tôi là kẻ ngốc nghếch
Lúc này, Lý Phong chầm chậm đưa
tay ra.
Anh giơ tay lên không trung.
Lý Phi đứng đối diện với Lý Phong,
phát hiện mắt anh dường như hơi
lóe lên một tia sáng.
Do tốc độ lóe sáng rất nhanh nên
Lý Phi không kịp nhìn rõ.
Cậu nhóc chỉ cảm thấy giây phút ấy
ánh mắt của Lý Phong không giống
như bình thường!
Nổi gió rồi.
Vốn dĩ vùng đất hoang vu đang rất
bình lặng, bắt đầu có tiếng gió rít u
u.
Nhưng điều kỳ lạ là cơn gió này chỉ
cuốn quanh ba người.
Lý Phong trở thành mắt của ngọn
gió.
Nếu đứng từ xa nhìn lại thì rất dễ
thấy.
Cỏ dại dưới chân ba người Lý Phong
bắt đầu xoay tròn hình xoắn ốc.
Trên đầu ba người Lý Phong là
những tầng mây cuộn trào mãnh
liệt.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên và Lý Phi
dường như nghe thấy tiếng nói của
Lý Phong từ ngoài vọng vào.
“Dạy cho hai người chiêu võ này có
tên gọi là Vân Thể Phong Thân”
“Trong mắt những kỳ tài học võ,
chiêu võ này không đáng một xu”.
“Tôi cũng chỉ vô tình đọc từ quyển
sách mua ở một quán sách nhỏ bên
lề đường”.
“Người thường không thể hiểu rõ
chiêu võ này, tôi cũng chỉ vô tình
mới phát hiện ra thôi”.
“Nào, bây giờ hai người giơ tay ra”.
Lý Phong vừa dứt lời, Lý Phi và Hứa
Hạo Nhiên cũng giơ tay ra giống
như Lý Phong, đưa tay phải giơ lên
không trung.
Một điều thú vị đã xảy ra.
Lúc hai người giơ tay lên, mu bàn
tay hướng xuống đất.
Bọn họ phát hiện trong lòng bàn tay
xuất hiện một cảm giác vô cùng kỳ
lạ
Cảm giác đó giống như bàn tay họ
đang nắm lấy một ngọn gió.
Ai cũng biết gió là dòng chảy của
không khí.
Nó không màu không vị, mắt không
nhìn thấy, tay không chạm được.
Thế nhưng lúc này, Hứa Hạo Nhiên
và Lý Phi đều có thể cảm nhận
được ngọn gió trong lòng bàn tay
mình.
“Nắm nó trong tay như nắm một
qua bóng da, hơn nữa còn hơi đàn
hồi”.
“Nhưng không được dùng lực mạnh
quá, chỉ cần mạnh tay một chút là
nó sẽ tan biến ngày tức khắc”.
“Trên thế giới này, tất cả mọi thứ
đều cân bằng”.
“Dùng khoa học vật lý để giải thích
thì đây là bảo toàn năng lượng”.
“Võ công mà người bình thường
luyện, từ nhỏ đã phải học đứng tấn,
và các loại võ công cơ bản”.
“Mục đích luyện những bài võ cơ
bản này là để cân bằng cơ thể
mình”.
“Bởi vì hai người cũng không còn
trẻ nữa rồi”.
“Lại đã quá thời gian thích hợp cho
luyện tập”.
“Vậy nên tôi tìm được một phương
pháp rất hay để hai người nhảy cóc
qua bài học võ công cơ bản”.
“Bây giờ hai người giang tay hai ra”.
Cả hai người đồng thời giang ngang
hai tay bằng vai giống như Lý
Phong nói.
“Hai người phải nhỡ kỹ, tiếp theo
đây phải nghe kỹ mỗi câu tôi nói”.
“Vân Thể Phong Thân là một chiêu
võ vô cùng cao thâm”.
“Hai người có thể luyện đến mức độ
nào hoàn toàn dựa vào khả năng
lĩnh hội của mỗi người”.
Tiếp theo, Lý Phong nói từng câu
với hai người Lý Phi và Hứa Hạo
Nhiên.
Ban đầu Hứa Hạo Nhiên và Lý Phi
đều đứng thẳng trên bãi đất hoang.
Nhưng dần dần cơ thể cả hai người
đều có sự thay đổi.
Điều thú vị là sự thay đổi của bọn
họ không giống nhau.
Lý Phi chầm chậm ngồi xuống.
Cậu nhóc giống như một vị hòa
thượng ngồi xếp bằng hai chân
xuống nền đất.
Còn Hứa Hạo Nhiên thì giang hai
tay, cả người nằm xuống bãi cỏ.
Tiếp đón ngọn gió không màu
không dạng, thổi qua những ngọn
cỏ, cũng không ngừng luồn qua hai
người họ.
Nhịp thở của hai người đều đều, họ
nhanh chống đạt đến cảnh giới mà
những người học võ hằng ao ước.
Những lời nói tưởng chừng như
ngẫu nhiên của Lý Phong đang tiếp
tục hướng dẫn họ.
Nói đơn giản vài câu nhưng lại bằng
cả mấy chục năm tìm kiếm học hỏi
của người luyện võ.
Bọn họ đã hòa mình vào với thiên
nhiên.
Cơ thể của hai người đã giống như
mây và gió.
Hai người Hứa Hạo Nhiên và Lý Phi
dần dần chìm đắm trong những lời
chỉ dạy của Lý Phong.
Lúc họ mở mắt liền phát hiện bầu
trời trên đỉnh đầu sáng dần lên.
“Trời ơi! Hóa ra em nằm ở đây cả
ngày rồi à?”
So với Hứa Hạo Nhiên, Lý Phi kiên
định hơn nhiều.
Cậu nhóc chầm chậm nôn ra khí
độc.
Lý Phi và Hứa Hạo Nhiên đứng lên,
bọn họ nhìn đôi bàn tay của mình.
Lý Phong ở cách đó không xa bước
tới, nói với cả hai: “Thấy thế nào?
Bây giờ cơ thể có cảm giác gì đặc
biệt không?”
Hứa Hạo Nhiên vỗ tay, lắc đầu nói
với Lý Phong.
“Anh rể, tại sao em lại không có
cảm giác gì đặc biệt?
“Em vừa mơ một giấc mơ, mơ đến
chính mình có thể bay trên cây cỏ”.
“Ha ha, cảm giác đó thật là thích
quá đi thôi”.
Lý Phong nhìn Lý Phi hỏi: “Cháu
cảm nhận như thế nào?”
Lý Phi nghĩ rồi nói: “Cháu cảm thấy
cơ thể nhẹ hơn một chút”.
Lý Phong khẽ gật đầu: “Hai người
đã luyện thành công chiêu võ Vân
Thể Phong Thân này rồi”.
“Nó và không khí giống nhau, đều
không màu không hình dạng, không
nắm bắt không trói buộc được”.
“Hai người không cần câu nệ hình
thức”.
“Dựa vào cảm nhận của cơ thể để
luyện tập là được”.
Trong lúc nói, Lý Phong đột nhiên
giơ tay về phía Hứa Hạo Nhiên.
Tay Lý Phong muốn tóm lấy cổ áo
Hứa Hạo Nhiên.
Theo phản xạ tự nhiên, Hứa Hạo
Nhiên nhảy lùi về phía sau mấy
bước.
Hứa Hạo Nhiên vừa nhảy lên, bất
giác thốt lên một tiếng.
Bởi vì cú nhảy này cao đến hai ba
mét.
Nhưng khi Hứa Hạo Nhiên đáp đất,
cậu ta đã cách Lý Phong bốn năm
mét rồi.
“Ôi mẹ ơi, chuyện này là sao thế
anh rể?”
Hứa Hạo Nhiên chỉ là luyện tập
cùng Lý Phi thôi, Lý Phong không
giải thích nhiều, nhưng anh nói với
Lý Phi.
“Cháu hãy nhớ kỹ, tiếp theo cháu
cần làm không phải là mấy chiêu võ
mèo này”.
“Thay vào đó là biết điều khiển cơ
thể mình, và làm bất cứ điều gì
cháu muốn”.
“Luôn luôn nhớ một điều, gió là
không màu, không hình dạng,
không nắm bắt được, không trói
buộc được”.
Lý Phong vừa nói xong, đột nhiên
có một bóng đen lướt qua từ phía
sau.
“Ha ha anh rể, em phát hiện bây
giờ em chạy rất nhanh!”
Hứa Hạo Nhiên chạy qua chạy lại
xung quanh Lý Phong như con thoi
Lúc này, Lý Phong đưa tay trái về
phía Hứa Hạo Nhiên đang ở cách
mình vài mét
Chỉ nhìn thấy năm ngón tay của anh
khẽ cong lại.
Tức thì, Hứa Hạo Nhiên vốn dĩ đã
chạy xa rồi đột nhiên kêu lên thảm
thiết.
Tiếp đó, cả người Hứa Hạo Nhiên
giống như bị gắn một miếng nam
châm, bị Lý Phong dùng tay hút về!
Tay trái Lý Phong tóm lấy cổ Hứa
Hạo Nhiên, hơi dùng chút lực.
“Á! Anh rể, anh nhẹ tay một chút!”
Hứa Hạo Nhiên liên tục hét lên.
Lý Phong thả tay ra, nói với Lý Phi.
“Luôn nhớ rằng không được để cho
kẻ địch nắm rõ đường đi nước bước
của mình”
Lý Phi gật đầu, từ nhỏ đã là học
sinh xuất sắc, chỉ nói một có thể
hiểu mười.
“Chú ơi, cháu hiểu ý của chú rồi ạ”.
“Tiếp theo tôi sẽ cho hai người bảy
ngày để tự luyện tập và cảm nhận”.
“Bảy ngày sau, hai người đi cùng tôi
đến Hoa Sơn”.
Vừa nghe đến Hoa Sơn, Hứa Hạo
Nhiên lập tức vỗ tay nói: “Anh rể,
có phải chúng ta đi du lịch không?”
Lý Phong hơi ngẩng đầu, nhìn bầu
trời xanh thẳm, cười và nói.
“Đỉnh núi Hoa Sơn, đại hội võ lâm”
“Đại hội võ lâm?”
“Anh rể, bây giờ là thời đại nào rồi,
còn tổ chức đại hội võ lâm á?”