Nói xong, Lý Phong đưa Hứa Hiếu
Dương ra khỏi biệt thự.
Lý Phong vừa mới rời đi, áp lực
nặng trịch đè lên đầu Đường Quan
Văn lập tức biến mất.
Đường Quan Văn cảm thấy hô hấp
dễ dàng hơn rất nhiều.
Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, định
gọi điện cho đám đàn em đi ngăn
cản Lý Phong.
Bỗng nhiên món đồ cổ quý giá trên
tủ rơi xuống.
“Choang!”
Ngay sau đó, tấm kính trên cửa sổ
lập tức vỡ tan.
Cả bức tưởng và trần nhà rung lên
dữ dội!
Trước khi Đường Quan Văn kịp
phản ứng lại, toàn bộ biệt thự đã
hoàn toàn sụp đổ!
Hứa Hiếu Dương đi sau Lý Phong
quay trở về xe.
Nhìn thấy ngôi biệt thự nguy nga
trong tích tắc sụp xuống thành một
đống đổ nát.
Hứa Hiếu Dương không khỏi hỏi:
“Chúng ta làm như vậy không hay
lắm thì phải?”
Lý Phong mỉm cười: “Bố, chúng ta
trước nay đều là nước sông không
phạm nước giếng, chỉ cần bọn họ
không động đến chúng ta, chúng ta
cũng sẽ không làm gì bọn họ”.
“Nhiều khi, không thể nói rằng,
chúng ta cứ làm theo nguyên tắc
như vậy, không đụng tới ai thì sẽ có
thể sống một cuộc sống yên bình”.
“Trên thế giới này có rất nhiều hổ
dữ và sói ác”.
“Bọn họ luôn ghen tị với người
khác”.
“Bọn họ sẽ luôn tìm cách cướp đoạt
thành quả lao động của người khác,
đối với loại người như vậy thì không
thể mềm lòng được”.
“Ừ!”, Hứa Hiếu Dương trầm ngâm
gật đầu: “Con nói đúng lắm!”
Hứa Hiếu Dương vô cùng hài lòng
về chàng rể Lý Phong này.
Đối với ông ấy, nếu như không có
Lý Phong thì nhà bọn họ đã tiêu đời
từ lâu rồi.
Đồng thời cũng chính vì có Lý
Phong mà gia đình bọn họ mới
được vinh quang như ngày hôm
nay.
Và trong tương lai, nhất định sẽ
càng ngày càng tốt hơn nữa.
Lúc này, Hứa Hiếu Dương nhớ tới gì
đó, đột nhiên hỏi Lý Phong: “Triệu
Tứ sao rồi? Vết thương của cậu ấy
có nghiêm trọng không?”
“Bố yên tâm, cậu ấy đã được đưa
đến bệnh viện điều trị rồi”.
“Thời gian gần đây, những người
bên cạnh chúng ta có hơi buông
lỏng cảnh giác một chút”.
“Sự việc lần này cũng có thể khiến
bọn họ quay trở về quỹ đạo”.
“Đồng thời, cũng nhắc nhở bọn họ”.
“Về sau, kẻ thù của chúng ta chỉ có
nhiều hơn chứ không có ít đi”.
“Khi gia đình chúng ta tiếp tục phát
triển lớn mạnh, những kẻ địch mà
chúng ta gặp phải sẽ càng hung dữ
hơn”.
“Nếu như đám người Triệu Tứ cứ
giậm chân tại chỗ như vậy”.
“Sau này sợ rằng đến tư cách làm
tài xế cho bố cũng không có”.
Nghe thấy câu này của Lý Phong,
Hứa Hiếu Dương trầm ngâm gật
đầu.
Ông ấy không chỉ suy nghĩ về Triệu
Tứ mà còn suy nghĩ về chính mình.
Lý Phong đích thân lái xe đưa Hứa
Hiếu Dương rời đi.
Lúc này, trên sườn đồi cách đó
không xa.
Có hai người đàn ông đang đứng
dưới gốc cây thông.
Hai người này lần lượt mặc đồ trắng
và đen.
Một cao một thấp, một béo một
gầy.
Bọn họ khá có tiếng trong giới giang
hồ, Hắc Bạch Nhị Sát!
Người béo và lùn là anh trai.
Gã nhìn Lý Phong lái xe rời đi, trong
mắt không ngừng lóe lên sát khí.
“Không đơn giản mà, thằng Lý
Phong này lợi hại hơn chúng ta
tưởng tượng nhiều”.
Tên cao gầy khẽ gật đầu: “Anh nói
đúng. Thực lực của Lý Phong ít nhất
cũng ở cảnh giới Chiến Vương trung
đẳng”.
“Hai anh em chúng ta nếu như đơn
phương đối đầu e là không thể
đánh bại được hắn”.
Gã thấp béo cười lạnh.
“Nhưng đối với Kiếm Các của chúng
ta, Lý Phong chẳng qua cũng chỉ
như vậy thôi”.
“Chỉ là chúng ta dùng cách gì đó để
thâu tóm tập đoàn Lăng Tiêu đó
trước khi giết chết Lý Phong và gia
đình hắn ta đây?”
Tên cao gầy vuốt chiếc cằm đầy râu
của mình.
“Việc này khó lắm, hay là hai người
chúng ta đi hỏi anh Thiết đi”.
“Ý hay”.
Vừa dứt lời, hai anh em Hắc Bạch
lập tức nhảy vọt lên khỏi mặt đất,
trong nháy mắt đã không thấy tăm
hơi đâu.
Kiếm Các là một tổ chức vô cùng
lớn mạnh.
Nó bao trùm tất cả.
Có vô số nhân tài hào kiệt ở mọi
lĩnh vực, mọi phương diện trong tổ
chức.
Trong đó có một nhân vật đặt biệt,
hắn được mọi người gọi là ‘anh
Thiết’.
Anh Thiết này bình thường đều đeo
một chiếc mặt nạ bằng sắt.
Giọng nói của hắn đã được xử lý
bằng máy biến âm.
Vì vậy mọi người cũng không thể
phân biệt được hắn là nam hay nữ,
năm nay bao nhiêu tuổi?
Anh Thiết là một người rất kỳ lạ.
Hắn hiểu rất rõ âm dương ngũ
hành, còn có thể bói ra được
chuyện quá khứ và tương lai.
Anh Thiết sống ở số bảy mươi tám
ở thủ đô.
Đây là một ngôi nhà quỷ dị.
Ngôi nhà này được xây dựng trong
thời kỳ chiến tranh của thế kỷ trước.
Trong một trăm năm qua, nhiều câu
chuyện bi thảm đã xảy ra trong ngôi
nhà này.
Tất cả những ai bước vào ngôi nhà
này đều sẽ bị nguyền rủa.
Không có ai có thể sống sót quá ba
ngày.
Vì vậy nơi đây đã trở thành một nơi
cấm kỵ lớn của thủ đô, có rất ít
người dám bước vào đây.
Hai anh em Hắc Bạch lúc này đang
đứng ở sân căn nhà số bảy mươi
tám ở thủ đô.
Có một cái giếng ở sân sau.
Hai anh em đứng cách chiếc giếng
khoảng mười bước chân.
Cách một khoảng khá xa nhưng bọn
họ cũng có thể cảm nhận được
luồng hơi lạnh đang không ngừng
tỏa ra từ miệng giếng.
Tên cao gầy mặc đồ đen nói với
anh trai.
“Hay là sáng mai chúng ta tới đi?”
“Giờ này ở đây cứ cảm thấy âm u
thế nào ấy”.
Nếu là bình thường, gã đàn ông
thấp béo mặc đồ trắng nhất định sẽ
mắng em trai mình là đồ nhát gan.
Nhưng bây giờ gã cũng bất giác co
rụt cổ lại, trong lòng vô cùng đồng
ý với ý kiến của em trai.
Vì vậy hai người lập tức xoay người.
Khi bọn họ vừa bước được vài bước,
cánh cửa vốn đang đóng chặt phía
sau lưng đột nhiên tự động mở ra.
Kèm theo đó là âm thanh mở cửa
chói tai, hai anh em vội vàng xoay
người lại.
Mặc dù cửa đã mở ra rồi nhưng lại
không nhìn thấy ai cả.
Không có ánh đèn đằng sau cánh
cửa, nơi đây giống như một cái hố
không đáy ăn thịt người.
Hai anh em nhìn nhau rồi vội vàng
rời đi.
Nhưng khi bọn họ vừa xoay người
rời đi thì kinh hoàng phát hiện ra
một cái đầu thỏ ra ở cái giếng bên
cạnh.
“Á!”
Người anh sợ tới mức lập tức nhảy
dựng lên.
Giống như một đứa trẻ đòi em trai
mình bế trên tay vậy.
Trong lúc hai anh em sợ vã cả mồ
hôi, hai chân không ngừng run cầm
cập.
Cái đầu dưới giếng đã trồi hẳn lên.
Đây là một người phụ nữ có mái tóc
màu tím sẫm.
Mặc dù sắc mặt có hơi nhợt nhạt
nhưng vẫn tỏa ra một chút hơi
người.
Cô ta ra hiệu cho hai anh em.
“Hai người tới đây tìm anh Thiết
sao?”
Giọng của người phụ nữ đó lạnh lẽo
như cơn gió thổi tới từ địa ngục.
Hai anh em sợ đến mức không dám
nhúc nhích, cũng không dám động
đậy, chỉ có thể gật đầu theo bản
năng.
“Vậy thì vào đi, anh Thiết đang đợi
trong đó đấy”.
Nói xong, người phụ nữ tóc dài đó
lại từ từ lui xuống giếng. Truyện
được đăng tải chính thức trên
ReadMe (Android) và FindNovel
(iOS).
Hai anh em nhìn nhau, nuốt nước
bọt rồi lấy hết can đảm tiến vào căn
nhà số bảy mươi tám của thủ đô.
Đây là một căn nhà kiểu cũ với kết
cấu ba tầng.
Từ cửa sau bước vào một căn
phòng tương đối lớn.
Nó trông giống như phòng bếp.
Nhưng tất cả nồi niêu xoong chảo
trong bếp đều đã hoen gỉ và bám
đầy mạng nhện.
Hai anh em cẩn thận từ từ đi qua
bếp, đi qua hành lang rồi đến
phòng khách.
Đồ đạc trong phòng khách trông
cũng khá rách nát.
Nhưng ở đằng xa có một chiếc ghế
đang khẽ đung đưa.
Có một người đàn ông mặc đồ vest
đang nằm trên đó.