Khi thư ký nói đến đây, anh ta dừng
lại một chút, hơi ngẩng đầu lên.
Ngay lúc anh ta ngẩng đầu lên
chạm mắt với Viên Lịch Hành.
Chỉ một ánh mắt, lập tức khiến thư
ký sợ đến mức run lên bần bật.
Ánh mắt thật đáng sợ!
Giống như muốn ăn thịt người!
“Một giờ sáng nay, bệnh viện thông
báo phó tổng giám đốc đã không
thể cứu chữa được nữa”.
Cơn tức giận tích tụ đột nhiên tràn
đầy lồng ngực Viên Lịch Hành.
“Bụp!”
Viên Lịch Hành đập mạnh vào chiếc
bàn bên cạnh.
Ngay lập tức, chiếc bàn nứt đôi!
“Là ai?”
“Rốt cuộc là ai đã ra tay!”
Trong nhà xác của bệnh viện.
Viên Lịch Hành lạnh lùng đứng ở
đó.
Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt anh
ta là thi thể lạnh lẽo của Tống
Giang Thu.
Có hai người đang đứng co ro phía
sau Viên Lịch Hành.
Hai người này, một người là nhân
viên phục vụ đã tiếp xúc với Tống
Giang Thu tối qua.
Người còn lại là MC của bữa tiệc.
“Hai người, bây giờ ai có thể nói
cho tôi biết tối qua đã xảy ra
chuyện gì?”
Từng câu từng chữ mà Viên Hành
Lịch nói ra.
Lạnh lẽo giống như nhiệt độ trong
nhà xác này.
MC và nhân viên phục vụ nhìn
nhau.
Nhân viên phục vụ sợ đến mức hai
chân run bần bật.
Răng anh ta va lập cập vào nhau,
không nói được câu nào.
Viên Lịch Hành ở trước mặt này thật
sự quá đáng sợ!
Trên người anh ta toát ra một luồng
khí tức lạnh lẽo!
Mặc dù chân tay MC cũng đang run
lẩy bẩy, nhưng anh ta biết nếu như
anh ta không mở miệng, bọn họ
cũng có thể cũng phải nằm trong
nhà xác này.
“Cậu Viên, chuyện này nhất định là
do người tên Lý Phong đó làm”.
“Lý Phong?”
Khi Viên Lịch Hành nghe thấy cái
tên này, anh ta từ từ xoay người lại.
MC vội vàng khom lưng, cúi đầu.
Thật ra anh ta cũng không biết rõ
đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao bây giờ Tống Giang Thu
cũng chết rồi.
Mặc dù tối qua sau khi rời đi, Tống
Giang Thu vẫn còn rất khỏe mạnh.
Chuyện này chắc là không có liên
quan gì đến Lý Phong.
Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần trối
bỏ trách nhiệm, anh ta có thể sống
tiếp.
Vì vậy, anh ta nhất định phải dội
hết nước bẩn lên người Lý Phong.
MC vội vàng nói.
“Tối hôm qua, ở bữa tiệc từ thiện,
có một người từ nơi khác đến tên là
Lý Phong, tên đó đã khiêu khích cậu
Tống”.
“Cậu Tống nhất định là do bị hắn
chọc giận, tức quá mà chết!”
“Bởi vì hắn đã khiến cậu Tống phải
quyên góp tận bảy tỷ!
Hai mắt Viên Lịch Hành khẽ nheo
lại.
Trong mắt Viên Lịch Hành lóe lên
một tia sắc bén.
Viên Lịch Hành bước tới, nhẹ nhàng
đặt tay lên vai MC.
Anh ta cười, giọng cười vẫn nhẹ
nhàng ấm áp như thường ngày.
Anh ta nói với MC: “Bây giờ nói hết
tất cả những gì mà anh biết cho tôi
nghe”.
“Anh yên tâm, nếu như anh nói
thật, tôi nhất định sẽ không làm khó
anh”.
“Vâng! Vâng!”
Sau khi Viên Lịch Hành nghe câu
chuyện thêm mắm thêm muối của
MC, trong mắt anh ta chợt lóe lên
một tia sáng!
Cứ nghĩ rằng tập đoàn Lăng Tiêu
chỉ là một xưởng gia đình nhỏ đến
từ nơi khỉ ho cò gáy.
Không thể ngờ, người đứng sau
lưng tập đoàn Lăng Tiêu lại là một
thằng ở rể.
Ra khỏi nhà xác, Viên Lịch Hành
vừa ngồi vào trong chiếc xe sang
trọng của mình.
Thư ký bên cạnh đưa thông tin của
một số thành viên quan trọng của
tập đoàn Lăng Tiêu cho Viên Lịch
Hành.
“Tổng giám đốc, tài liệu của tất cả
các thành viên chủ chốt của tập
đoàn Lăng Tiêu đều đã chuẩn bị
đầy đủ rồi, anh xem đi”.
“Tập đoàn Lăng Tiêu có hai cột
sống chính”.
“Một người là chủ tịch Hứa Hiếu
Dương, người còn lại là giám đốc
Hứa Mộc Tình”.
Người sắp xếp thông tin theo thói
quen sẽ đặt thông tin về Hứa Mộc
Tình ở trang đầu tiên của tài liệu.
Viên Lịch Hành mở tài liệu.
Khi nhìn thấy ảnh của Hứa Mộc
Tình, trong mắt anh ta không khỏi
lộ ra vẻ trầm tư.
Cùng là những người ưu tú nhưng
Viên Lịch Hành khác với Tống Giang
Thu.
Khi nhìn thấy ảnh của Hứa Mộc
Tình, trong mắt anh ta không hiện
ra mong muốn chiếm hữu mạnh
mẽ.
Chỉ đơn giản là sự tò mò.
Ngay sau đó, Viên Lịch Hành lạnh
lùng phun ra một câu: “Phụ nữ đẹp
là con dao hai lưỡi”.
“Trong suốt nhiều thời đại, bao
nhiêu anh hùng hào kiệt đã chết
trong tay phụ nữ”.
“Tập đoàn Lăng Tiêu có thể phất
lên trong thời gian ngắn như vậy”.
“Nhất định là có liên quan đến
thằng ở rể Lý Phong này”.
“Bây giờ cậu lập tức phái người đi
điều tra về thân phận thật sự của
Lý Phong cho tôi”.
“Dù cho phải tốn bao nhiêu tiền
cũng phải điều tra ra cho tôi”.
“Vâng!”
Khi thư ký đẩy cửa xuống xe rời đi,
Viên Lịch Hành nhìn ảnh Hứa Mộc
Tình, sau đó khóe miệng anh ta khẽ
nhếch lên.
Viên Lịch Hành nói với tài xế.
“Đến núi Thu Đao”.
Núi Thu Đao không phải là một địa
danh lịch sử.
Trong số những tài liệu quảng bá
du lịch không nhìn thấy bóng dáng
của nơi này.
Tuy nhiên, đây là thiên đường cho
tất cả những người đam mê đua xe
ở thủ đô.
Đường núi ở đây có chín ngã rẽ,
mười tám khúc cua!
Thường có những người trẻ tuổi
gặp tai nạn va quệt chết người khi
đua xe ở đây.
Tuy nhiên, điều này không thể ngắn
cản niềm đam mê nhiệt huyết của
bọn họ.
Mỗi tối sẽ có hàng chục chiếc xe thể
thao nhập khẩu đắt tiền đua xe ở
đây.
Lúc này, có ba chiếc ô tô nhập khẩu
sang trọng đang phóng nhanh trên
một đoạn đường dài và dẹp.
“Vút!”
“Vút!”
“Vút!”
Đang dẫn đầu là một chiếc
Lamborghini màu đen.
Chiếc Lamborghini màu đen này bỏ
xa hai chiếc xe thể thao phía sau.
Trong tiếng hò reo của đám đông,
chiếc xe này băng qua vạch đích.
Xe vừa dừng lại, có bảy tám người
phụ nữ nhan sắc lộng lẫy, dáng
người nóng bỏng vội vàng chạy tới.
Cánh cửa của chiếc xe thể thao
Lamborghini giống như đôi cánh
thiên nga. Từ từ mở ra.
Một thanh niên đẹp trai cool ngầu
với mái tóc vàng bước ra khỏi xe.
Anh ta dang rộng hai tay, ôm ba . Hãy tì𝒎 đọc t𝘳ang chính ở ++ t𝘳u𝒎 t𝘳uyen.Ⅴ𝙉 ++
người đẹp vừa lao đến vào lòng.
Sau đó lần lượt hôn ba người bọn
họ.
“Cậu Nhâm, anh chẳng công bằng
gì cả, chỉ hôn ba người bọn họ,
không hôn bọn em”.
Mấy người phụ nữ đứng đằng sao
õng ẹo nói!
Nhâm Vũ Hoàn, cháu trai của gia
tộc Nhâm Thị, cậu hai của nhà họ
Nhâm.
Đồng thời cũng là một trong số bốn
cậu chủ lớn ở thủ đô.
Đừng nhìn Nhâm Vũ Hoàn nhuộm
tóc vàng khè không khác gì mấy
thằng lưu manh trên đường phố.
Nhưng thực tế, anh ta rất có đầu óc
kinh doanh.
Sau khi từ nước ngoài trở về, anh ta
chỉ mất ba năm để đẩy gia tộc nhà
mình từ một gia tộc hạng hai lên
thẳng hàng ngũ gia tộc hạng nhất.
Bây giờ, nhà họ Nhâm chỉ cách tứ
đại gia tộc ở thủ đô một bước chân!
Đám phụ nữ này, người nào cũng
muốn dâng hiến hết cả cơ thể và
tuổi thanh xuân tươi đẹp của bọn
họ cho anh ta.
Mục đích rất đơn giản, muốn một
ngày nào đó, mình có thể từ chim
sẻ trở thành phượng hoàng.
Vì vậy, bọn họ đều rất nỗ lực thể
hiện những ưu điểm của mình, để
bản thân trở nên thật nổi bật, thuận
lợi trở thành cô chủ của nhà họ
Nhâm.
“Ha ha ha, làm sao anh có thể quên
mấy em được? Các em đều là bảo
bối bé bỏng của anh!”
Trong khi nói chuyện, Nhâm Vũ
Hoàn hôn lần lượt từng người phụ
nữ đứng xung quanh mình.
Tay anh ta thậm chí còn sờ mó lung
tung trên cơ thể của bọn họ.
Nhâm Vũ Hàn rất có đầu óc kinh
doanh.
Kỹ năng giao tiếp cũng rất tốt.
Chỉ cần anh ta ra tay, không có
chuyện gì là không giải quyết được.
Tuy nhiên, anh ta cũng có khuyết
điểm mà đa số đàn ông đều có.
Đó chính là dâm dê đê tiện!
Tối nào mà không có phụ nữ là
không được!