuyện gì?
Là sếp, đương nhiên Hứa Mộc Tình mong muốn Raven sẽ đối xử với Lý Phong giống với cô, nhưng tiếc là không thể.
Raven cứ như cún con đã nhận chủ, đã nhận rồi thì cả đời này sẽ không thay đổi.
Chuyện mà Hứa Mộc Tình vừa nói, Raven trả lời rất dứt khoát rõ ràng: "Em không có ý với Tiểu Lý".
"Em khẳng định với chị, đừng làm mai cho em, trong thời gian này em không có hứng thú với những người đó".
"Bây giờ em chỉ giúp giám đốc giải quyết những chuyện mà những nhân viên khác không làm được mà thôi".
Hứa Mộc Tình hơi nhún vai, tuy là cô tò mò về ý nghĩ thật sự của Raven nhưng cô ấy đã nói thế thì Hứa Mộc Tình sẽ không nhúng sâu vào chuyện này.
Hứa Mộc Tình cầm tập tài liệu trên bàn lên, nói với Raven: "Đã tìm ra lý do công ty Kemiller chấm dứt hợp tác với chúng ta chưa?"
Nói đến chuyện công việc, nụ cười của Raven tắt dần.
Lúc này vẻ mặt của cô ấy rất nghiêm túc, trong sự nghiêm túc còn có phần cực kỳ quyến rũ.
Raven nói: "Tạm thời chưa tìm được nguyên nhân nhưng có lẽ là do công ty mới thành lập kia".
"Công ty này nhìn có vẻ rất sạch sẽ, nhưng theo điều tra của em, tài khoản của công ty có vấn đề lớn".
"Mà sếp lớn sau lưng nó cũng không phải sếp trên danh nghĩa kia".