mới biết được
Khi Đại trưởng lão rời đi, cơ thể Lý
Thiên Sách đột nhiên khẽ lắc lư
trước ánh nhìn của mọi người.
Trong nháy mắt, Lý Thiên Sách đã
đứng ở chỗ Đại trưởng lão vừa rồi.
Lý Thiên Sách ngoắc ngoắc ngón
tay với Lý Tấn.
"Lý Tấn, ông nên cảm thấy vinh dự
đi. Tôi đã không ra tay mười lăm
năm rồi đấy".
"Bây giờ ngay cả bản thân tôi cũng
không biết mình đã đạt đến trình độ
nào rồi".
"Tuy nhiên, theo tôi thấy, như vậy
là quá đủ để đối phó với ông rồi".
Lý Tấn hít sâu một hơi, tiến lên,
từng bước đi về phía Lý Thiên Sách.
Kỳ thực ban đầu Lý Tấn đấu trận
này là do bị Lý Phong ép.
Bản thân ông ta cũng cảm thấy có
phần hơi phiến diện.
Bởi vì Lý Tấn không có mấy hứng
thú với vị trí trưởng tộc của nhà họ
Lý.
Với ông ta, miễn là gia đình luôn
hòa thuận với nhau là được rồi.
Tuy nhiên, chấn thương lần này của
Hứa Mộc Tình khiến Lý Tấn nhận
thức sâu sắc được rằng suy nghĩ
của mình ngây thơ đến mức nào.
Hồi tưởng về những gì đã xảy ra
trong gia đình mình năm đó, Lý Tấn
thật sự muốn tự tát mình một cái
thật mạnh.
Nếu ngay từ đầu ông ta đấu tranh
một cách quyết liệt.
Ra sức nâng cao sức mạnh của gia
tộc mình.
Có lẽ người con cả sẽ không chết.
Lý Tấn từng bước đi đến chỗ Lý
Thiên Sách.
Ông ta cao hơn Lý Thiên Sách.
Dù hai người cách nhau khoảng
chục mét.
Nhưng ánh mắt Lý Tấn nhìn Lý
Thiên Sách là theo chiều nhìn
xuống.
Ngay cả khi Lý Tấn không có ý trịnh
thượng.
Nhưng theo cách nhìn của Lý Thiên
Sách, tư thế của Lý Tấn lúc này
khiến Lý Thiên Sách vô cùng khó
chịu.
Lý Thiên Sách nhanh chóng quay
đầu nói với Đại trưởng lão: "Đại
trưởng lão, ông còn chần chờ gì
nữa? Mau thông báo bắt đầu đi!"
"Nắm đấm của tôi không chờ được
nữa rồi".
Đại trưởng lão thông báo trước mặt
mọi người: "Trận đấu bắt đầu".
Khóe miệng Lý Thiên Sách nhếch
lên, vẻ giễu cợt trên mặt càng đậm
hơn.
"Lý Tấn, nếu tôi không đoán sai, có
vẻ ông luyện Tiên Thiên công nhỉ".
"Khi còn nhỏ, tôi đã nghe từ mấy vị
trưởng bối rằng Tiên Thiên công là
công pháp thượng thừa".
"Chỉ đáng tiếc là một nửa đã mất".
"Ngay cả khi nó có tồn tại. Thì
người bình thường cũng khó mà
luyện được tầng thứ tư".
"Người đứng đầu Võ Đang cũng chỉ
mới đạt tầng thứ ba thôi".
"Chỉ có một nửa đầu nên Tiên Thiên
công chỉ được xếp vào công pháp
hạng hai".
"Với năng lực và tư chất của ông,
mà cũng đòi tranh chức trưởng tộc
với tôi à".
"Tôi nên nói rằng ông ngu ngốc hay
tức cười đây?"
"Ngu ngốc cũng được, tức cười
cũng được, ai mạnh ai yếu đấu mới
biết được".
Dứt lời, Lý Tấn đã bày ra một tư
thế.
"Bát Cực Quyền?"
Sự giễu cợt trong mắt Lý Thiên
Sách biến thành khinh thường.
"Loại võ công hạng bốn năm này,
mà ông còn dám lấy ra dùng à".
Nói xong, Lý Thiên Sách hai tay đặt
sau lưng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực,
bày ra tư thế của một tông sư.
"Tới đi, để tôi xem ông mạnh như
thế nào?"
Lý Tấn nhìn chằm chằm vào Lý
Thiên Sách nói: "Tôi đề nghị ông
nghiêm túc hơn đi".
"Nghiêm túc sao? Mấy cái món võ
lèo tèo này của ông mà muốn tôi
nghiêm túc sao?"
"Nếu đã như vậy, thì tôi không
khách sáo nữa nhé".
Nói rồi, Lý Tấn liền tấn công.
Tuy nhiên, vào lúc Lý Tấn ra tay,
con ngươi của Đại trưởng lão lập
tức giãn ra.
"Bát Cực Băng!"
"Bùm!"
Lý Tấn đập một chưởng vào ngực
Lý Thiên Sách!
Cơ thể Lý Thiên Sách giống như
một chiếc xe tăng.
Chân ông ta trượt dài trên mặt đất,
để lại hai vết dài.
Mặc dù cơ thể của Lý Thiên Sách
không ngã xuống.
Tuy nhiên, ông ta lại run rẩy, sau
đó phun ra một ngụm máu.
Lý Thiên Sách nhìn chằm chằm vào
Lý Tấn bằng ánh mắt khó tin.
Đến lúc này ông ta mới nhận ra
mình thật ngốc nghếch.
Cho đến giờ phút này, ông ta mới
biết Lý Tấn đã luôn che giấu thực
lực của mình.
"Chiến Hoàng!?"
Lý Thiên Sách không bao giờ ngờ
rằng Lý Tấn, người mà ông ta luôn
coi thường, hóa ra lại ở cảnh giới
Chiến Hoàng trung kì!
"Lý Tấn, ông đúng là con cáo già".
"Ông đã che giấu thực lực bấy lâu
nay".
"Chẳng lẽ ông ở ẩn nhiều năm như
vậy vì ngày hôm nay sao?"
Lý Tấn lạnh lùng nói: "Có một số
việc cho dù tôi có nói ra ông cũng
sẽ không hiểu".
"Ngay cả khi tôi nói sự thật, ông
chắc chắn cũng sẽ không tin".
"Tôi sẽ không nói gì thêm nữa".
"Điều duy nhất ông cần biết là dòng
máu này của gia tộc ông sẽ suy bại
hoặc thậm chí diệt vong".
"Chính là vì sự ngu ngốc của ông và
cháu trai của ông".
"Ông có làm trời làm biển cũng
không nên động vào con dâu của
tôi".
"Một khi cơn giận của con trai tôi
bùng lên, trên đời này chỉ có con
dâu tôi mới có thể dập tắt nó được
thôi".
"Thế mà bây giờ con bé lại nằm
trên giường bệnh!"
Lý Tấn trầm giọng, liên tục tấn công
Lý Thiên Sách.
Tốc độ của Lý Tấn càng ngày càng
nhanh.
Mỗi lần ra tay đều nhanh và mạnh
hơn lần trước đó.
Lúc đầu, Lý Thiên Sách còn có thể
theo kịp tốc độ của Lý Tấn.
Nhưng dần dần, Lý Thiên Sách đã
không thể chống đỡ được nữa.
Quá mạnh.
Quá nhanh.
Đây là đối thủ mạnh nhất mà Lý
Thiên Sách gặp phải trong nhiều
năm qua.
Nếu Lý Tấn được thay bằng một ai
khác, Lý Thiên Sách có thể chấp
nhận.
Tuy nhiên, đó lại là Lý Tấn, người
mà ông ta vô cùng coi thường!
Lý Thiên Sách đột nhiên gầm lên
một tiếng tức giận.
Ông ta dùng cảnh giới mạnh mẽ
đánh Lý Tấn lùi lại mấy bước.
Ngay sau đó, hai tay Lý Thiên Sách
nhanh chóng tập hợp một luồng khí
tức cực kỳ khổng lồ.
Sau đó hét lên.
"Tất Sát Kĩ!"
Lý Tấn cũng dồn hết sức lực của cả
cơ thể vào hai tay.
Lần này, Lý Tấn không sử dụng Bát
Cực Quyền nữa, mà là Du Long Bát
Quái Chưởng!
"Toái Không Chưởng!"
"Bàn Sơn!"
"Bùm!!"
Hai chưởng của hai cao thủ Chiến
Hoàng va vào nhau.
Lập tức cát bay đá chạy, gió nổi
cuồng phong.
Nhiều người thực lực yếu đã bị
luồng khí tức cực mạnh này làm cho
ngã ngửa.
Mặt đất dưới chân họ nhanh chóng
nứt ra.
Sụp đổ!
Vào lúc này, người có thực lực
mạnh hơn một chút có thể cảm
thấy rõ ràng rằng Lý Thiên Sách
không thể đánh bại Lý Tấn.
Lý Hàn Chí đã âm thầm nhận ra
điều này, vào lúc này, một tia
nghiêm nghị lóe lên trong mắt anh
ta.
Anh ta lập tức hét lớn một tiếng.
"Đã đến lúc ra tay rồi!"
Đột nhiên, mười cái bóng đen từ
ngoài hàng rào nhảy vào!
Hắc vệ!
Khi Đại trưởng lão nhìn thấy những
người này xuất hiện, lập tức kêu
lên.
"Lý Hán Chí, cậu làm gì vậy?"
"Thuận theo tôi thì sống, chống lại
tôi thì chết!"
"Lý Phong đã chết. Giờ tôi chỉ cần
diệt nốt nhà họ Lý nữa là xong".
"Từ nay về sau, nhà chúng ta sẽ
thuận lời tiến về phía trước".
"Hơn nữa còn bước lên một đỉnh
cao mới!"
Đại trưởng lão sửng sốt.
Ông ta không ngờ rằng Lý Hán Chí
vốn ôn tồn, nho nhã lại quỷ quyệt
và xảo trá như vậy.
Đại trưởng lão vội vàng nói: "Các
người gian lận!"