Phong
Mặt Long Thế Điển lộ ra vẻ gian
xảo.
Ông ta nhìn chằm chằm Lý Phong
hung hăng nói.
“Trên thế giới này, mày còn có
người nhà”.
“Vợ mày vẫn đang nằm trong bệnh
viện”.
“Nếu mày dám giết thêm một người
nào nữa của nhà họ Long”.
“Thế lực Long Thị ở nước ngoài sẽ
lập tức về nước”.
“Mày có thể bảo vệ được một hai
người”.
“Thế nhưng mày có thể bảo vệ
được hết bọn họ không?”
“Ở nước ngoài Long Thị có hàng
trăm nghìn cao thủ”.
“Trước khi mày về kịp, người nhà
cùng bạn bè mày đã sớm chết hết
rồi!”
Lý Phong dừng chân, nhìn thẳng
vào Long Thế Điển.
Long Thế Điển nhìn thấy Lý Phong
dừng lại liền thở phào nhẹ nhõm.
Thân là trưởng tộc gia tộc Long Thị,
tất nhiên ông ta sẽ không để cho
khí thế của mình bị Lý Phong chèn
ép.
Ông ta là chủ nhân của hòn đảo
này.
Ở đây, ông ta là vua, là trời có thể
khống chế mọi thứ.
Ông ta sao có thể để Lý Phong treo
lên đầu lên cổ mình được cơ chứ!
“Quả thật thực lực của mày rất
mạnh, nhưng thế thì đã làm sao,
mày cũng chỉ là một con người”.
“Tao không chỉ nắm giữ gia tộc
Long Thị”.
“Chỉ một câu nói của tao, tất cả
những gia tộc hạng nhất ở Hoa Hạ
sẽ lập tức tấn công người nhà cũng
như bạn bè mày”.
“Mày cảm thấy chỉ dựa vào mỗi
mình mày có thể đấu lại với tao ư?”
Đối diện với Long Thế Điển ngạo
mạn, Lý Phong không có động tĩnh
gì.
Anh chỉ cười bình thản.
Lúc này, đột nhiên điện thoại trong
túi Long Thế Điển reo lên.
Long Thế Điển rút điện thoài trong
túi ra, nhìn thấy con trai thứ ba của
mình gọi đến.
Lúc nãy khi Long Thế Điển ấn nút
màu đỏ chính là phát tín hiệu cảnh
báo với tất cả đội nhóm tinh nhuệ
của gia tộc.
Tất cả những lời ông ta nói với Lý
Phong đã sớm thông qua máy móc
được truyền đến từng tinh anh
trong gia tộc.
Bây giờ tất cả tinh anh trong gia tộc
của ông ta đều đã làm theo chỉ thị
tấn công người nhà và bạn bè của
Lý Phong.
Long Thế Điển tuyệt đối không thể
để sự uy hiếp của Lý Phong tồn tại
trên thế giới này.
Ông ta sẽ lợi dụng bạn bè người
thân của Lý Phong, sau đó sẽ hành
hạ Lý Phong cho đến chết.
Đây không phải lần đầu tiên ông ta
dùng cách này.
Nghĩ đến năm đó, khi ông ta còn
tương đối yếu.
Cũng dùng chính thủ đoạn này bức
một cao thủ tuyệt thế đang sống sờ
sờ đến chết.
Bây giờ, Lý Phong sẽ là người thứ
hai.
Long Thế Điển ấn nút nghe.
Trong điện thoại vọng lại giọng con
trai thứ ba của ông ta.
Thế nhưng, giọng nói con trai thứ
ba của Long Thế Điển rất hoảng
hốt.
“Bố, bố ơi, có chuyện lớn rồi”.
“Bố, những người con phái đi đều
chết hết rồi”.
“Con nói cái gì cơ?”
Cả người Long Thế Điển giật nảy
lên.
Giọng con trai Long Thế Điển nghe
có vẻ như đang chạy, tiếng thở của
anh ta rất gấp gáp.
“Bố mau chạy đi, tuyệt đối không
được ở lại trên đảo, người đàn ông
đó rất nguy hiểm”.
“Chúng ta không phải đối thủ của
anh ta đâu! Mau chạy đi, nhanh lên
a a a a a!”
Cuối cùng, Long Thế Điển nghe
thấy giọng kêu thảm thiết trước khi
chết của con trai mình!
Long Thế Điển sững sờ.
Ông ta căn bản không biết đã xảy
ra chuyện gì?
Vì sao tất cả những việc xảy ra
trước mắt đều không theo sự sắp
đặt của ông ta.
Những chuyện này rốt cuộc là thế
nào.
Lúc sáng khi ông ta nghe tin cháu
trai ông ta gặp chuyện, ông ta đã
phái người điều tra về Lý Phong.
Ông ta đã điều tra tất cả những
thông tin liên quan đến Lý Phong.
Ngoài khoảng thời gian mười mấy
năm không có thông tin gì ra.
Đợi đã!
Mười mấy năm bặt vô âm tí, chẳng
lẽ là?
Trong lúc Long Thế Điển không để
ý, điện thoại lại reo lên một lần nữa.
Người lần này gọi đến là em trai
ông ta.
Nhị đương gia của gia tộc Long Thị,
Long Thế Trấn!
Từ khi năm tuổi Long Thế Trấn luôn
ở nước ngoài, ông ta có phong thái
rất nho nhã, dòng máu cao quý.
Đồng thời cũng luôn giữ mình trong
sạch, làm việc gì cũng rất cẩn trọng.
Vì thế, mặc dù sống giữa xã hội hỗn
tạp bẩn thỉu của tầng lớp thượng
lưu, đều có tiếng tốt.
Đồng thời ông ta cũng là quân sư
của gia tộc Long Thị.
Có rất nhiều việc của gia tộc Lọng
Thị đều là cao kiến của ông ta.
Những việc Long Thế Trấn làm đều
bày mưu tính kế, tiên liệu kỹ càng,
dường như không có việc gì trong
thiên hạ mà ông ta không thể dự
trù được.
Vì thế mỗi câu nói của ông ta đều
rất thận trọng.
Thế nhưng, bây giờ giọng nói của
Long Thế Điển nghe rất hốt hoảng
hỗn loạn.
“Anh trai! Nhanh! Nhanh bảo tất cả
người trong gia tộc quỳ xuống dập
đầu với người đàn ông trước mặt
anh đi!”
“Nếu anh còn muốn gia tộc chúng
ta còn tồn tại trên thế giới này,
tuyệt đối không được chống lại
người đàn ông đó”.
“Nhanh lên anh trai, mau quỳ xuống
đi!”
Long Thế Điển ngẩn người ra, ông
ta còn nghĩ rằng mình nghe nhầm.
Bởi vì giọng nói ở đầu dây bên kia
giống như một kẻ tâm thần, như
một kể điên loạn.
Bảo trưởng tộc của gia tộc Long Thị
lại phải quỳ gối dập đầu với một kẻ
bình thường.
Việc như vậy tại sao lại có thể xảy
ra được chứ?
Hơn nữa, Long Thế Điển không tin
rằng Lý Phong có khả năng khiến
cho cả gia tộc Long Thị có thể diệt
vong.
“Lão nhị, có phải em đang chịu đả
kích gì không?”
“Nói chuyện cho rõ ràng vào, rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh! Em đã sai, em đã tính sai
rồi!”
“Chúng ta đã đắc tội với người mà
chúng ta vĩnh viễn không được đắc
tội”.
“Người đứng trước mặt anh không
phải là người bình thường, anh ta là
Thần!”
“Anh ta là Thần của Hồng Hải!”
Lúc Long Thế Điển nghe thấy danh
hiệu này, cả người bỗng nhiên lảo
đảo.
Tiếp đó, cả người mềm nhũn ra
ngồi thụp xuống đất.
Thần của Hồng Hải.
Mặc dù danh hiệu này nghe có vẻ
không có gì phô trương đặc biệt.
Hơn nữa có thể những gia tộc hàng
đầu đều chưa nghe qua danh hiệu
này bao giờ.
Thế nhưng, là người xuất thân từ
gia tộc Long Thị, một gia tộc đã có
thể tiếp cận với một thế giới khác.
Thần của Hồng Hải có nghĩa là viên
ngọc mã não sáng rực của thế giới
này.
Anh không chỉ là thần.
Hơn thế nữa còn đứng đầu trong
các vị thần!
Không ai dám trực tiếp đối đầu với
thần của Hồng Hải.
Trừ khi ông ta muốn tìm đến cái
chết.
Lúc này, Long Thế Điển mới nhận
ra vì sao đám thuộc hạ của ông ta
đến bây giờ vẫn không chịu hành
động.
Chính là vì đám người của ông ta có
thể đều đã bị tùy tùng của thần
Hồng Hải giết sạch rồi.
Long Thế Điển run lên.
Cả người ông ta không ngừng run
lên.
Răng ông ta không ngừng va đập
vào nhau tạo nên tiếng “cập cập
cập”.
Ông ta muốn xin Lý Phong tha
mạng.
Thế nhưng lúc này khí tức mạnh mẽ
mà Lý Phong phóng ra khiến cho
Long Thế Điển không có cơ hội để
nói được nữa rồi.
Hơn nữa biểu hiện của Lý Phong đã
nói rõ cho Long Thế Điển hiểu.
Xin tha cũng vô dụng!
Ngay lúc này, chỉ có mỗi Long Thế
Điển là đang đứng.
Những người xung quanh ông ta
đều đã quỳ xuống hết rồi.
Đến con trai của Long Thế Điển
cũng quỳ xuống.
Bọn họ không ngừng xin Lý Phong
tha chết.
Long Thế Điển cũng chầm chậm
quỳ xuống.
Cuối cùng ông ta cũng từ bỏ lòng
kiêu hãnh cúi đầu xuống.
Ông ta rất chân thành thật tâm nói
với Lý Phong: “Xin lỗi, tôi sai rồi”.
“Tôi xin lỗi tất cả những việc làm
mà cháu trai tôi đã làm, tôi xin lỗi
anh”.
“Tôi nhất định sẽ thành tâm hối cải,
xin anh hãy tha cho chúng tôi!”
“Hơn nữa cháu trai tôi đã chết rồi,
con trai tôi cũng vì phán đoán sai
lầm của tôi mà chết ở Ninh Châu!”
“Cầu xin anh, hãy để cho gia tộc tôi
một con đường sống!”