Lúc này Lý Phong lấy ra một đồng
xu từ trong túi.
Ngay khi anh đang định bẻ cong
đồng xu bằng hai ngón tay thì chợt
nhớ ra mình vẫn đang ở trong mơ.
Người bình thường sau khi tiến vào
giấc mơ thì thực lực vốn có ngoài
đời sẽ mất hết.
Nhưng ngay lúc này, ánh mắt anh
hiện lên sự sắc bén.
Sau đó trước mặt đám người Cường
Đầu Trọc, Lý Phong bẻ cong đồng
xu bằng hai ngón tay.
Đám người Cường Đầu Trọc sợ mất
mật.
Vừa nãy đánh nhau với Lý Phong,
bọn họ biết Lý Phong rất đỉnh, đánh
nhau rất giỏi.
Nhưng không ngờ anh lại mạnh đến
mức này.
Lý Phong hỏi Cường Đầu Trọc: "Tôi
hỏi một lần nữa, có muốn làm đại
ca có tiếng có miếng không?"
Cường Đầu Trọc gật đầu lia lịa:
"Muốn ạ, có nằm mơ em cũng
muốn".
"Chín giờ tối nay chờ tôi ở đây".
Nói xong Lý Phong xoay người ra
khỏi ngõ nhỏ.
Lý Phong được xưng là Chiến thần
Hồng Hải.
Nhưng anh cũng đi từng bước từ
dưới đáy lên trên.
Anh hiểu rất rõ, thế lực quan trọng
như thế nào.
Một cây làm chẳng lên non.
Lý Phong biết trên thế giới này, một
người dù có mạnh đến nhường nào
thì cũng không thể tự mình làm hết
mọi việc được.
Để nhanh chóng đánh thức Hứa
Mộc Tình.
Lý Phong sẽ dùng mọi cách.
Đến giờ cơm tối, Liễu Ngọc Phân bỏ
đồ ăn mình đã làm xong vào hộp
giữ nhiệt.
Rồi đưa cho Lý Phong nói.
"Con gái cô chắc vẫn còn đang miệt
mài học tập, cháu mang đồ ăn đến
nhà giúp cô nhé".
"Đơn này cô sẽ tính vào tiền lương
của cháu".
Giờ lương cứng của Lý Phong là một
nghìn năm trăm tệ, ngoài ra mỗi lần
ship xong một đơn sẽ được trả
thêm bốn tệ.
Làm nhiều lương nhiều.
Lý Phong cười, cũng không nói gì
thêm. Anh cầm lấy hộp giữ nhiệt lái
xe điện lái đến nhà Hứa Mộc Tình.
Lúc Lý Phong đi theo địa chỉ mà
Liễu Ngọc Phân đưa cho, đến dưới
chân một căn nhà.
Anh thấy một chiếc xe MercedesBenz màu đen đang đỗ ở đây.
Chiếc xe này nhìn rất oách.
Hình như nó vừa mới dừng lại, đúng
lúc này của xe mở ra.
Một gã thanh niên mặc vest, chân
đi giày da, tay ôm một bó hoa hồng
to từ trên xe bước xuống.
Lý Phong không quen người này.
Nhưng anh thấy cậu ấm nhà giàu
này tay ôm hoa hồng đứng trước
cửa nhà Hứa Mộc Tình.
Lý Phong cầm hộp giữ nhiệt đi theo
sau gã.
Gã giơ tay ấn chuông cửa.
Giọng nói trong trẻo của Hứa Mộc
Tình từ bên trong vọng đến.
"Đến ngay đây ạ!"
Cửa vừa mở ra, Hứa Mộc Tình nhìn
thấy cậu ấm nhà giàu đứng trước
cửa nhà thì giật mình.
"Anh đến đây là gì?"
Hứa Mộc Tình hơi nhăn mặt.
Nhìn thấy người này, cô không vui
lắm.
Gã nhà giàu mỉm cười, giơ bó hoa
đến trước mặt Hứa Mộc Tình.
"Tình à, anh tặng em bó hoa này".
Hứa Mộc Tình không giơ tay nhận.
Đôi mày xinh đẹp của cô nhăn lại,
nói với gã nhà giàu.
"Ngại quá, nhà tôi chật lắm, không
có chỗ đặt bó hoa hồng to như
vậy".
Nói xong, Hứa Mộc Tình định giơ
tay đóng cửa.
Gã nhà giàu vội giơ tay chặn cửa.
"Anh định làm gì thế?"
Nụ cười trên mặt gã ngày càng bỉ
ổi.
"Anh muốn làm gì á, hôm nay lúc
tuyển dụng anh nói rất rõ ràng với
em rồi mà".
"Nếu em muốn đến công ty làm việc
thì chỉ có một cách duy nhất là làm
bạn gái anh thôi".
Vừa nói gã vừa liếc mắt nhìn xung
quanh.
Sau đó cực kì vênh váo nói với Hứa
Mộc Tình: "Đừng có chơi trò lạt
mềm buộc chặt với anh, trò đấy anh
gặp nhiều rồi".
"Đám đàn bà con gái các em ai mà
chả muốn từ chim sẻ biến thành
phượng hoàng".
"Giờ đang có một cơ hội tuyệt vời
ngay trước mắt em đấy".
"Để anh vào nhà, hai người chúng
ta ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi".
"Nếu em làm anh vừa lòng, ngày
mai anh sẽ để em đến công ty làm
việc".
"Sau ba ngày thử việc sẽ là nhân
viên chính thức. Một tháng sau anh
sẽ thăng chức cho em".
"Thế nào? Cuộc giao dịch này quá
hời đúng không?"
"Tôi dựa vào năng lực của mình để
tìm việc, tôi cần một nơi có thể bộc
lộ tài năng của mình".
Thấy Hứa Mộc Tình ngoan cố, gã
nhà giàu cười khẩy.
"Cô em tính tình ngang bướng thật
đấy, đúng gu của anh đây".
Nói xong, gã cứ thế định xông vào
nhà.
Nhưng đúng lúc này, một cánh tay
rắn chắc giơ ra, kéo lấy áo gã.
Gã còn chưa kịp hoàn hồn đã bị
nhấc bổng lên như một bao rác rồi.
Lý Phong vung tay ném, gã bay
thành hình vòng cung trong không
trung.
Gã nhà giàu bị Lý Phong đứng sau
lưng ném ra một đầu của hành
lang.
Hứa Mộc Tình há hốc mồm nhìn Lý
Phong.
Lý Phong lịch sự cười với Hứa Mộc
Tình.
Anh đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho
cô.
"Bà chủ bảo anh đưa cho em".
Nói xong, Lý Phong xoay người đi.
Anh đi được mấy bước, đột nhiên
dừng lại quay đầu nhìn Hứa Mộc
Tình nói.
"À, bà chủ còn dặn em đừng kén
ăn, nếu không ăn tỏi thì bỏ đi
nhưng phải ăn hết ớt xanh đấy".
Nói xong Lý Phong bước đến chỗ gã
nhà giàu đang lồm cồm đứng dậy.
"Mày định làm gì thế, mày đừng có
mà đến đây".
"Mày có biết tao là ai không?"
"Tao là Trương Bác Vĩ! Chú tao là
chủ tịch tập đoàn Bác Đại, bố tao là
giám đốc đấy".
"Nếu mày dám động vào tao, hai
người họ sẽ không tha cho mày
đâu".
Trương Bác Vĩ vừa hét lên với Lý
Phong vừa giật lùi về sau.
Lý Phong ngày càng đến gần, gã chỉ
có thể bước xuống lầu.
Hứa Mộc Tình cầm hộp giữ nhiệt
trong tay nhìn bóng dáng Lý Phong
đi xa.
Từ từ khép cửa lại.
Lúc Hứa Mộc Tình đóng cửa lại, lẩm
bẩm nói.
"Lạ nhỉ, sao mẹ biết mình không
thích ăn ớt xanh?"
Thực ra Liễu Ngọc Phân biết Hứa
Mộc Tình không thích ăn ớt xanh.
Bởi vì bình thường bà ấy rất ít khi
xào ớt xanh.
Hôm nay đúng lúc có người gọi món
ớt xanh xào trứng.
Vì đấu bếp lỡ tay xào nhiều.
Nên Liễu Ngọc Phân mới để dành
cho Hứa Mộc Tình một phần.
Tầm tám giờ tối.
Quán ăn đóng cửa.
"Ông chủ ơi, cháu về trước đây".
Hứa Hiếu Dương đang tính sổ sách
ở sau quầy, Lý Phong đi ngang nói
với ông ấy.
Hứa Hiếu Dương gật đầu, nhìn bóng
lưng Lý Phong rời đi, trên mặt tươi
cười.
Liễu Ngọc Phân cũng đi đến, nói với
Hứa Hiếu Dương: "Cậu nhóc này
được đấy chứ".