Đồng thời, anh ta cũng trở thành
người nổi tiếng trong làng.
Nhưng một thời gian trước, do dây
chuyền vốn của anh ta bị đứt nên
công ty phá sản trong chốc lát.
Vì không thể chấp nhận một sự đả
kích quá lớn như vậy.
Anh ta đã để lại một bức thư tuyệt
mệnh, uống hết một chai thuốc trừ
sâu rồi ra đi vĩnh viễn.
Liễu Ngọc Phân lo lắng nói với Lý
Phong: "Lúc nãy khi Tình Tình đi ra
ngoài, cô có nghe thấy nó nhắc đến
tên Đào Văn Bân".
"Nhưng Đào Văn Bân đã chết, tại
sao cậu ta lại ở đây?"
Lý Phong lúc này mới ngẩng đầu
nhìn xung quanh.
Anh nhận thấy rằng không có hệ
thống giám sát nào được cài đặt
trong làng.
Không có xe hơi gần đó, ngay cả
khi có một chiếc xe Van, cũng
không lắp camera hành trình.
Rõ ràng, cố gắng tìm kiếm tung tích
của Hứa Mộc Tình thông qua các
công cụ hiện đại là không khả thi.
Lý Phong lúc này lập tức ngồi xổm
xuống.
Anh quan sát mặt đất, sau khi màn
đêm buông xuống, trên những con
đường mòn trong làng có rất ít
người đi lại.
Ánh mắt Lý Phong vô cùng sắc bén,
anh không ngừng nhìn chằm chằm
vào sàn bê tông trước mặt.
Trong mắt của hầu hết mọi người,
không có gì trên mặt đất cả.
Mắt thường không thể nhìn ra được
bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Nhưng Lý Phong đã nhìn thấy dấu
chân của vài người.
Lý Phong biết rất rõ size giày của
Hứa Mộc Tình.
Xét cho cùng, trước đây, anh cũng
thỉnh thoảng đưa Hứa Mộc Tình
cùng đến trung tâm thương mại để
mua giày cho cô mà.
Tuy nhiên, Lý Phong không biết
hôm nay Hứa Mộc Tình đi giày gì.
Vì vậy, anh hỏi Liễu Ngọc Phân.
Biết được Hứa Mộc Tình đi một đôi
giày thể thao.
Lý Phong lập tức chạy về phía con
đường mòn bên phải.
"Đại ca, chờ tôi với".
Hứa Hạo Nhiên biết rằng mình
không thể theo nổi Lý Phong.
Hứa Hạo Nhiên vừa đuổi theo, vừa
hét lên ở phía sau.
Lý Phong lần theo dấu chân để lại
trên mặt đất.
Đến bên ngoài của một tòa nhà
trông hơi đổ nát.
"Đây vốn là một trường tiểu học,
nhưng vì một số lý do, nó đã bị phá
bỏ".
Hứa Hạo Nhiên đuổi kịp Lý Phong,
vừa thở dốc, vừa giải thích cho Lý
Phong.
"Trước đây, Đào Văn Bân học tiểu
học ở đây".
"Chị gái của tôi vì thành tích cấp hai
rất tốt".
"Thỉnh thoảng trong kỳ nghỉ hè, sẽ
dạy kèm cho một vài bạn trong
phòng học trống".
Lý Phong lúc này mới quay đầu liếc
nhìn hướng chạy tới.
Anh phát hiện ra rằng căn nhà đổ
nát nơi anh đã cứu Hứa Hạo Nhiên
trước đây hoàn toàn ngược với
hướng đi đến ngôi trường này.
Nói cách khác, đối phương đã nhắm
vào Hứa Mộc Tình ngay từ đầu.
Mục đích của họ khi làm việc này
rất rõ ràng, để đánh lạc hướng sự
chú ý của Lý Phong.
Lý Phong nhíu mày, không nói lời
nào, nhanh chóng lao về phía bức
tường loang lổ màu sắc của trường
tiểu học trước mặt.
Trường tiểu học này đã đổ nát hoàn
toàn, các tòa nhà còn lại cũng
không được sử dụng.
Chỉ nằm chềnh ềnh ở đây ngày này
qua tháng nọ.
Khi Lý Phong dễ dàng trèo qua
hàng rào, anh phát hiện mình đang
đứng trên sân chơi của trường tiểu
học.
Cỏ dại đã mọc um tùm trên sân,
cách đó không xa có một tòa nhà
đổ nát.
Hứa Hạo Nhiên vật lộn vượt qua
bức tường cao chưa đầy hai mét.
Cậu ta mồ hôi nhễ nhại chạy đến
bên cạnh Lý Phong: "Làm sao anh
biết chị gái tôi ở đây?"
"Có dấu chân trên mặt đất".
Vừa nói, Lý Phong vừa đi từng bước
về phía tòa nhà dạy học đổ nát dọc
theo dấu chân mờ nhạt trên mặt
đất.
Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên bước
qua sân chơi.
Đang đi, chợt nghe thấy tiếng cười
đùa của một đám trẻ con đang nô
đùa vọng đến từ sân chơi bên cạnh.
Loại tiếng cười này nếu nghe vào
ban ngày sẽ cảm thấy bình thường.
Nhưng trong một đêm yên tĩnh như
vậy.
Âm thanh náo nhiệt bất ngờ vang
lên khiến Hứa Hạo Nhiên bất giác
nổi da gà khắp người.
Hứa Hạo Nhiên nghi ngờ liếc nhìn
xung quanh.
Cậu ta thấy tiếng cười nói vui vẻ
này rõ ràng là đến từ xung quanh.
Tuy nhiên, dù cậu ta mở to mắt
nhìn kĩ thế nào.
Cũng không hề thấy bóng dáng của
chủ nhân những tiếng cười nói đó
đâu cả.
"Đại ca. Tại sao tôi có thể nghe
thấy những âm thanh này, nhưng
lại không thấy bóng người".
Mặc dù Hứa Mộc Tình mất tích,
trong lòng Lý Phong có chút lo lắng.
Nhưng anh không thể hiện điều đó
ra trên mặt.
Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên
bên cạnh.
"Tôi không khuyên cậu nhỏ thuốc
mắt vào thời điểm này. Trừ khi cậu
đã chuẩn bị tâm lý".
"Chút nữa, cậu có thể sẽ nhìn thấy
một cảnh tượng cậu sẽ chả bao giờ
ngờ tới đâu".
Hứa Hạo Nhiên nuốt nước bọt, hỏi
Lý Phong: "Đây là cái quái gì vậy?
Tại sao lại bắt chị gái tôi đi?"
Lý Phong nhẹ giọng nói: "Cậu sẽ
sớm biết thôi".
Đồng thời, anh nói với Hứa Hạo
Nhiên rằng cậu ta chỉ cần ở sau
lưng anh là được.
"Nếu cậu đã sẵn sàng, thì hãy nhỏ
mắt đi".
"Nếu chưa chuẩn bị kĩ, thì hãy giả
vờ rằng cậu ở đây để chơi trò chơi
mạo hiểm".
Nói xong, Lý Phong bước nhanh về
phía trước.
Cho dù tiếng cười bên cạnh có thế
nào.
Anh cũng không có bất kì phản ứng
nào.
"Hahahaha đến đây, đến chơi với
em đi!"
"Đừng chạy, đừng chạy, chúng ta
cùng chơi nhé!"
Tiếng nô đùa của trẻ em vang vọng
từ xa đến gần.
Có vẻ như chúng đã bao vây lấy Lý
Phong và Hứa Hạo Nhiên.
Lý Phong phớt lờ những âm thanh
này và nhanh chóng dẫn Hứa Hạo
Nhiên đến tòa nhà dạy học.
Ngôi trường này đã bị phá hủy hoàn
toàn.
Không có bất kì ánh đèn nào trong
tòa nhà dạy học.
Vừa bước vào cầu thang, chỉ có thể
dùng ánh trăng bên ngoài để nhìn
thấy mờ mờ cầu thang dưới chân.
Nhưng khi bước đi, môi trường
xung quanh ngày càng trở nên tối
tăm hơn.
Hứa Hạo Nhiên vươn tay ra đặt ở
chóp mũi, cũng nhìn không ra ngón
tay của mình.
Nếu chỉ có một mình, Hứa Hạo
Nhiên có lẽ đã sợ rúm ró vào rồi.
Nhưng cậu ta luôn theo sát Lý
Phong, trong quá trình này, cậu ta
cũng nảy sinh sự ỷ lại vào Lý
Phong.
Chẳng bao lâu, những bậc thang tối
tăm và tĩnh mịch kia đã kết thúc.
Lý Phong đưa Hứa Hạo Nhiên đến
hành lang trên tầng ba.
Hứa Hạo Nhiên muốn nói, nhưng Lý
Phong đột nhiên duỗi một ngón tay
ra ra hiệu cho Hứa Hạo Nhiên giữ
im lặng.
Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức đưa
tay ra che miệng.
Sau đó, cậu ta liền nghe thấy giọng
nói của Hứa Mộc Tình trong lớp học
cách đó không xa.
"Là giọng của chị gái tôi".
Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên đến
bên ngoài một phòng học.
Cậu ta liền nhìn thấy lúc này Hứa
Mộc Tình đang đứng trước bảng
đen trong lớp học.
Xung quanh tối om, rõ ràng không
có ai trước mặt cô.
Hứa Mộc Tình vẫn giảng dạy một
cách sinh động và chăm chú.
Nhìn thấy điều này, Hứa Hạo Nhiên
không khỏi lén nuốt nước bọt.
Nhưng cho dù trong lòng có chút sợ
hãi, nhưng cậu ta vẫn cất bước,
muốn đi vào gọi Hứa Mộc Tình.
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên định nói,
Lý Phong đột nhiên đưa tay ra che
miệng Hứa Hạo Nhiên lại.
"Đừng nói gì".
Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức cảnh
giác.
Cậu ta phát hiện ra rằng Lý Phong
đang nhìn chằm chằm vào một cái
bàn không xa trước mặt Hứa Mộc
Tình.