Lúc này, tay Lý Phong bóp chặt cổ
họng một người.
Anh nhấc bổng người đó lên khỏi
mặt đất.
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng bật
đèn pin ở điện thoại lên.
Lúc đèn pin chiếu vào mặt người
kia, Hứa Hạo Nhiên liền hét ầm lên:
“Ông già, sao lại là ông thế?”
Người trốn bên trong bức tường lại
là bảo vệ của phòng trực ban.
Lúc này, nét mặt ông già tràn đầy
sự nghi ngờ.
Ông ta kinh ngạc nhìn Lý Phong.
Do bị Lý Phong bóp cổ, ông ta
không thể giãy giụa được, chỉ có
thể xin Lý Phong tha mạng.
“Chàng trai, có gì từ từ nói, cậu
đừng có ra tay”.
Lúc này, sắc mặt Lý Phong hết sức
trầm ngâm.
Khí tức vô cùng kinh khủng đang
bao phủ toàn thân anh.
Giống như bầu không khí đặc biệt
khi nãy.
Bây giờ khiến người ta cảm thấy sợ
hãi chính là Lý Phong.
Lý Phong liên tục nhìn lão bảo vệ.
Ánh mắt anh giống như vũ khí khiến
cho ông già bảo vệ cảm thấy da
mặt rất đau đớn.
Lý Phong lạnh lùng hỏi: “Vì sao ông
lại làm cái trò này?”
Lão bảo vệ không biết mục đích của
Lý Phong là gì.
Lúc này, ông ta biết tính mạng mình
đang nằm trong tay Lý Phong.
Chỉ cần Lý Phong dùng lực một chút
thôi cũng đủ để bóp nát cổ của ông
ta.
Ông ta chỉ có thể nói cho Lý Phong
toàn bộ sự thật.
“Người phụ nữ đã chết là cô giáo
của trường này, đó chính là con gái
tôi, khụ khụ khụ!”
Lão bảo vệ còn chưa nói xong, cổ
họng ông ta bị Lý Phong dùng lực
siết mạnh, vì vậy ông ta không
ngừng ho sằng sặc.
Giọng nói Lý Phong lạnh dần, anh
nói: “Tôi cho ông cơ hội nói chuyện,
không phải để ông chém gió”.
“Đừng có nói với tôi mấy lời vô căn
cứ vô ích như vậy”.
“Tôi muốn biết mấy người làm cái
trò này để làm gì?”
“Tôi nói thật, tôi nói thật, tôi không
lừa ai cả”.
Lý Phong cười lạnh lẽo.
Lúc này, Lý Phong nhìn ông già bảo
vệ một lượt từ đầu đến chân.
Lúc ánh mắt anh dừng lại trên cơ
thể ông ta.
Trong mắt lão bảo vệ bất giác có
chút hoảng loạn.
Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên nói:
“Em giúp anh cởi quần áo của ông
ta ra đi”.
Mặc dù không biết vì sao Lý Phong
lại muốn làm vậy.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên rất vui khi
làm trò quái đản này.
Vì vậy, cậu ta cười ha ha xoa xoa
hai bàn tay với nhau tiến về phía lão
bảo vệ.
“Đừng đừng đừng đừng, tôi nói”.
Lão bảo vệ này dường như rất kiêng
kị và vô cùng hoảng hốt khi có
người muốn động vào quần áo của
ông ta.
Ông ta nói: “Chúng tôi cố tình làm
ra mấy chuyện thần bí kỳ dị này là
vì muốn thu hút những thanh niên
nam nữ không sợ chết, sau đó ra
tay với bọn họ”.
Lý Phong nghe xong, nói với Hứa
Hạo Nhiên: “Lúc nãy không phải em
hỏi anh mục đích chúng ta đến đây
là gì à?”
“Bây giờ em hãy đi kiểm tra răng
của ông ta đi”.
Hứa Hạo Nhiên làm theo lời Lý
Phong, đút tay vào mồm lão bảo vệ.
Nhìn bề ngoài răng của ông ta
không khác gì răng của người bình
thường.
Thế nhưng khi Hứa Hạo Nhiên sờ
lên răng ông ta liền giật mình.
“Ôi mẹ ơi! Anh rể ơi, răng ông ta
nhọn quá, nhọn như dao ý!”
Lý Phong ném ông ta xuống đất,
nhìn ông ta và nói.
“Thuật che mắt của ông không
được coi là siêu đẳng lắm”.
“Bây giờ thì hiện nguyên hình của
mình đi”.
Lão bảo vệ thở dài, sau đó phủi
quần áo rồi chầm chậm đứng dậy.
Sau đó, ông ta làm một động tác vô
cùng dễ thương khiến Hứa Hạo
Nhiên buồn nôn.
“Trông anh đẹp trai thế, mà lại
chẳng lãng mạn gì cả?”
Lúc Hứa Hạo Nhiên che miệng sắp
nôn đến nơi đột nhiên cậu ta nhận
ra một điều.
Giọng của lão bảo vệ đã thay đổi
rồi.
Ban đầu giọng rất thô, có mùi của
người nghiện thuốc.
Thế nhưng bây giờ khi mở lời lại là
giọng con gái.
Hơn nữa nghe rất quyến rũ gợi
cảm.
Ngay sau đó, dưới con mắt vô cùng
kinh ngạc của Hứa Hạo Nhiên.
Vốn dĩ là một lão bảo vệ răng vàng
khè, nhìn vô cùng thô thiển dần dần
biến thành một cô gái mặc một bộ
quần áo màu đỏ vô cùng xinh đẹp.
Đến bây giờ Hứa Hạo Nhiên mới
hiểu vì sao Lý Phong lại bảo cậu ta
cởi quần áo của lão bảo vệ.
Hóa ra người trước mắt mình lại là
một cô gái!
Hơn nữa lại là một con gái vô cùng
xinh đẹp.
Cô gái trong bộ quần áo màu đỏ
nhận ra Hứa Hạo Nhiên đang nhìn
mình chằm chằm thì lập tức hằm
hằm nhìn lại cậu ta.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa bà
đây móc mắt cậu ra bây giờ”.
“Hi hi hi”.
Đối mặt với sự uy hiếp của phụ nữ,
Hứa Hạo Nhiên không những không
sợ mà còn cười hề hề hất mặt lên
nói với cô gái.
“Cô gái xinh đẹp ơi cô tên gì thế?
Có người yêu chưa?”
Cô ta nhìn Hứa Hạo Nhiên một cách
dữ dằn, sau đó nhìn Lý Phong hỏi:
“Anh là ai? Vì sao lại phát hiện ra
thuật che mặt của tôi?”
Lý Phong bình thản nói: “Cái gọi là
thuật che mắt là trò ảo thuật làm lu
mờ thị giác, thính giác thậm chí là
về cả tinh thần”.
“Thủ thuật che mắt của cô rất cao
cấp”.
“Chỉ là chả là gì đối với tôi”.
“Trên thế giới này, không có thứ gì
mà tôi không nhìn ra cả”.
Khi Lý Phong nói chuyện, trong mắt
anh lóe lên một tia sáng.
Lúc đó cô gái mặc bộ quần áo màu
đỏ bị giật mình.
Cô ta đưa tay ra, run rẩy chỉ thẳng
vào Lý Phong: “Anh, anh, anh, anh
là mắt trời, anh là người của Sở
môn à?”
Lý Phong khẽ lắc đầu: “Cô không
cần sợ hãi vậy đâu, tôi không phải
người của Sở môn”.
Khi nghe Lý Phong phủ nhận, cô gái
mới thở phào nhẹ nhõm, đưa ta lên
vỗ vỗ ngực.
“Tôi nói chứ, người như anh, vốn dĩ
thực lực rất mạnh, rảnh rỗi không
có việc gì làm, tối đến tìm tôi tiêu
khiển à”.
Lý Phong chầm chậm quay đầu,
nhìn về phía cửa sổ.
Lúc này, có một tia sáng xuyên qua
cửa sổ rọi vào nền gạch nhà vệ
sinh.
Trong mắt Hứa Hạo Nhiên, ở đây
không có gì cả.
Thế nhưng trong tầm mắt Lý
Phong, có một người đang đứng ở
đó.
Đây là một người đàn ông khoảng
hơn ba mươi tuổi.
Hắn ta mặc một bộ quần áo đen.
Lúc này, hắn ta đang bước đi, chầm
chậm vòng ra phía sau Lý Phong.
Người đàn ông dùng tay huơ huơ
trước mặt Lý Phong.
Phát hiện Lý Phong quả thật không
nhìn thấy mình, sắc mặt lập tức lộ
vẻ giễu cợt.
Hắn ta ra hiệu cho cô gái mặc bộ
quần áo màu đỏ.
Sau đó há miệng.
Trong miệng người đàn ông lộ ra
răng nanh sắc nhọn như dã thú.
Hắn ta đã nhắm chuẩn vào cổ Lý
Phong, há miệng, nhắm vào mục
tiêu cắn một cách hung ác!
“Rắc!”
Hàm răng sắc nhọn của người đàn
ông cắn vào một vật gì đó rất cứng.
Vì hắn ta dùng lực cắn mạnh.
Kết quả là cắn vỡ cái thứ này.
“Phụt!”
“Phụt phụt phụt!”
Người đàn ông mặc áo màu đen vội
vàng nhổ xỉ gạch ra khỏi miệng.
Lúc hắn ta ra sức nhổ xỉ gạch thì
phát hiện Hứa Hạo Nhiên đang
đứng bên cạnh nhìn mình.
Hắn ta lập tức đưa tay ra muốn tát
vào mặt Hứa Hạo Nhiên.
Khi hắn ta đưa tay ra được nửa
chừng liền bị Hứa Hạo Nhiên tóm
lấy tay.
Hắn ta sững sờ một lúc.
Đến tận bây giờ hắn ta mới nhận
ra, hóa ra Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy
mình.
“Sao cậu lại có thể nhìn thấy tôi?”