rồi
Vẻ mặt Hứa Thiên Tứ giễu cợt.
Tuy là bây giờ anh ta nghĩ rằng bản
thân đã dư sức giết chết Lý Phong
rồi.
Nhưng anh ta không làm thế.
Bởi vì anh ta muốn chơi trò mèo
vờn chuột với Lý Phong.
Anh ta muốn từng bước đạp đổ
những gì Lý Phong có được.
Anh ta muốn sau khi Lý Phong mất
đi tất cả.
Sẽ tự tay móc tim Lý Phong ra.
Dùng loại quả của mình thay thế
vào đó để Lý Phong phải làm kẻ
hầu người hạ cho anh ta cả đời.
"Sau đó cô giáo dạy sinh này thay
lòng đổi dạ, chia tay với Lợn Vòi".
"Lợn Vòi thật lòng yêu cô ta nên
không chấp nhận được chuyện này,
đau khổ níu kéo".
"Nhưng cô ta vẫn chia tay hắn rồi
yêu thầy giáo dạy thể dục".
"Chuyện này là biến cố lớn với Lợn
Vòi, hắn bắt đầu nghi ngờ cuộc đời
này".
"Nhất là tình cảm của con người với
nhau".
"Hắn không cho phép hai người
không thật lòng yêu nhau".
"Tôi liền bịa chuyện nói Hứa Mộc
Tình và Lý Phong không thật lòng
yêu nhau".
"Mà lúc này Hứa Mộc Tình vì giật
mình mà ngất đi".
"Nên Lợn Vòi đã đi vào giấc mơ của
cô ta".
"Khiến cô ta bị giam trong giấc mơ
của mình, không thể tỉnh dậy".
Hứa Thiên Tứ cười tự tin: "Chuyện
này ông làm rất tốt".
Nói xong, lòng bàn tay anh ta có
một quả giống như quả táo xanh từ
từ hiện ra.
Bề ngoài của nó có hoa văn nhìn
giống như mạch máu vậy, trông rất
buồn nôn.
Nhưng ông ta vừa nhìn thấy nó, hai
mắt sáng rực lên.
Ông ta rất muốn có được nó.
Hứa Thiên Tứ tiện tay ném nó cho
ông ta, cười nói.
"Đi đi, nhìn chòng chọc vào Lý
Phong cho tôi, chỉ cần nó làm gì thì
cũng phải nhanh chóng báo lại".
"Vâng ạ!"
Hứa Thiên Tứ từ từ đứng lên.
Anh ta đứng cạnh cửa sổ sát đất,
nhìn ánh đèn rực rỡ trước mắt.
Hứa Thiên Tứ nhìn bầu trời đêm
cười tự tin.
"Lý Phong, chắc chắn mày không
biết thế giới này phức tạp hơn mày
tưởng nhiều".
"Ẩn giấu đằng sau có thế giới bình
thường này là những thứ mà người
bình thường không bao giờ nghĩ
đến".
Vừa nói, Hứa Thiên Tứ vừa vươn
một ngón tay ra.
Móng tay anh ta từ từ dài ra.
Mà còn sắc nhọn như móng vuốt
của loài thú vậy.
Hứa Thiên Tứ giơ bàn tay đầy móng
vuốt của mình cào nhẹ một cái lên
cửa kính.
Cửa kính lập tức rạn nứt.
Thủy tinh vỡ vụn thành những hạt
nhỏ như hạt gạo rồi rơi xuống đất.
Hứa Thiên Tứ rất hài lòng với chiêu
thức của mình.
Anh ta chia quả cho những người
bên cạnh.
Bởi vì anh ta giống như thân cây.
Mà những người này giống như rễ
cây vậy.
Rễ càng nhiều, thì chất dinh dưỡng
anh ta hút được càng nhiều.
Thực lực anh ta cũng sẽ nhanh
chóng mạnh lên.
Hứa Thiên Tứ lẩm bẩm.
"Lý Phong, chắc chắn mày không
ngờ được. Giờ trước mặt đám người
này tao là một pho tượng thần".
"Tao không chỉ là chủ nhân của bọn
chúng, tao còn là tín ngưỡng của
bọn chúng".
"Hướng tao chỉ là hướng bọn chúng
đi".
"Trước mặt tao bọn chúng chỉ có
thể quỳ rạp xuống".
"Mày chỉ là viên đá tao đạp lên trên
đường đi mà thôi".
"Chờ tao xử đẹp mày, tao sẽ bắt
đầu chiếm lấy thế giới này".
Hứa Thiên Tứ giang rộng hai tay,
cười vênh váo.
"Ha ha ha ha ha..."
Lý Phong dẫn theo hồ ly tinh và
Hứa Hạo Nhiên đứng trước một dãy
nhà ngang cũ kĩ.
Ả ta chỉ vào căn phòng sáng đèn
bên trái ở tầng năm nói: "Lợn Vòi ở
phòng 507".
Lý Phong định bước lên lầu, ả ta vội
vàng giữ chặt Lý Phong lại.
"Người anh hùng, anh phải bình
tĩnh đã".
"Tuy là hắn nhìn có vẻ rất nhã
nhặn, làm chuyện gì cũng rất lịch
sự".
"Nhưng đừng khiến hắn tức giận".
"Nếu hắn mà giận điên lên thì kinh
khủng lắm".
Lý Phong thờ ơ nhìn ả ta.
"Tôi không quan tâm hắn có tức
giận không".
"Nhưng trên đời này những người
làm tôi giận đều biến mất rồi".
Nói xong, Lý Phong bước lên trên.
Hồ ly tinh sửng sốt.
Lý Phong nói câu này đáng để ả ta
cẩn thận suy nghĩ.
"Úi, người anh hùng này, chờ tôi
với".
Ả ta vội chạy lên, đuổi theo bước
chân Lý Phong.
"Anh Phong, không ngờ anh lại si
tình như vậy".
"Anh si tình với vợ thế, chắc chắc vợ
anh cũng là đại mỹ nữ nhỉ".
"Thực ra tôi cũng tự tin với vẻ đẹp
của mình lắm đấy".
"Tôi nói cho anh biết, dáng người
và vẻ đẹp của tôi là trời sinh đấy
nhé, không có đụng dao kéo gì
đâu".
Lúc này, Lý Phong đột nhiên đứng
khựng lại.
Anh hơi nghiêng đầu nhìn ả ta nói:
"Câm miệng!"
"Ơ!"
Thấy Lý Phong lên lầu, Hứa Hạo
Nhiên cười hì hì ghé sát đầu lại.
"Ha ha, bị anh rể tôi quát à".
"Tôi nói cho cô biết, có rất nhiều cô
gái yêu thầm anh rể tôi".
"Nhưng trong mắt anh rể chỉ có chị
tôi thôi".
"Cô từ bỏ đi".
"Mà trên đời này nơi nào chả có cỏ
thơm".
Vừa nói Hứa Hạo Nhiên vừa hất
đầu, bày ra dáng vẻ tự cho là rất
đẹp trai của mình.
Hồ ly tinh nhìn Hứa Hạo Nhiên hét:
"Cút đi!"
Ba người nhanh chóng đi tới phòng
507.
Lý Phong giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Cửa nhanh chóng mở ra.
Một người đàn ông cao gầy đứng
trước mặt Lý Phong.
"Anh là ai?"
"Có việc gì?"
Giọng hắn rất bình tĩnh.
Nhìn thì có vẻ hắn là người có học
thức, rất nhã nhặn.
Lúc nói chuyện cũng rất từ tốn, đâu
vào đấy.
Lý Phong nhìn hắn chằm chằm,
trong mắt anh lóe lên sự sắc bén.
Lợn Vòi nhanh chóng cảm nhận
được sự sắc bén mà Lý Phong
phóng ra.
Hắn lập tức lùi về sau hai bước.
Vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ hơi
ngạc nhiên.
Vừa ngạc nhiên nhưng cũng có
phần dè chừng.
Hai người còn chưa đánh nhau
nhưng Lợn Vòi đã cảm nhận thấy Lý
Phong không giống người thường.
"Anh đến đây để gây chuyện đấy
à?"
Lợn Vòi nhìn Lý Phong, giọng điệu
không còn bình tĩnh như lúc nãy.
"Nếu tôi đến gây chuyện thật thì giờ
anh đã không thể đứng đây nói
chuyện với tôi thế này rồi".
Giọng Lý Phong có phần không
khách khí.
Nhưng thực ra Lý Phong đã kiềm
chế bản thân rồi.
Nếu không phải người trước mặt có
liên quan đến sức khỏe của Hứa
Mộc Tình.
Thì Lý Phong đã bóp nát cổ hắn rồi.
Lý Phong bước vào phòng.
Anh đi thẳng qua người Lợn Vòi,
ngồi trên chiếc sô pha cũ kĩ.
Lợn Vòi khẽ xoay hạt châu bạc của
mình.
Sau đó cùng vào theo Lý Phong, rót
cho anh một chén trà.
"Nói đi, anh đến tìm tôi làm gì?"