Edman nhìn cháu trai, vẻ mặt cười đầy ẩn ý.
Thấy Edman không nói gì, William vội nói: "Ông nội à, ông không nên để cái thằng khỉ da vàng Hậu Thư Du quay về".
"Anh ta vẫn nên ở lại châu Phi thì hơn, mấy năm nay chúng ta đầu tư cho anh ta không ít, không thể cứ để anh ta trở về kế thừa gia nghiệp dễ dàng thế được".
"William à, tuy Hậu Thư Du chỉ là một con chó chúng ta nuôi, nhưng nó lại là con chó điên đấy".
"Con chó điên này nếu cứ nuôi mãi trong nhà thì kiểu gì cũng có ngày nó quay ngược lại cắn chủ".
"Nhưng nếu thả con chó này về rừng".
"Nó sẽ giúp chúng ta làm loạn cả khu rừng đấy lên".
"Để đuổi những con thú nhỏ núp dưới gốc cây ra ngoài".
"Đến lúc đấy cháu có thể cầm súng săn, hút xì gà, tay bưng rượu vang, miệng nhai thịt bò thong thả đi săn rồi".
William nghe Edman nói thế, thấy khá thú vị.
Hắn vội ngẩng đầu lên nhìn Edman.
Edman nhấc chiếc ba-toong đặt nhẹ lên vai William.
"Cháu trai à, gia tộc Nicholas của chúng ta có một câu danh ngôn".
"Đàn bà và vật báu chưa viết tên chủ thì phải đi cướp".
"Giờ ông lấy danh nghĩa người đứng đầu gia tộc giao cho cháu một nhiệm vụ".
"Mang chó săn và súng săn vào rừng săn bắn đi".
Vẻ mặt William nghiêm túc, hai tay nắm chặt.
Phấn khích!
Hắn phấn khích đến mức con ngươi cũng run rẩy theo.
Hắn đợi ngày này rất lâu rồi.
Cuối cùng cũng đến được nơi giàu có và đông đúc ấy.
Hắn đã chán cuộc sống nề nếp cũ rích của châu Âu từ lâu rồi.
Hắn muốn dẫn người, xách theo vũ khí.
Đến phương Đông xa xôi.
Đi cướp!
Đánh nhau!
Giết người!
Cướp bóc!
Chờ sau khi William tràn đầy lòng tin và nhiệt huyết kích động rời đi.
Hai tay Edman nắm chặt ba-toong, sắc mặt u ám.
Hai mắt ông ta lóe sáng nhìn chằm chằm tấm bản đồ thế giới da dê được vẽ bằng tay treo trên tường.
Ông ta nhìn chòng chọc vào vị trí Hồng Hải.
Lúc này quản gia từ từ bước đến.
Edamn nhìn bản đồ không chớp mắt, dửng dưng nói.
"Vị chiến thần kia có còn ở Hồng Hải không?"
"Tôi đã làm theo lời dặn của ông chủ, cử bảy đội đến Hồng Hải rồi ạ".
"Nhưng bọn họ xuất phát được một thời gian thì chúng ta không thể liên lạc được với họ nữa".
Nghe thấy thế, ánh mắt hung ác của Edman lóe lên sự sắc bén.
Quản gia còn nói: "Ông chủ có muốn tiếp tục cho người đi nghe ngóng không ạ?"
Edman cười nói: "Không cần".
"Bảy đội toàn tinh anh mà còn chết ở Hồng Hải thì chứng tỏ một điều”.
"Chiến thần vẫn đang ở đó".
"Chỉ cần gã không quay về phía Đông thì người của chúng ta vẫn còn an toàn".
Nói đến đây, Edman từ từ đứng lên, đứng ngắm nhìn tấm bản đồ da dê.
Trên tấm bản đồ này đã cắm rất nhiều đinh.
Có mấy quốc gia còn chắm chi chít đinh.
Giờ phút này, ông ta lại rút thêm một cây đinh trên giá.
Cắm mạnh vào vị trí của Hoa Hạ trên bản đồ.
Trong mắt Edman không giấu nổi sự hưng phấn.
Tham lam tột cùng.
Ông ta hưng phấn đến mức giọng nói cũng run rẩy: "Nơi này sắp thành địa bàn của những người tài trong gia tộc chúng ta rồi, đây sẽ là một trường săn mới".
"Ông mau phát lệnh đỏ cho toàn bộ cao thủ dưới ba mươi năm tuổi trong gia tộc".
"Để bọn họ nhanh chóng đến trường săn bắn".
"Đi cướp tất cả những thứ gì có thể cướp được về".
"Đàn bà!"
"Tiền tài!"
"Vật chất!"
Tập đoàn Lăng Tiêu hỗ trợ hết sức mình cho trại trẻ mồ côi.
Hứa Mộc Tình thấy mấy bạn nhỏ trong trại trẻ mồ côi hoạt bát thế, ánh mắt đong đầy dịu dàng.
Vất vả cả ngày rồi, cô cùng Lý Phong lên xe.
Trên đường về công ty, cô đột nhiên nói với Lý Phong: "Chồng ơi, tự nhiên em nhớ nhà quá".
Lý Phong bật cười.
Nghĩ lại thì anh và cô cũng rất lâu rồi chưa về Đông Hải.
Từ lúc đến Thiên Môn, hầu như ngày nào Hứa Mộc Tình cũng vùi đầu vào công việc.
Ngay từ đầu đã phải cố gắng giải quyết những công kích từ tập đoàn Đương Quy.
Đến giờ thì thành thạo hơn rồi.
Trong quá trình đấu đá với Vũ Khuynh Mặc, Hứa Mộc Tình cũng dần trưởng thành.
Đây cũng là một trong những mục đích của Lý Phong.
Trong khoảng thời gian này, cô dần bớt đi sự ngây ngô.
Ngày càng trở lên giỏi giang, chín chắn.
Nhưng sự dịu dàng trong mắt cô vẫn chưa từng thay đổi.
Thấy những bạn nhỏ trong trại trẻ mồ côi không được cha mẹ bao bọc bảo vệ nhưng vẫn mạnh mẽ sống.
Hứa Mộc Tình cảm động.
Trong lòng cô càng nhớ bố mẹ đang ở Đông Hải hơn.
Nghe thế, Lý Phong mở to mắt.
Anh cười nói: "Hay là mai chúng mình về nhà nhé".
Hứa Mộc Tình cười gượng: "Có dễ thế đâu".
"Hai ngày trước tập đoàn Đương Quy không tấn công dồn dập nữa".
"Nhưng sáng nay đã tranh được hai dự án của chúng ra rồi".
"Xem ra bọn họ muốn đấu đến cùng rồi đây".
Giọng nói của Hứa Mộc Tình tuy là có chút giận dỗi.
Nhưng ánh mắt cô lại vô cùng kiên định.
Lý Phong ngồi bên cạnh vẫn luôn nhìn cô.
Cho dù cô muốn làm gì.
Anh đều ủng hộ cô hết lòng.
Anh cũng rất thích cảm giác nhìn vợ ngày càng trưởng thành.
Tất nhiên anh càng thích cảm giác xoa bàn tay mềm mại, ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô hơn.
Hì hì...
"Chồng ơi anh chảy nước miếng rồi kìa".
Tòa nhà văn phòng của tập đoàn Đương Quy ngay lúc này.
Vũ Khuynh Mặc một mình lặng lẽ đứng trước cửa sổ sát đất.
Đôi mắt cô sáng như sao trời, nhìn thành phố tấp nập bên dưới.
Ánh mắt cô sâu thẳm.
Sâu đến mức người khác chỉ cần liếc nhìn vào cũng sẽ bị nhấn chìm trong đó.
Không thể phản kháng.
"Cốc cốc cốc!"
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
"Vào đi!"
Vũ Khuynh Mặc vừa dứt lời thì cửa mở ra.
Nữ thư kí dáng người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp bước tới.
Cô ta tên Đông Tuyết.
Bên cạnh Vũ Khuynh Mặc có bốn thư kí lần lượt là "Xuân Vũ, Hạ Hà, Thu Hương, Đông Tuyết".
Bốn nữ thư kí này người nào cũng cực kì xinh đẹp.
Cho dù ở đâu cũng là đối tượng mà đàn ông tài giỏi đua nhau theo đuổi.
Nhưng các cô bằng lòng đứng sau lưng làm nền cho Vũ Khuynh Mặc.
Bốn người các cô mỗi người phụ trách một lĩnh vực.
Đông Tuyết phụ trách bảo vệ an toàn cho Vũ Khuynh Mặc.
Đồng thời cũng sẽ để ý tình hình của những người đối đầu với Vũ Khuynh Mặc.
Thậm chí là dùng những cách mãnh mẽ, ác liệt nhất để giải quyết mọi sự bất lợi đối với Vũ Khuynh Mặc.
Đông Tuyết cung kính nói với Vũ Khuynh Mặc.
"Cô chủ, những người chúng ta cử đi theo dõi Hứa Mộc Tình đã bị xử lí sạch rồi ạ".