Lý Hướng Bắc hỏi thế làm Hứa Mộc
Tình bật cười.
"Cô chê cười rồi, ý định ban đầu
đúng là vậy".
"Nhưng giờ đến đây rồi, tôi phát
hiện tập đoàn nhà họ Tiền cũng
không hỏng bét như tôi nghĩ".
"Mặc dù có rất nhiều bộ phận sâu
mọt, nhưng chỉ cần sa thải những
người này".
"Tập đoàn vẫn có thể đưa vào hoạt
động".
"Nhưng tôi không định bổ nhiệm
người của mình vào những chức vụ
cao".
Nghe Hứa Mộc Tình nói thế, Lục
Dũng Khang còn đang kêu oai oái
lập tức ngậm miệng lại.
Ánh mắt sáng rực của ông ta nhìn
chằm chằm vào Hứa Mộc Tình.
Ông ta biết cô sắp nhắc đến ông ta
rồi.
Sau đó ông ta có thể từ phó tổng
giám đốc lên làm tổng giám đốc.
Nếu tập đoàn Lăng Tiêu không bổ
nhiệm người của bọn họ tới đây.
Vậy từ nay về sau ông ta sẽ là
người có chức to nhất ở cái tập
đoàn Tiền Thị này rồi.
Ở đây ông ta có thể hô mưa gọi gió.
Trong ánh mắt mong đợi tột cùng
của Lục Dũng Khang.
Trương Hiểu Bình đứng sau Hứa
Mộc Tình đưa cho Lý Hướng Bắc
một tập tài liệu.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Hướng
Bắc.
"Tập đoàn Tiền Thị là quà chồng
tặng cho tôi".
"Giờ tôi tặng món quà này cho cô".
Gì cơ?
Giờ phút này, tất cả mọi người ở
đây kể cả Lục Dũng Khang còn
tưởng mình nghe nhầm.
"Hôm đấy là cô nhắn tin cho tôi
đúng không?"
Lý Hướng Bắc gật đầu, trong mắt
cô ấy vẫn còn áy náy.
"Xin lỗi, tôi nên thông báo cho mọi
người sớm hơn".
Hứa Mộc Tình nắm lấy tay Lý
Hướng Bắc.
"Cô đã làm rất tốt rồi".
"Chồng tôi đã đổi tên tập đoàn Tiền
Thị thành tập đoàn Lý Thị rồi".
"Từ nay trở đi cô chính là chủ tịch
của tập đoàn này".
"Tập đoàn Lăng Tiêu của chúng tôi
nắm giữ 51% cổ phần của tập đoàn
Lý Thị".
"Còn lại 49% trong tay cô, cô muốn
phân thế nào thì phân".
Tất cả mọi người cùng ồ lên.
Vì một cái tin nhắn.
Lại khiến Lý Hướng Bắc từ một
nhân viên quèn nhảy phắt lên vị trí
chủ tịch tập đoàn.
"Sếp Hứa, sếp Hứa".
Lục Dũng Khang bên cạnh vội hô
lên.
"Sếp Hứa, chuyện không phải như
vậy đâu".
"Từ trước đến nay chuyện của tập
đoàn Tiền Thị là do một mình tôi
cáng đáng".
"Tất cả công việc của tập đoàn là
do tôi quản lí".
"Tôi nắm rõ toàn bộ công việc và
khách hàng của tập đoàn".
"Nếu không có tôi tập đoàn này
không thể hoạt động được".
Lục Dũng Khang nhìn thẳng vào
Hứa Mộc Tình nói.
"Sáng nay tôi đã kí mấy chục tài
liệu rồi".
"Tất cả công việc của tập đoàn Tiền
Thị đã chuyển đến tay tôi".
"Không có tôi quản lí, cái tập đoàn
Tiền Thị trị giá cả trăm tỉ này trong
nháy mắt sẽ trở thành một cái
xưởng nhỏ không tới một trăm triệu
đâu".
Lúc này Lý Phong đứng bên dửng
dưng nói.
"Lúc tôi mua cái tập đoàn rách nát
này đã phát hiện bên trong mọt
rỗng từ lâu rồi".
"Nhất là những khách hàng và công
việc mà ông nói đến đều do dùng
những cách làm xấu xa bẩn thỉu kí
được trên bàn rượu".
"Những lĩnh vực làm ăn này vẫn
luôn thua lỗ".
"Nhưng những dự án mà Lý Hướng
Bắc làm thì vẫn có lãi".
"Mấy năm nay toàn là những dự án
do cô ấy làm nuôi đám sâu mọt
mấy người".
Lý Phong vừa nói thế, đám nhân
viên vừa nãy còn không ngừng chửi
bới Lý Hướng Bắc mặt mày tái nhợt.
"Cho nên lúc mua tập đoàn này tỗi
đã tính đến việc sa thải bọn họ rồi".
"Nhưng thấy ông chăm chỉ làm việc
như thế".
"Những dự án ông phụ trách tôi sẽ
không hủy bỏ".
"Sáng nay không phải ông kí rồi à?"
"Những hợp đồng đó giờ đã chuyển
hết về danh nghĩa của ông rồi".
"Ông phải chịu trách nhiệm về
những khoản nợ xấu này".
Lục Dũng Khang há hốc miệng.
Sáng nay lúc xử lí đống tài liệu đó,
ông ta đúng là đã kí tên mình.
Ông ta còn tưởng đây là miếng
bánh từ trên trời rơi xuống.
Có thể nhân cơ hội này kéo cả cái
tập đoàn Tiền Thị này buộc chặt lên
người ông ta.
Ai ngờ!
Ai ngờ đây là một cái bẫy của Lý
Phong.
Xong rồi!
Giờ ông ta không chỉ phá sản.
Mà còn bị đám người đó siết nợ đến
chết.
"Aaaaa! Tao liều mạng với mày".
"Bốp!"
Cơ thể hơn trăm cân của Lục Dũng
Khang bị Lý Phong vỗ nhẹ một cái.
Cả người lập tức văng xa.
Bay qua đỉnh đầu mọi người, đến
hành lang dài.
"Rầm!"
Đập mạnh vào tường.
Sau đó Lục Dũng Khang như đống
mỡ bầy nhầy nát bét rơi xuống đất.
Lúc này Hứa Mộc Tình rất ung
dung.
Trước mặt tất cả mọi người, cô
bước đến trước mặt Lý Phong.
Sau đó cô hôn một cái lên mặt anh.
Giờ mặt cô đỏ ửng.
Nếu là bình thường cô sẽ ngại làm
thế.
Chủ yếu là vì cô đã cược với anh.
Giờ cô thua rồi.
Dám chơi dám chịu.
Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình vào
thang máy.
Trước khi cửa thang máy đóng lại,
giọng nói của Lý Phong bỗng truyền
ra.
"Hì hì hì".
"Vợ à, hay là chúng mình cược
thêm ván nữa đi".
Hứa Mộc Tình nói: "Ứ thèm, lần nào
em cũng thua ý".
Lý Phong: "Lần này anh nhường em
thắng".
"Em thắng rồi thì anh sẽ hôn em".
...
Cùng lúc đó, biệt thự nhà họ Viên.
Gã đàn ông mặc đồ đen đứng trước
mặt Viên Điền Hồng.
"Chủ nhân, đã xử lí sạch đám người
nhà họ Tiền rồi ạ".
Viên Điền Hồng khẽ gật đầu.
"Cậu làm rất tốt".
"Giờ tôi sẽ để cậu đi tiếp nhận toàn
bộ tài sản nhà họ Tiền".
Gã áo đen ngập ngừng, anh ta đè
thấp giọng nói với Viên Điền Hồng.
"Chủ nhân, tôi vừa nhận được tin
tập đoàn Tiền Thị bị người ta thu
mua rồi".
"Cậu nói gì cơ?"
Viền Điền Hồng đứng bật dậy, vẻ
mặt vừa sốc vừa khó tin.
Cùng với đó là sự tức giận tột cùng.
"Rầm!"
Viên Điền Hồng tung một chưởng
đập nát cái bàn trà trước mặt.
"Là ai?"
"Ai làm?"
"Bọn chúng không biết tập đoàn
Tiền Thị này tôi dòm ngó lâu rồi à?"
"Tập đoàn Tiền Thị nắm giữ toàn bộ
nghành dịch vụ nhà hàng ở thủ đô
và khu vực xung quanh".
"Cậu có biết ngành này thu được
nhiều lợi nhuận thế nào không?"
"Một khi tôi tiếp nhận, tôi có thể
lũng đoạn cả cái ngành này".
"Đến lúc đó, tôi muốn nâng cao giá
hàng lúc nào mà chẳng được".
Gã áo đen cúi đầu nói nhỏ.
"Là tập đoàn Lăng Tiêu đã mua lại".
Viên Điền Hồng im lặng.
Ông ta im lặng trong chốc lát, sau
đó lập tức nổi giận, đánh một
chưởng mạnh về phía người gã áo
đen.
"Rầm!"
Một chưởng này không đánh vào
người anh ta.
Nhưng bức tường sau lưng anh ta
in hình một bàn tay to.
"Lại là bọn chúng".
"Đám nhà họ Hứa chó má, bé như
con kiến mà cũng dám thách thức
tôi".
"Giỏi!"
"Giỏi lắm!"
"Thủ đô là sân nhà tôi, tôi muốn
nhìn xem bọn chúng giỏi cỡ nào".
Viên Điền Hồng giận điên người.
Tường và trần nhà rung lên vì giọng
nói của ông ta.