thú vị
Lúc này, ở văn phòng của Tống
Giang Thu.
Tống Giang Thu đã hoàn thành hết
công việc của ngày hôm nay.
Bây giờ hắn ta đang ngồi nhàn nhã
trên ghế sofa.
Phía sau là cô thư ký nhỏ đang cẩn
thận xoa bóp.
Lúc này, điện thoại di động của
Tống Giang Thu trên bàn trà vang
lên.
Đây là điện thoại công việc của
Tống Giang Thu.
Kể từ khi hắn ta trở thành phó tổng
giám đốc, chỉ cần qua giờ làm việc
hắn ta sẽ không bao giờ nhận điện
thoại.
Một người ưu tú thật sự, người đó
sẽ tập trung hoàn thành tất cả các
công việc trong giờ làm việc.
Nhưng nếu như người đó dồn công
việc đến khi rảnh rỗi mới làm.
Điều đó có nghĩa là anh ta không
chỉ làm không tốt công việc của
mình.
Đồng thời còn tự làm xáo trộn thời
gian nghỉ ngơi của bản thân.
Thư ký bên cạnh Tống Giang Thu
lập tức ghé sát điện thoại vào tai
hắn ta.
“Có việc gì vậy”
Trong điện thoại vang lên giọng nói
sửng sốt của Đào Trình Hán.
“Phó tổng giám đốc, không ổn rồi,
việc lớn hỏng rồi!”
“Tôi hoàn toàn làm theo hướng dẫn
trong tài liệu của phó tổng giám
đốc, phát động một cuộc tấn công
vào công ty tài chính của tập đoàn
Lăng Tiêu!”
“Tuy nhiên bọn họ lại rút hết tất cả
các quỹ của công ty chúng ta rồi!”
Đồng tử Tống Giang Thu đột nhiên
giãn ra!
So với vẻ hoảng sợ của Đào Trình
Hán, trên khuôn mặt Tống Giang
Thu lại nở một nụ cười tươi như
hoa.
Thú vị.
Vô cùng thú vị.
Cuối cùng cũng tìm được một người
phụ nữ thông minh thật sự rồi!
Sự việc này đã khơi dậy sự hứng
thú mãnh liệt của Tống Giang Thu.
Hắn ta càng lúc càng có hứng thú
với Hứa Mộc Tình.
Tống Giang Thu thản nhiên cúp
điện thoại di động, sau đó nói với
thư ký ở bên cạnh.
“Tôi nhớ ngày mai có một buổi tiệc
từ thiện, cô tìm cách đưa giám đốc
tập đoàn Lăng Tiêu đến cho tôi”.
“Vâng!”
Sân tứ hợp viện nhà họ Lý ở thủ đô.
Quản gia Lý Lâm vội vàng bước vào
phòng đọc sách.
“Lão gia, tập đoàn Viên Thị đã phát
động một cuộc tấn công vào tập
đoàn Lăng Tiêu”.
Trong phòng đọc sách.
Lý Tấn đang vẩy mực, không quá
quan tâm đến những lời Lý Lâm nói.
Ông ta bâng quơ hỏi.
“Kết cục thế nào?”
Lý Lâm nói: “Vừa mới bắt đầu, vòng
đầu tiên, tập đoàn Lăng Tiêu đã
thắng!”
“Ừ, khá lắm!”, Lý Tấn tiếp tục viết
một chữ ‘hỉ’ lớn.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ bình
thản của Lý Tấn, Lý Lâm trông có
vẻ rất căng thẳng.
“Lão gia, Viên Điền Hồng là một lão
già gian xảo”.
“Cho dù thực lực của cậu chủ có
mạnh đến đâu, nhưng về mặt kinh
doanh chắc chắn không phải là đối
thủ của Viên Điền Hồng”.
“Bây giờ, tập đoàn Lăng Tiêu đã
tuyên bố tiến vào thủ đô”.
“Nhất định sẽ thu hút sự chú ý của
các thế lực lớn ở thủ đô”.
Khi nói, vẻ mặt Lý Lâm đầy lo lắng.
“Viên Điền Hồng này trước nay làm
việc luôn có chuẩn bị kỹ càng, con
người này đầy nham hiểm xảo trá!”
“Tôi lo rằng cậu chủ sẽ gặp trở
ngại”.
“Cộng thêm trái tim nhân hậu thuần
khiết của cô chủ, gia đình nhà ông
thông gia cũng toàn người lương
thiện”.
“Tập đoàn Lăng Tiêu nếu cứ tiếp
tục bị tấn công như vậy, nhất định
sẽ bị tập đoàn Viên Thị nuốt chửng
mất”.
Lý Lâm vừa nói xong câu này, Lý
Tấn đang loay hoay viết đột nhiên
dừng lại.
Ngay sau đó.
Toàn bộ phòng đọc sách vang lên
tiếng cười sảng khoái của Lý Tấn.
“Ha ha ha ha!”
Thấy Lý Tấn cười, Lý Lâm không
khỏi tò mò.
“Lão gia, có phải ngay từ đầu ông
đã có tính toán rồi?”
“Như vậy, ông đã có cách đối phó
với Viên Điền Hồng rồi sao?”
Kết quả, nhìn thấy Lý Tấn tự hào
giơ tờ giấy trên.
Nhìn vào chữ ‘hỉ’ như rồng bay
phượng múa.
“Chữ đẹp, chữ đẹp quá!”
“Viết bao nhiêu ngày như vậy, cuối
cùng cũng viết được một chữ khiến
tôi hài lòng”.
“Không tồi, không tồi, ngày mai tôi
sẽ đóng khung chữ này lại!”
Nhìn dáng vẻ của Lý Tấn, Lý Lâm
cảm thấy mơ hồ.
“Lão gia, rốt cuộc ông có đang nghe
tôi nói không đấy?”
“Có nghe, có nghe mà”.
So với vẻ mặt lo lắng của Lý Lâm,
Lý Tấn tỏ ra không hề sợ hãi.
“Lão cáo già Viên Điền Hồng đó cho
dù có gian trá xảo quyệt như thế
nào”.
“Con trai tôi cũng sẽ có cách nhổ
từng cọng lông cáo trên người ông
ta”.
Trong khi nói, Lý Tấn quay đầu nhìn
Lý Lâm.
Lúc này trong mắt Lý Tấn lóe lên
một tia ranh mãnh.
Vẻ mặt nghiêm nghị khác hoàn toàn
với vẻ mặt đùa giỡn vừa nãy.
Dường như đây mới chính là thái độ
nên có của người đứng đầu nhà họ
Lý, một trong số bốn gia tộc lớn ở
thủ đô.
“Ông vừa nói Viên Điền Hồng trước
nay làm việc luôn chuẩn bị kỹ
càng”.
“Ông ta luôn thận trong khi giải
quyết các vấn đề lớn, bất luận làm
việc gì ông ta cũng sẽ chừa cho
mình một lối thoát”.
“Giống như bây giờ, ông ta đang
nghĩ cách để đuổi nhà họ Lý chúng
ta ra khỏi thủ đô”.
“Hoặc là đi về phía Tây cầu xin bọn
quỷ phương Tây giúp đỡ, hoặc là ra
điều kiện để lũ ma phía Đông làm
việc cho mình”.
“Cậy mạnh hiếp yếu, bắt nạt kẻ
hiền sợ kẻ ác”.
Khi Lý Tấn đang nói về Viên Điền
Hồng.
Trong mắt ông ta hiện lên sự khinh
bỉ.
Khinh bỉ từ tận đáy lòng!
“Tuy nhiên”.
Nói đến đây, Lý Tấn đột nhiên dừng
lại.
“Lão già khốn kiếp này từ lúc bắt
đầu đối đầu với con trai tôi”.
“Lão ta đã sai hoàn toàn rồi”.
“Ông cứ đợi mà xem, bất cứ kẻ nào
đối đầu với con trai tôi đều sẽ
không có kết cục tốt đẹp!”
…….
Sau khi màn đêm buông xuống, thủ
đô tràn ngập ánh đèn.
Soi sáng rực rỡ.
Hứa Mộc Tình đang ngồi trong xe,
nhìn ánh đèn ô tô không ngừng
nhấp nháy trước mặt cô.
Cảm nhận sự thịnh vượng của thủ
đô.
Lúc này, ánh mắt Hứa Mộc Tình dần
dần di chuyển, cô nhìn Lý Phong,
người đang lái xe ở bên cạnh.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Lý
Phong lại thêm phần tuấn tú.
Khi Lý Phong lái xe, Hứa Mộc Tình
rất thích ngồi ở ghế phụ.
Sau đó lén lút nhìn anh.
Cô thích ngắm nhìn góc nghiêng
của Lý Phong.
Lúc này, Lý Phong đang lái xe đột
nhiên nói một câu.
“Ây da, mặt của anh ngứa quá”.
“Vợ à, em giúp anh gãi đi”.
Hứa Mộc Tình cũng không nghĩ
nhiều, lập tức vươn tay ra gãi nhẹ
hai lần trên khuôn mặt của Lý
Phong.
“Ơ lạ thế nhỉ, càng gãi càng ngứa là
sao, bây giờ cổ anh cũng thấy
ngứa”.
Cứ gãi, cứ gãi.
Tay của Hứa Mộc Tình đã đặt ở trên
ngực Lý Phong.
Nghe thấy Lý Phong nói: “Vợ à, sao
anh cảm thấy ngực mình như bị
muỗi đốt ấy”.
“Em xem, sưng một cục to đùng rồi
này”.
“Em giúp anh gãi đi”.
Hứa Mộc Tình làm như hai lần
trước.
Kết quả, ngay sau đó cô phát hiện
ra, cái cục mà Lý Phong bảo là bị
muỗi đốt sưng lên này!
Chính là, là đầu ti của Lý Phong.
“Ồ!’
“Oh!”
“Sướng quá!”
Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Lý
Phong khiến cho Hứa Mộc Tình mặt
đỏ tía tai.
Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc Lý Phong
một cái.
“Đáng ghét!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Hứa
Mộc Tình không hề ghét người đàn
ông của mình một chút nào.
Cô nhìn Lý Phong nói: “Chồng à,
mỗi ngày anh đều ở bên cạnh em,
dù em đi đâu, làm gì cũng đều kéo
anh theo, anh không cảm thấy em
rất phiền sao?”
Lý Phong cười, nhìn Hứa Mộc Tình,
nói: “Vợ à, em là vợ của anh, làm
sao anh có thể thấy phiền được”.
Người ta nói rồi: ‘Đội vợ lên đầu,
trường sinh bất lão’.
“Vợ anh vừa xinh đẹp vừa giỏi giang
như thế này, anh chỉ mong ngày
nào cũng được ở bên em, không rời
nửa bước”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong liếc
nhìn Hứa Mộc Tình.
“Anh lúc nào cũng muốn quấn quýt
bên em”.
“Bây giờ anh chỉ hận không thể ăn
em ngay lập tức”.
“Em nói xem, anh nên cho em vào
hấp?”
“Hay là kho đây?”