đạo Toàn Chân
"Anh rể, dù sao vẫn còn thời gian,
anh nói cho em biết đi".
Lên trực thăng rồi mà Hứa Hạo
Nhiên vẫn không buông tha.
Lý Phong thực sự thấy phiền trước
mấy câu hỏi của cậu ta, liền lên
tiếng.
"Thứ người đó sử dụng lúc nãy là
đạo thuật".
Nghe vậy, mắt Hứa Hạo Nhiên bất
giác sáng lên.
"Anh rể, ý của anh là, người vừa rồi
là một đạo sĩ có thể bắt quỷ hàng
yêu sao?"
Lý Phong gật đầu.
"Nhưng mà không đúng! Vị đạo sĩ
này không phải giống như hòa
thượng không thể lập gia đình sinh
con sao?"
Lý Phong biết tính cách của Hứa
Hạo Nhiên xưa nay đã hỏi là phải
hỏi đến cùng, cậu ta sẽ không bỏ
cuộc khi chưa có được câu trả lời.
Mà Lý Phong càng không nói, Hứa
Hạo Nhiên sẽ càng vặn hỏi.
Lý Phong khẽ thở dài, sau đó nói.
"Ở Hoa Hạ chúng ta, đạo sĩ có hai
môn phái".
"Lần lượt là "đạo Chính Nhất" và "
đạo Toàn Chân".
Nghe đến những danh từ mà mình
quen thuộc, Hứa Hạo Nhiên lập tức
cười haha.
"Đạo Toàn Chân có phải là môn
phái Toàn Chân trong tiểu thuyết võ
hiệp không? Người sáng lập môn
phái là Vương Trùng Dương".
Lý Phong gật đầu, đúng là Hứa Hạo
Nhiên này lần đầu tiên trong đời nói
đúng như vậy.
"Em nói đúng, phái Toàn Chân được
thành lập vào thời nhà Tống, ông tổ
của nó là Vương Trùng Dương".
Hứa Hạo Nhiên có vẻ rất hào hứng,
cậu ta hình như rất hứng thú với
kiến thức này.
"Anh rể, thế còn đạo Chính Nhất?"
"Lịch sử của đạo Chính Nhất tương
đối sớm. Nó được thành lập bởi
Trương Đạo Lăng vào thời Đông
Hán".
"Vào thời điểm đó, đạo Chính Nhất
còn được gọi là đạo Thiên Sư, giáo
Ngũ Đấu Mễ".
Hứa Hạo Nhiên càng nghe càng
phấn khích: "Giáo Ngũ Đấu Mễ thì
em biết, nó đã có từ thời Tam Quốc
rồi!"
Hứa Hạo Nhiên không chỉ thích hát
mà còn thích chơi game.
Đôi khi, cậu ta nhốt mình trong
phòng, chơi game hơn mười tiếng
đồng hồ.
Thông thường, người kết thúc việc
chơi game của Hứa Hạo Nhiên là
Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân luôn đá văng cánh
cửa, sau đó nhéo tai Hứa Hạo Nhiên
kéo ra ngoài.
Lý Phong còn nói: "Sự khác biệt
giữa đạo Toàn Chân và đạo Chính
Nhất không quá lớn".
"Đều tuân theo đạo tổ Tam Thanh".
"Tuy nhiên, đối với các đạo sĩ ngày
nay, có một điểm khác biệt lớn
nhất".
"Đó là, đạo Toàn Chân có rất nhiều
quy tắc. Một khi chính thức nhập
đạo, thì không thể kết hôn và sinh
con".
"Nhưng Chính Nhất không có quy
tắc như vậy".
"Đem so sánh với nhau, các đạo sĩ
của Chính Nhất tự do hơn".
"Giáo Toàn Chân phải buộc tóc,
nhưng các đạo sĩ Chính Nhất có thể
để kiểu tóc thịnh hành nhất lúc đó".
"Anh rể, chúng ta không biết bọn
họ đã kết hôn hay chưa, nhìn
thoáng qua làm sao có thể phân
biệt được?"
"Xem mũ trên đầu họ".
"Mũ của đạo Toàn Chân có hình
tròn, nó còn được gọi là khăn Hỗn
Nguyên".
"Mũ đạo Chính Nhất hình vuông, gọi
là khăn Cửu Lương".
Nghe vậy, Hứa Hạo Nhiên cuối cùng
cũng vỗ tay một cái.
"Anh rể, theo lời anh nói, ông chú
chuyên đi bắt cương thi trên TV
thuộc đạo Chính Nhất đúng không?"
Lý Phong sững người một lúc, sau
đó gật đầu.
"Ừ, đúng vậy".
Hứa Hạo Nhiên nhiệt tình hỏi.
"Anh rể, vừa rồi ông anh kia không
nói gì, sao anh lại vội vàng rời đi
thế?"
Lúc này, ánh mắt của Lý Phong đã
nhìn về vị trí của bệnh viện không
xa phía trước.
Sau đó, ánh mắt của Lý Phong dần
dần hướng về phía tây nam của
bệnh viện.
Nơi đó là phố cổ Trường An.
Môi trường tổng thể ở đó khá hỗn
loạn.
Ngoài ra còn có một trường học khá
cũ.
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt
Lý Phong dần trở nên tối sầm lại.
Anh nói với Hứa Hạo Nhiên.
"Có một số điều ông ấy không cần
nói, anh cũng biết".
"Anh rể, tình hình chị em như nào
rồi? Làm sao mới có thể đánh thức
chị ấy?"
Lý Phong hít sâu một hơi, giọng nói
dần dần trở nên lạnh lùng.
"Chị gái của em có thể sẽ tỉnh dậy
vào tối nay".
"Thật không? Thế thì tốt quá".
So với sự phấn khích của Hứa Hạo
Nhiên, biểu hiện của Lý Phong
nghiêm túc hơn.
Đôi mắt anh đảo từ ngôi nhà cổ này
sang ngôi nhà cổ khác.
Có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trở lại bệnh viện, Lý Phong lập tức
vào phòng bệnh của Hứa Mộc Tình.
Nhìn Hứa Mộc Tình đang nằm ngủ
say trên giường bệnh.
Lý Phong chậm rãi ngồi ở bên cạnh
thủ thỉ.
"Em ngủ thêm chút nữa đi, rồi anh
sẽ đánh thức em sớm thôi".
Nói xong, Lý Phong quay đầu nói
với Suzaku đang đứng bên cạnh.
"Đề cao cảnh giác, không cho ai vào
căn phòng này".
"Vâng!"
Nói xong, Lý Phong bước nhanh ra
khỏi phòng bệnh.
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng đuổi
theo: "Anh rể, chúng ta đi đâu
vậy?"
Lý Phong đột nhiên dừng lại, sau đó
quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên.
Có thể nói đây là lần đầu tiên Lý
Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên nghiêm
túc như vậy.
Đến mức Hứa Hạo Nhiên lập tức
không quen.
Cậu ta bị ánh mắt kỳ quái của Lý
Phong nhìn chằm chằm.
"Anh rể, sao anh lại nhìn em vậy?"
Lý Phong lúc này đột nhiên nói: "Dù
sao em cũng rảnh".
"Hơn nữa không phải lúc nào cũng
la hét, muốn mở mang tầm mắt
sao, đi thôi!"
Tuy rằng Hứa Hạo Nhiên có chút
háo hức muốn thử, nhưng trong
lòng lại luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hứa Hạo Nhiên đi theo Lý Phong.
Sau khi hai người ra khỏi bệnh viện,
cũng không lái xe như trước nữa.
Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên đã đi
theo Lý Phong lên một chiếc xe
buýt.
Trong ấn tượng của Hứa Hạo Nhiên,
người anh rể này giàu có đến mức
đốt không hết tiền, chưa bao giờ đi
xe buýt.
Hứa Hạo Nhiên nghiêng đầu đến
bên cạnh Lý Phong, trầm giọng hỏi.
"Anh rể, anh hôm nay làm sao vậy?
Sao đột nhiên lại đi xe bus?"
"Trong bãi đậu xe của bệnh viện, có
hai chiếc xe nhà ta mà".
Lý Phong không đáp lại Hứa Hạo
Nhiên.
Hai người tìm một chỗ rồi ngồi
xuống.
Cứ ngồi như vậy.
Nhìn đám đông lên xuống.
"Đã đến trường trung học số bảy.
Hành khách chuẩn bị xuống xe vui
lòng mang theo đồ đạc, chuẩn bị
xuống xe".
Lý Phong vỗ vai Hứa Hạo Nhiên, hai
người lập tức đứng dậy xuống xe.
Lúc này Hứa Hạo Nhiên phát hiện
hai người họ đang đứng trước một
ngôi trường trông rất cổ kính.
Bảng hiệu của trường này không
còn là trường trung học cơ sở số
bảy nữa.
Thay vào đó, là bảng tên của
trường dạy nghề.
"Anh rể, chúng ta đến đây làm gì?"
"Tìm đồ".
Nói xong, Lý Phong dẫn Hứa Hạo
Nhiên đi nhanh về phía cổng
trường.
"Dừng lại!"
Khi đi qua cổng trường, đột nhiên
có một ông già gọi Lý Phong và Hứa
Hạo Nhiên lại.
"Hai người có chuyện gì vậy?"
"Giờ đã tan học rồi, hai người đến
đây làm gì?"
Ông già đi tới, nheo mắt nhìn Lý
Phong và Hứa Hạo Nhiên.
"Quái lạ, hai người trông rất lạ,
không giống giáo viên ở đây".
Lý Phong không nói gì.
Mà cẩn thận quan sát ông già.
Anh phát hiện ra rằng ngón giữa và
ngón trỏ bên trái của ông lão rõ
ràng là có màu vàng.
Khi ông ta nói, miệng ông ta đầy
răng vàng.
Hơn nữa còn có một mùi khói nồng
nặc trên cơ thể ông ta.
Lý Phong kéo Hứa Hạo Nhiên lại,
nói với cậu ta: "Em đi mua hai hộp
thuốc lá Trung Hoa ở căng tin bên
cạnh đi".