Lý Tấn nói với Lý Lâm: “Bây giờ ông
lập tức cho người điều tra rõ tất cả
thông tin về Lý Phi cho tôi”.
“Cần liệt kê cụ thể tất cả những việc
mà Lý Phi đã làm trong những năm
qua!”
“Vâng!”
Thư khiêu chiến của Lý Phong đã
gửi đi thì giờ khó mà thu về được.
Lý Tấn và tất cả thành viên của Lý
Thị ở thủ đô đều kiên trì đến cùng
để đối mặt với việc này.
Lý Tấn hiểu rõ, Lý Phong đã kéo
ông ta xuống nước.
Bây giờ lại còn để Lý Phi khiêu
chiến với đám cậu chủ của chi chính
trong gia tộc.
Không lâu sau, Lý Phong sẽ khiến
Lý Tấn phải khiêu chiến với chủ
nhân của gia tộc Lý Thị ở Trường
An - Lý Thiên Sách
Tính theo vai vế, Lý Thiên Sách
được coi là chú của Lý Tấn.
Trong ba trăm năm gần đây, Lý
Thiên Sách được coi như nhân tài
xuất chúng của lịch sử gia tộc.
Khi ông ta lên ba đã được gọi là
thần đồng.
Mười lăm tuổi trở thành đại tông sư.
Mười tám tuổi, ông ta đã đạt được
cấp độ đỉnh cao của đại tông sư.
Hai mươi tuổi trở thành Vương.
Hai mươi lăm tuổi đã bước vào cảnh
giới đáng sợ của chiến hoàng.
Chiến hoàng- là cao thủ võ lâm
trong truyền thuyết.
Cả đời người bình thường cũng
không có tư cách gặp được.
Chiến hoàng là nền tảng cũng như
là trụ cột vững chắc của một thế gia
lớn.
Không ai biết rõ thực lực của Lý
Thiên Sách ra sao.
Bởi vì đã hơn ba mươi năm ông ta
không ra tay với ai.
Khi Lý Thiên Sách 25 tuổi, ông ta đã
đạt được giải vô địch trong cuộc thi
võ thuật trên đỉnh Hoa Sơn.
Từ đó về sau, Lý Thiên Sách không
hề đánh võ nữa.
Bởi vì người khác không đủ tư cách
đấu với ông ta.
Càng không có ai có gan dám thách
đấu với ông ta.
Gia tộc Lý Thị có thể đứng vững ở
Trường An.
Nguyên nhân chủ yếu chính là sự
tồn tại của Lý Thiên Sách.
Rất nhiều người nói ra nói vào sau
lưng Lý Thiên Sách, cũng có khả
năng ông ta đã vượt qua cảnh giới
“chiến hoàng”.
Trở thành “thần” rồi!
Đến bây giờ, Lý Tấn mới chỉ đạt
đến cấp độ chiến vương.
Về cơ bản ông ta không phải là đối
thủ của Lý Thiên Sách!
Nhưng điều này không có nghĩa là
Lý Tấn sợ hãi.
Chỉ là trước giờ ông ta không bao
giờđánh mà không nắm rõ tình hình
của đối thủ!
Lý Lâm vừa rời đi lại vội vội vàng
vàng bước vào.
“Ông chủ, tôi vừa mới nhận được
tin mới nhất”.
“Gia chủ Lý Thiên Sách đã chấp
nhận lời thách đấu của cậu chủ rồi”.
Thế nhưng họ có một điều kiện
Theo bản năng Lý Tấn nuốt nước
bọt ực một cái rồi vội hỏi: “Lý Thiên
Sách đưa ra điều kiện gì?”
Lý Lân nói: “Ông ta muốn cậu chủ
Lý Phi tham dự cuộc thi võ thuật
sắp tới”.
“Chỉ cần cậu chủ Lý Phi có thể đạt
được một trong ba thứ hạng đầu
trong cuộc thi võ thuật, ông ta sẽ
chấp nhận cho cậu chủ Lý Phi thách
đấu Lý Hán Thần!”
Lý Tấn vội hỏi: “Tiểu Phi mới là học
sinh cấp ba nhỉ?”
Lý Lâm gật đầu: “Theo thông tin mà
tôi mới được biết”.
“Trước giờ cậu chủ Lý Phi không
học võ”.
“Đến một thằng lưu manh bình
thường cậu nhóc cũng không đánh
lại được”.
Lý Tấn thở dài.
“Cũng tốt cũng tốt, tiểu Phi sẽ
không đáp ứng được điều kiện mà
Lý Thiên Sách đưa ra”.
“Reng reng reng......”
Lý Tấn vừa nói dứt lời thì có tiếng
chuông điện thoại trong túi reo lên.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ
reo lên khiến Lý Tấn giật mình.
Ông ta liền rút điện thoại ra định
nghe thì nhìn thấy là Lý Phong gọi
cho ông.
Lý Tấn hơi chau mày.
Không biết vì sao, lúc này tim Lý
Tấn đập nhanh, ông có một dự cảm
cực kỳ không lành.
Lý Tấn ấn nút nghe, đầu dây bên
kia vang lên giọng nói của Lý
Phong.
“Tin tức bên phía Trường An chắc là
ông biết hết cả rồi chứ?”
Lý Tấn hít sâu sau đó trả lời: “Vừa
mới biết”.
“Nếu ông đã biết rồi thì ông chuẩn
bị đi, hai ngày nữa đến Trường An”.
Lý Tấn đưa tay sờ lên trán.
Ông ta cảm thấy cực kì đau đầu.
Giọng điệu nói chuyện của Lý
Phong, cứ như anh trở thành bố, Lý
Tấn biến thành con trai vậy.
Lý Tấn vẻ mặt nhăn nhó nói với Lý
Phong
“Việc làm này của con có phải là vội
vã quá không?”
“Tiểu Phi mới là cậu nhóc học sinh
cấp ba, hơn nữa trước giờ còn chưa
học võ bao giờ”.
“Cho dù thực lực của con mạnh hơn
nữa cũng không thể nóng vội như
vậy”.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười
bình thản của Lý Phong, giọng nói
rất bình tĩnh, còn có phần sắc bén.
“Ông có biết những năm qua cháu
trai ông đã gặp những chuyện gì
không?”
“Ông có biết là những năm qua
không có đêm nào cháu trai của
ông được ngủ ngon không?”
“Ông có biết là những năm qua cậu
nhóc bị bao nhiêu người bắt nạt
không?”
“Ông có biết sau trong tâm hồn cậu
nhóc đã gào thét lên bao nhiêu lần
không?”
“Ông có cậu nhóc khát khao biến
thành kẻ mạnh như thế nào
không?”
Lý Phong nói ra năm vấn đề, từng
vấn đề một.
Khiến cho Lý Tấn đột nhiên trầm
lặng.
Mặc dù ông ta không có cách nào
cảm nhận suy nghĩ cũng như những
gì mà Lý Phi đã phải chịu đựng.
Nhưng lời Lý Phong nói đã nói rõ
lên một điều.
Sự việc này không phải là Lý Phong
quyết định.
Mà là ý kiến của Lý Phi!
Trong điện thoại, Lý Phong bình
thản nói.
“Tôi nợ anh trai rất nhiều, cái mạng
này của tôi có một nửa là của anh
ấy”.
“Từ trước đến giờ, tiểu Phi luôn
phải cúi đầu mà sống, sống mà phải
nhìn sắc mặt người khác”.
“Cậu nhóc không thể ngóc đầu lên,
thậm chí còn không được phép nói
lên suy nghĩ của mình”.
“Nhưng khi tôi nói với cậu nhóc, từ
giờ trở đi, cậu nhóc không chỉ có
thể ngẩng đầu ưỡn ngực đứng
trước mặt người khác”.
“Tôi còn muốn người khách phải cúi
rạp dưới chân cậu nhóc”.
“Quỳ và liếm!”
Ngông cuồng!
Lời nói của Lý Phong tràn ngập sự
ngồng cuồng mạnh mẽ.
Một người là đứa con trai mình đã
từng mắc nợ rất nhiều.
Một người là cậu cháu trai chưa
từng gặp mặt.
Lý Tấn thân vừa là bố vừa là ông hít
một hơi thật sâu.
Ánh mắt vốn dĩ tràn ngập lo âu khó
tả dần dần kiên định không gì có
thể lay động.
“Được!”
“Nói như vậy thì bây giờ vận mệnh
gia tộc chúng ta sẽ giao hết cho
con!”
“Bây giờ bố lập tức thu xếp đến
Trường An ngay”.
Lý Phong tắt máy.
Anh tiện tay vứt điện thoại sang
bên cạnh chỗ Hứa Hạo Nhiên.
Lúc này, Lý Phong và Lý Phi đang
đứng trên bãi ruộng hoang.
Đây là một ruộng đất hoang vắng,
xung quang cỏ mọc thành bụi, cách
đó không xa còn có rừng rập um
tùm.
Chỉ có nhìn lên cách đó hàng nghìn
mét mới có thể nhìn thấy một hai
căn nhà.
Lý Phong nhìn Lý Phi hỏi.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Lý Phi gật đầu.
Hôm qua Lý Phong cho cậu nhóc
suy nghĩ cả một buổi tối.
Lý Phi cả đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm nay, Lý Phi gõ cửa
phòng Lý Phong.
Nghiêm túc nói với Lý Phong rằng
muốn thay đổi.
Lý Phong lái xe đưa Lý Phi và Hứa
Hạo Nhiên đến nơi cánh đồng
hoang này.
Lúc này, Lý Phong nói vừa đủ để Lý
Phi và Hứa Hạo Nhiên nghe.
“Hai người nhờ rõ đây, bây giờ tôi
sẽ truyền dạy cho hai người bộ võ
công rất hiếm và lạ”.
“Nó không giống như những gì
người bình thường có thể nắm bắt”.
“Cho dù có là kỳ tài võ thuật trăm
năm mới gặp một người cũng không
có cách nào nhìn thấu được bộ võ
công này”.
Lý Phong vừa dứt lời, Hứa Hạo
Nhiên đứng cạnh liền hỏi: “Anh rể,
bộ võ công này anh luyện rồi à?”
Lý Phong nhếch mép cười.
“Trên đời này không có gì anh
không biết cả”.