đạp chúng
"Càng không được để người khác
động vào cơ thể Lý Phong".
"Nếu không sẽ lớn chuyện đấy!"
Hứa Hạo Nhiên dùng tay vỗ mạnh
vào ngực ‘bang bang’ mấy cái.
"Yên tâm đi, có tôi ở đây! Chỉ cần
có tôi, không ai có thể vào được
đâu".
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Lợn Vòi
đột nhiên quay đầu nhìn về phía
cửa sổ.
Lúc này, một bóng đen lập tức lóe
lên.
Khi Lợn Vòi lao tới cửa sổ, hắn phát
hiện một bóng đen khuất dần trong
một con hẻm phía xa.
Vài phút sau, phòng tổng thống của
một khách sạn năm sao.
Hứa Thiên Tứ nhìn người hầu đang
quỳ trước mặt mình.
"Những gì cậu nói vừa rồi là thật
chứ?"
"Chủ nhân, là thật 100% đấy ạ".
"Chính tai tôi đã nghe Lợn Vòi nói
thế".
Hứa Thiên Tứ từ từ nhếch miệng,
một nụ cười nham hiểm và ranh
mãnh hiện lên trên khuôn mặt anh
ta.
"Hehehe. Thú vị, thú vị".
"Dù sao giờ cũng đang rảnh".
"Tranh thủ mấy ngày này, Minh phủ
vẫn chưa có động tĩnh gì, đến chơi
với Lý Phong một phen mới được".
Trong khi nói chuyện, Hứa Thiên Tứ
đưa tay ra vỗ vỗ.
"Kotaro".
Đột nhiên một bóng đen thấp
thoáng sau lưng Hứa Thiên Tứ.
Sau đó, một người đàn ông cao
chưa đầy 1,6 mét, mặc bộ quần áo
đen tuyền, quỳ sau lưng Hứa Thiên
Tứ.
"Chủ nhân, anh có gì dặn dò ạ?"
Hứa Thiên Tứ lấy tay vỗ nhẹ một
cái trong không khí.
Sau đó, một trái cây rất đặc biệt
xuất hiện trên tay anh ta.
Thứ này trông giống như một quả
dứa, nhưng hình dạng chỉ bằng một
quả cam.
Hứa Thiên Tứ ném quả dứa to bằng
quả cam cho Kotaro.
"Cậu tìm một nơi yên tĩnh rồi ăn cái
quả này vào".
"Bằng cách này, cậu có thể vào giấc
mơ của Hứa Mộc Tình".
"Trong giấc mơ này, cậu không chỉ
có ký ức của hiện tại".
"Đồng thời, năng lực của bản thân
cũng sẽ được cải thiện gấp hai đến
ba lần".
Kotaro cầm trái cây bằng cả hai tay
một cách kính cẩn.
"Chủ nhân muốn tôi tiến vào giấc
mơ của Hứa Mộc Tình, sau đó giết
Lý Phong và Hứa Mộc Tình sao?"
"Không, không, làm sao tôi có thể
giết chúng dễ dàng như vậy được".
"Đối với tôi, hai đứa chúng nó hiện
giờ chỉ là những con chuột trong
lồng. Tôi có thể chơi với chúng bao
nhiêu tùy thích".
"Việc cậu phải làm bây giờ là tiến
vào giấc mơ của Hứa Mộc Tình, chia
rẽ bọn chúng, rồi tra tấn chúng đến
chết!"
"Vâng!"
...
Sáng sớm hôm sau, Hứa Mộc Tình,
người đã ngủ một giấc ngon lành,
bước vào quán ăn nhỏ do gia đình
họ điều hành trong trang phục
chuyên nghiệp.
Quán ăn này phục vụ bữa sáng,
bữa trưa và cả bữa tối.
Trên quầy của quán ăn, có một dãy
đồ ăn sáng muôn màu sắc trông rất
ngon.
Hứa Mộc Tình vẫn như thường lệ,
cô không cần đi loanh quanh trong
quầy.
Chỉ cần cô ngồi vào chỗ của mình,
người phục vụ quen thuộc sẽ mang
bữa sáng đến cho Hứa Mộc Tình.
Bữa sáng của Hứa Mộc Tình hầu
như không thay đổi, luôn như vậy
trong bao năm qua.
Nhưng chị Lưu phục vụ hôm nay
không có mặt.
Bữa sáng của Hứa Mộc Tình được
Lý Phong thay cô ấy dọn lên.
Lúc này Hứa Mộc Tình đang nhìn
vào điện thoại di động của mình.
Cô đang tìm một công việc mới.
Từ khi tốt nghiệp đại học, Hứa Mộc
Tình đã tìm việc hơn nửa năm rồi.
Không biết tại sao, các công ty này
luôn viện nhiều lý do khác nhau để
sa thải Hứa Mộc Tình.
Nhưng Hứa Mộc Tình không nản
lòng mà còn rất nỗ lực và lạc quan.
"Cảm ơn chị Lưu".
Hứa Mộc Tình ngẩng đầu lên mới
nhận ra người phục vụ bữa sáng
cho cô là Lý Phong.
Lý Phong cười nhẹ, anh không nói
gì, xoay người đi về phía Liễu Ngọc
Phân.
Ngay sau đó, Lý Phong đã lấy mũ
bảo hiểm ra để đi giao đồ ăn sáng.
Như thường lệ, Hứa Mộc Tình cầm
đũa lên và cho chiếc bánh áp chảo
vừa rán vào miệng.
"Rắc rắc!"
Vị giòn ở dưới đáy của những chiếc
bánh áp chảo khiến Hứa Mộc Tình
cảm nhận được sự béo ngậy và
hương thơm phức.
Hứa Mộc Tình lập tức hơi nhướng
mày.
Hương vị của món bánh áp chảo
này rất hợp khẩu vị của Hứa Mộc
Tình!
Chẳng bao lâu, Hứa Mộc Tình đã ăn
hết bữa sáng của mình.
Cô chủ động bưng đĩa, đi tới chỗ
Liễu Ngọc Phân, cười nói với Liễu
Ngọc Phân.
"Mẹ, cho con thêm hai cái bánh áp
chảo".
Liễu Ngọc Phân liếc nhìn cô con gái
của mình từ trên xuống dưới, cười
hỏi.
"Không phải thường ngày chỉ ăn
bốn cái sao? Sao hôm nay lại ăn
thêm hai cái? Không sợ mập lên
sao?"
"Bánh áp chảo hôm nay rất ngon,
con sẽ ăn thêm hai cái nữa".
"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng nghe theo
đề nghị của con, chiên phần dưới
của bánh áp chảo cứng hơn một
chút rồi nhỉ!"
Liễu Ngọc Phân đang áp chảo chiếc
bánh mì, rất ngạc nhiên.
"Không, mẹ vẫn làm như mọi khi
thôi".
"Hương vị bánh của quán chúng ta
chưa từng thay đổi mà".
"Hầu hết khách hàng đã quen với
việc phần đáy mềm hơn một chút.
Đâu giống như con, chỉ thích ăn
giòn".
Hứa Mộc Tình cũng hơi kinh ngạc:
"Vậy thì tại sao mấy cái bánh áp
chảo con vừa ăn đều làm theo sở
thích của con?"
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên bước tới và
cười nói.
"Chị à, chị không biết sao, mấy cái
bánh rán chị vừa ăn đều là do Lý
Phong chuẩn bị cho chị đấy".
Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình
nhìn nhau.
Liễu Ngọc Phân vội hỏi: "Thật sao?
Tại sao mẹ không nhìn thấy?"
Hứa Hạo Nhiên chỉ vào mắt mình:
"Con đã tận mắt nhìn thấy".
"Nhưng thôi đừng nói, tốc độ làm
của người anh em này quá nhanh!"
"Trong nháy mắt đã làm xong bánh
rồi".
"Ồ, đúng rồi, còn có sữa đậu nành,
anh ta cho đường nâu thay vì
đường phèn vào đó".
"Chị, chả nhẽ chị không nhận ra à?"
Hứa Mộc Tình chợt nhận ra.
"Thảo nào chị thấy sữa đậu nành
hôm nay ngon quá!"
Hứa Hạo Nhiên cười nói: "Chị, xem
ra Lý Phong rõ ràng là có ý với chị à
nha".
"Anh ta hiểu rõ khẩu vị của chị như
vậy, xem ra thích chị lâu rồi đấy".
Hứa Hạo Nhiên chớp mắt, ở bên
cạnh nói thêm một câu: "Anh ta
không phải là một kẻ theo dõi biến
thái đấy chứ?"
"Ai da, mẹ, sao mẹ lại đánh con?"
Liễu Ngọc Phân đập mạnh vào lưng
Hứa Hạo Nhiên.
"Nói nhảm gì thế cơ chứ? Tiểu Lý,
đứa nhỏ này còn ngay thẳng hơn cả
con đấy!"
"Mau đi làm việc đi, không thấy đồ
ăn chất đầy bên ngoài rồi sao?"
Hứa Hạo Nhiên bĩu môi.
"Chị, đừng có mà để bị câu đấy,
nhất định phải tìm được một anh rể
thật giàu có".
"Như vậy, chị không chỉ có thể là
một phú bà, mà còn có thể ngày
ngày ngồi trong văn phòng giục
người ta làm việc".
"Em trai đáng yêu của chị cũng vì
vậy mà thơm lây".
"Ai da, mẹ đừng đánh nữa! Con đi
giao đồ ăn ngay đây!"
Hứa Mộc Tình không nghĩ nhiều về
điều này.
Cô cũng có ấn tượng tốt về Lý
Phong.
Nhưng cô nghĩ đó có thể chỉ là một
sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Có lẽ bản thân Lý Phong cũng thích
làm đầu bếp nên đã làm món đặc
biệt này cho cô.
Ra khỏi quán ăn, Hứa Mộc Tình lên
xe buýt đến xin việc tại một công ty
mỹ phẩm.
Lúc này Lý Phong đang trên đường
đi giao đồ ăn.