Triệu Côn quay người lại, nhìn thấy Lý Phong nét mặt bình thản.
“Anh Lý, chúng ta phải nhanh lên, tuyệt đối không thể để nhà máy Violet nghiên cứu sâu về những công thức này được”.
“Nếu không rất nhanh thôi bọn chúng sẽ sản xuất ra được sản phẩm tương tự sản phẩm của chúng ta”.
Lý Phong bình thản nói: “Thời gian gần đây không phải ông cứ luôn báo cáo với vợ tôi nói rằng sản lượng của công ty đã bão hòa rồi, ông có muốn mở rộng kinh doanh không?”
“Ông thấy nhà máy Violet này thế nào?”
Triệu Côn sửng sốt.
Ông ta chớp mắt.
“Anh Lý, anh nói như vậy là có ý gì?”
Lý Phong búng tay.
“Pặc!”
Lúc này, có sáu người từ ngoài hành lang đi vào.
Sáu người này chính là những kỹ thuật viên cao cấp đã đánh cắp công thức bí mật của công ty mỹ phẩm Đông Phương!
Vừa nhìn thấy sáu người này, Triệu Côn liền nhảy dựng lên.
Ông ta run run chỉ tay vào mặt bọn họ.
“Các người, các người còn mặt mũi quay lại đây à!”
“Ngày thường tôi coi các người như anh em trong một nhà, tương thân tương ái!”
“Chỉ cần trong nhà mấy người xảy ra chút chuyện, công ty sẽ ngay lập tức đứng ra giúp mấy người giải quyết”.
“Thế mà bây giờ mấy người lại nhẫn tâm hủy hoại công ty!”
“Đạp đổ công sức bao nhiêu năm vất vả của chúng tôi, mấy người có còn lương tâm không?”
Sáu người này chưa kịp lên tiếng, quản lý tài chính đi sau họ, cười toe toét bước vào.
“Giám đốc Triệu, giám đốc Triệu, ông đừng mắng nữa”.
“Đám người cậu Vương này vừa mang khoản thanh toán một trăm hai mươi triệu về và nạp vào tài khoản của công ty chúng ta rồi!”
“Gì cơ?”
Triệu Côn tuy là người thật thà, không giỏi ủ mưu tính kế hay làm những việc khuất tất.
Nhưng dù sao ông ta cũng là một người làm ăn, ông ta rất nhanh đã phản ứng lại.
Ông ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
Ông ta biết trong phòng làm việc này, người duy nhất có thể làm được chuyện này chỉ có một mình Lý Phong.
“Anh Lý, ngay từ đầu anh đã tính toán hết mọi chuyện rồi đúng không?”
Lý Phong chậm rãi đứng dậy, cười nói: “Làm việc không sơ hở thì không bao giờ bị lợi dụng”.
“Nếu như không phải là mồi do thợ săn giăng bẫy thì mãi mãi nó chỉ là vật trưng bày mà thôi”.
Triệu Côn nắm chặt hai tay.
Ông ta không thể ngờ rằng Lý Phong đã có thể đoán được mọi chuyện từ trước rồi.
Đã dự đoán được trước khi mọi chuyện xảy ra.
Và trong thời gian ngắn đã ra đòn phản công lại.
Tiêu diệt toàn bộ kẻ thù một cách triệt để!
Triệu Côn lo lắng, nhìn chằm chằm Lý Phong, nói: “Anh Lý, vậy tiếp sau đây chúng ta phải làm gì?”
Lý Phong hờ hững phun ra một từ: “Đợi”.
Triệu Côn hỏi: “Phải đợi bao lâu?”
“Không phải vừa nãy ông nói, bọn chúng cần ít nhất mười năm ngày sau mới có thể tạo ra sản phẩm mới được sao”.
“Mười năm ngày sau cũng đúng là ngày công ty TNHH mỹ phẩm Đông Phương tổ chức buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới”.
“Lần này, chúng ta không cần phải gấp gáp đi làm”.
“Chỉ cần chuẩn bị tốt các vấn đề liên quan đến sự kiện ra mắt sản phẩm mới này là được”.
“Sản phẩm mới ấy mà, chỉ cần đợi nhà máy Violet cung cấp thôi”.
Triệu Côn nuốt nước bọt nói: “Anh Lý, anh thật sự định thôn tính nhà máy Violet này sao?”
“Đây là một nhà máy có lịch sử hơn tám mươi năm đấy!”
“Dù cho trong tay chúng ta có bằng chứng kết tội thì chúng ta có kiện cũng không thắng được”.
“Tôi nghe nói chống lưng cho nhà máy này là mộ gia tộc rất lớn ở nước ngoài”.
“Công ty nội địa của chúng ta chưa bao giờ thắng kiện được một gia tộc lớn ở nước ngoài cả”.
Lý Phong cười nhạt: “Trước kia không có nghĩa là sau này cũng không có”.
“Bắt đầu từ ông sẽ trở thành tấm gương sáng cho mọi người!”
Nói xong, Lý Phong xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Hứa Hạo Nhiên lập tức đi theo: “Anh rể, chúng ta lại đi đâu thế?”
“Cuộc thi nấu ăn của mẹ sắp bắt đầu rồi, đi thôi! Chúng ta không thể đến muộn được”.
Cuộc thi nấu ăn đang diễn ra sôi nổi.
Với tài nghệ nấu nướng của Liễu Ngọc Phân, bà ấy đã dễ dàng lọt vào top mười sáu.
Lúc lái xe về biệt thự, Hứa Hạo Nhiên luôn miệng nịnh hót Liễu Ngọc Phân.
“Mẹ, mẹ đỉnh quá đi”.
“Mẹ có nhìn thấy vừa nãy các giám khảo sau khi ăn đồ ăn của mẹ làm, nét mặt ngạc nhiên, miệng không ngậm lại được không”.
Liễu Ngọc Phân đang ngồi ở phía sau xe, khóe miệng cong lên, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, bà ấy đã có thể thể hiện tài năng của mình trước mặt người ngoài.
Bà ấy cũng cảm nhận được niềm yêu thích mà người khác dành cho các món ăn mà bà ấy nấu.
Liễu Ngọc Phân không quan tâm đến chuyện thắng thua.
Đối với bà ấy, có thể làm được việc này đã là rất thành công rồi.
“Nếu như không phải có một người nước ngoài liên tục cho mẹ điểm thấp, có lẽ là mẹ đã được full điểm rồi”.
Vừa nhắc đến người nước ngoài, Hứa Hạo Nhiên hỏi Lý Phong: “Anh rể, anh có nghĩ rằng giám khảo của cuộc thi này dường như đang thiên vị người nước ngoài tên là Carter đó không?”
“Em thấy món ăn Pháp người đó làm chẳng có màu sắc gì, trang trí cũng chẳng đẹp nữa”.
“Trông như một đống thịt ướt vậy”.
“Cũng không biết bọn họ dựa vào đâu mà cho anh ta điểm cao như thế?”
Lý Phong cười nói: “Chúng ta không quan tâm người khác như thế nào”.
“Làm tốt việc của bản thân là được rồi”.
“Hơn nữa, với tài nấu nướng của mẹ, giành chức vô địch không là vấn đề”.
Lý Phong lúc này mới quay đầu lại hỏi Liễu Ngọc Phân: “Mẹ, ngày mai là trận đấu mười sáu loại tám rồi, mẹ đã dự định làm món gì chưa?”
Liễu Ngọc Phân nói bà ấy cũng chưa rõ, chờ sau khi đi chợ mua đồ mới quyết định được.
Đi được nửa đường, bà ấy kéo Hứa Hạo Nhiên đi siêu thị cùng để làm cu li xách đồ cho mình.
Lúc xuống xe, Hứa Hạo Nhiên còn dặn dò: “Anh rể, em đã đặt một cái bánh sinh nhật siêu to, lát nữa sẽ giao đến nhà chúng ta đấy”.
“Anh đừng có mà ăn vụng đấy nhé, đây là bánh của em và Đa Đa, á á á! Mẹ, đừng nhéo tai con! Đau quá huhu…”
Vừa lúc Lý Phong lái xe về đến nhà, có một anh chàng shipper giao bánh đến.
Lý Phong cất bánh vào trong bếp.
Anh vừa cất bánh xong, Lý Phong phát hiện có kem chảy ra từ mép hộp.
Có lẽ là do anh chàng shipper lúc này không cẩn thận để bị quẹt vào đâu đó.
Lúc này, ở phía sau cách Lý Phong không xa, một bóng người xinh đẹp đang từ từ tiến đến.
Cô giống như một con thú đang săn mồi.
Nhón chân từng bước, âm thầm bước về phía Lý Phong.
Người này chính là Hứa Mộc Tình.
Tất nhiên Lý Phong đã cảm nhận được sự tồn tại của Hứa Mộc Tình.
Chỉ là anh cố ý giả vờ không nhận ra, để khiến cho Hứa Mộc Tình cảm thấy vui vẻ.
Khi Lý Phong nhấc hộp bánh lên, định lau lớp kem bị dây ra trên mép.
Hứa Mộc Tình giẫm phải lớp kem vừa nãy rơi trên mặt đất, cả người đột nhiên mất thăng bằng lao về phía trước.
Sau đó cô hai tay cô vồ trực tiếp vào chiếc bánh.
“Bép!”
Hai tay Hứa Mộc Tình đập mạnh vào hộp bánh và làm nát chiếc bánh bên trong!
Ngay lập tức, kem bắn tung tóe.
Trên khuôn mặt thanh tú.
Trên mái tóc đen dài như thác nước.
Trên đôi môi gợi cảm, đâu đâu cũng là kem.
Hứa Mộc Tình bĩu môi nói: “Sao anh không đỡ em?”
“Bánh kem hỏng mất rồi”.
Lý Phong vươn một ngón tay, nhẹ nhàng lau khóe miệng Hứa Mộc Tình.
Trên tay dính một chút kem sau đó đưa lên miệng Hứa Mộc Tình.
“Bởi nhìn xem như thế này trông rất “ngon” miệng!”
“Há miệng ra nào, a!”
Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn mở miệng liếm sạch chỗ kem trên tay Lý Phong.
“Ngon không?”
Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu: “Ngon thì ngon, nhưng mà không biết vì sao, em lại cảm thấy bánh kem này thơm hơn các bánh kem bình thường khác?”
Nói xong, Hứa Mộc Tình lấy một lượng kem lớn và nhét vào miệng Lý Phong.
Lý Phong không từ chối.
Vừa ăn kem, anh vừa dùng lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay của Hứa Mộc Tình.
Khoảnh khắc này, trái tim của Hứa Mộc Tình đập loạn xạ.
Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình dịu dàng nép vào vòng tay của Lý Phong.
“Chồng ơi, sao tự nhiên em cảm thấy nóng quá”.
Khóe miệng Lý Phong vẫn còn dính kem, chậm rãi ghé sát vào tai Hứa Mộc Tình.
Bôi một chút kem lên vành tai của Hứa Mộc Tình, sau đó nhẹ nhàng liếm sạch rồi thì thầm.
“Bời vì, Hạo Nhiên đã thêm một chút gia vị vào chiếc bánh này!”
Hứa Mộc Tình sửng sốt: “Vậy, vậy thì phải làm sao bây giờ”.
Lý Phong phả ra một hơi thở nóng: “Chuyện này đơn giản thôi, anh sẽ tranh thủ “ăn” em nhân lúc bọn họ chưa quay về”.