cuối không?
Nếu là bình thường bật bài hát này
ở đâu cũng sẽ khiến người khác khó
chịu.
Dù sao bài này nghe rất tục.
Nhưng giờ nghe bài này trên xe
buýt lại khiến cả nhà Hứa Mộc Tình
có cảm nhận hoàn toàn khác.
Tiếu tấu của nó mạnh, nhịp điệu lại
nhanh, bài hát này từng rất nổi.
Nghe thấy bài hát này, cảm giác sợ
hãi đến rợn người trên xe buýt lập
tức đỡ hẳn.
Lý Phong nói với Liễu Ngọc Phân:
"Những lúc thế này nên mở những
bài hát phổ biến hoặc quốc ca cũng
được".
Cả nhà Hứa Mộc Tình gật đầu lia lịa.
Lúc này xe buýt đến bến rồi.
Thời gian cửa sau mở ra khá lâu.
Một đám người mà mắt thường
không nhìn thấy lũ lượt kéo xuống.
Cả nhà Hứa Mộc Tình rõ ràng cảm
nhận được bọn họ rời đi.
Kể cả "người" đi đến đâu nước nhỏ
đến đấy cũng xuống.
Hứa Mộc Tình nhìn về phía điểm
dừng, hai mắt trợn to.
Bởi vì đây là nhà tang lễ.
Cả nhà Hứa Mộc Tình đều có ấn
tượng với nhà tang lễ này.
Trước kia mỗi lần Liễu Ngọc Phân
về nhà bà ngoại đều phải đi qua
nhà tang lễ này.
Bọn họ nhớ bình thường tài xế xe
buýt sẽ không dừng lại ở đây.
Cửa xe buýt từ từ đóng lại, xe tiếp
tục chạy.
Như mọi khi thì cả nhà cô sẽ đến
điểm cuối bến xe buýt.
Điểm cuối ở quê bà ngoại cô là trên
huyện.
Sau khi đến bến bọn họ đi bộ
khoảng mười phút là đến nơi rồi.
Nhưng lúc xe còn chưa đến điểm
cuối Lý Phong đã đứng lên rồi.
Anh đứng ở cửa sau nói với lái xe:
"Bác tài, điểm sau dừng xe cho
cháu xuống nhé".
Liễu Ngọc Phân biết Lý Phong ở
làng bên.
Hai làng nằm ngay cạnh nhau.
Đúng ra thì Lý Phong cũng phải đến
điểm cuối giống cả nhà bọn họ chứ.
Vì nếu xuống xe ở điểm tiếp theo
thì phải đi bộ hơn nửa tiếng mới về
đến làng.
Liễu Ngọc Phân vội vàng nói với Lý
Phong: "Phong à, sao cháu không
ngồi đến điểm cuối luôn?"
Lý Phong cười nói: "Nhiều khi chúng
ta không biết điểm cuối là điểm
nào".
"Biết đâu điểm cuối là điểm cuối
thật".
"Thay vì đợi đến điểm cuối mà mình
không biết thì thà bây giờ xuống
luôn, cũng chỉ đi bộ thêm một
quãng mà thôi".
"Dù sao làm vậy cũng an toàn hơn".
Nghe Lý Phong nói thế, dù đầu óc
bã đậu như Hứa Hạo Nhiên cũng
hiểu.
Ý Lý Phong là cái xe buýt này đến
điểm cuối chưa chắc đã là điểm cuối
mà cả nhà bọn họ hay xuống.
Mà chuyến xe buýt này đã khiến cả
nhà Hứa Mộc Tình vừa kinh vừa sợ.
Nếu điểm cuối mà giống Lý Phong
nói thì cả nhà bọn họ xong đời rồi.
Hứa Hạo Nhiên lập tức đứng bật
dậy.
"Người anh em, tôi đi với anh".
Mà ba người còn lại cũng đứng lên
theo.
Liễu Ngọc Phân nói vọng lên với lái
xe: "Bác tài ơi, chúng tôi cũng
xuống điểm tiếp theo".
Tài xế buýt vẫn rất lạnh lùng, từ
đầu đến cuối không nói câu gì.
Ông ta dừng lại ở điểm tiếp theo,
cửa xe vừa mới mở ra, Hứa Hạo
Nhiên vọt xuống ngay.
Lý Phong cùng đoàn người Liễu
Ngọc Phân cũng lần lượt đi xuống.
Thấy cửa xe buýt từ từ đóng lại, xe
lại lăn bánh.
Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm vào
biển số xe buýt.
Trong nháy mắt cô phát hiện chữ số
trên biển xe hình như hơi lóe lên.
Mặc dù không nhìn rõ bên trên đó
viết gì.
Nhưng cô phát hiện biển số xe này
không phải xe vùng này.
Bởi vì chữ đầu tiên của biển số
không phải ở Ninh Châu.
Sau khi xuống xe, cả đoàn người
chậm rãi bước đi trên đường làng.
Cũng may mọi người không mang
nhiều đồ.
Thế nên cũng khá nhẹ nhàng.
Năm người vừa đi vừa nói cười,
nhìn cứ như là người một nhà vậy.
Mà càng nói chuyện Hứa Mộc Tình
càng nhận ra một điều.
Lý Phong hiểu rất rõ sở thích và thú
vui của cả nhà cô.
Hứa Mộc Tình cũng thấy Liễu Ngọc
Phân và Hứa Hiếu Dương cực kì
thích anh.
Bởi vì anh nói chuyện luôn có thể
nói đúng ý bọn họ.
Hứa Mộc Tình cảm thấy bản thân có
một loại cảm giác rất lạ với Lý
Phong.
Cô cảm thấy bản thân mình hình
như quen Lý Phong nhưng lại không
nhớ gì.
Loại cảm giác này khiến cô thấy rất
lạ.
"Mẹ ơi, con nhớ phía trước là mộ
ông ngoại thì phải?"
Lúc này, đoàn người Lý Phong đã đi
đến một bờ sông.
Qua sông này là đến làng bà ngoại
ở rồi.
Hứa Mộc Tình chỉ vào một chỗ đất
bằng phẳng cạnh bờ sông nói với
Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân nhìn theo hướng cô
chỉ, gật đầu.
Bà ấy không nhớ rõ lắm về bố
mình.
Nhưng chút kí ức còn sót lại khiến
lòng bà ấy bùi ngùi xúc động.
Bình thường ngồi xe buýt sẽ đến
thẳng điểm dừng, ít khi đi bộ như
bây giờ.
Mà lễ tảo mộ trước nữa bà ấy bận
việc không về quê.
Thế là giờ bà ấy đề nghị.
"Dù sao mộ của ông ngoại các con
cũng gần đây, hay chúng ta qua
thăm đi".
Liễu Ngọc Phân nói thế không ai
phản đối, ngay cả Lý Phong là
người ngoài cũng theo chân cả nhà
họ.
Ban đầu anh cũng không để ý lắm,
nhưng lúc đến gần mộ ánh mắt anh
chợt sáng rực lên.
Bởi vì anh phát hiện ngôi mộ này đã
được sửa sang lại.
Mà ở đây còn có một tấm bia liệt sĩ.
Lý Phong biết rõ tấm bia này là do
anh cố tình dựng lên.
Theo lý mà nói thì mộ của ông
ngoại trong giấc mơ của Hứa Mộc
Tình phải giữ nguyên như cũ chứ.
Hứa Hạo Nhiên đi sau cũng nói:
"Quái nhỉ, sao mộ ông ngoại lại
thành mộ liệt sĩ rồi?"
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương
cũng ngạc nhiên.
Chỉ có Hứa Mộc Tình nhìn thấy tấm
bia trên mộ ông thì vẻ mặt hốt
hoảng.
Lý Phong vẫn đứng ngay sau lưng
Hứa Mộc Tình.
Nhìn vẻ mặt của cô, anh biết mình
phải dùng cách gì để khơi gợi lại trí
nhớ của cô.
Cả nhà Hứa Mộc Tình về nhà bà
ngoại.
Lý Phong tiện đường nên cũng đi
qua.
Lý Phong còn chưa kịp rời đi, bà
ngoại đã gọi anh lại.
"Ôi Phong à! Đến đây nào, mấy khi
con đến nhà bà, mau ngồi xuống
nói chuyện với bà nào".
Bà ngoại vừa nhìn thấy Lý Phong thì
kéo tay anh lôi vào trong sân.