Quá mạnh.
Thật sự quá mạnh.
Toàn thân Cầu Tứ Hỉ đang run lên.
Không phải vì phấn khích.
Mà là vì sợ hãi.
Một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.
Lúc này, nghe thấy giọng nói bình thản của Lý Phong.
“Thiết Sa Chưởng của sơn trang Thiết Chưởng không phải như vậy”.
Nói xong, Lý Phong thả tay ra, sau đó chậm rãi nhấc lên.
Khi Lý Phong nhấc tay lên, trong đầu Cầu Tứ Hỉ lúc này chỉ hiện lên một từ.
Chạy!
Khi Lý Phong giơ tay lên, Cầu Tứ Hỉ có thể nhìn ra đây chính là thủ pháp của môn phái bọn họ.
Đây chính là chiêu cơ bản nhất của Thiết Sa Chưởng.
Tất cả các đệ tử trong môn phái đều biết chiêu này.
Nhưng kể cả Cầu Tứ Hỉ và anh trai Cầu Tam Nguyên của ông ta, không ai có thể tạo ra một luồng khí thế đáng sợ như vậy!
Không chạy thì nhất định sẽ chết!
Nhưng tay của Lý Phong thật sự quá nhanh.
Trước khi Cầu Tứ Hỉ kịp luồn lách để trốn thoát, bàn tay của Lý Phong đã đấm vào ngực ông ta!
“Bụp!”
“Bụp!”
Cơ thể của của Cầu Tứ Hỉ biến thành một cái bóng.
Nhanh!
Nhanh đến mức không nhìn rõ được!
“Bụp!”
Một bức tường của trại trẻ mồ côi đã bị đập tan trong tích tắc!
Tường vỡ rồi!
Không phải là một cái lỗ lớn.
Mà đổ sụp thành nhiều mảnh.
Cơ thể của Cầu Tứ Hỉ không bị tường chặn lại.
Tiếp tục bay!
Thành một cái bóng đen!
Lao vun vút!
Đột ngột!
Bất ngờ!
Lao về phía chiếc xe!
Trong xe, Hậu Tông Vĩ đang vô cùng sốc.
Đồng tử không ngừng giãn ra!
“Bụp!”
.....
Hậu Thụy Niên mới mua một căn biệt thự, vị trí này khá tốt.
Ông ta đã chán sống trong căn biệt thự cũ rồi.
Hơn nữa, con trai ruột của ông ta là Hậu Thư Hạo đã chết trong biệt thự đó.
Mỗi lần Hậu Thụy Niên quay về đại sảnh của căn biệt thự đó, vẻ mặt hấp hối của Hậu Thư Hạo lại hiện lên trong tâm trí ông ta.
Vì vậy, Hậu Thụy Niên phải thay đổi nơi ở, thay đổi tâm trạng.
Lúc này, Hậu Thụy Niên đang ngồi trên ghế sofa ở trong phòng khách.
Dang rộng hai tay hai chân, tựa lưng vào thành ghế sofa.
Toàn thân thoải mái thư giãn.
Có một người phụ nữ đang quỳ ở giữa hai chân ông ta.
Chăm chỉ làm việc gì đó.
Người phụ nữ này đang mặc một bộ quần áo nhân viên rất sáng sủa.
Cô ta có thân hình gợi cảm, vẻ ngoài tầm thường nhưng cái miệng của cô ta rất nóng.
Giống như một cái bếp nhỏ.
Đặt đồ vật vào đó giống như đang được ngâm trong suối nước nóng vậy.
Thoải mái!
Đặc biệt là cái lưỡi rất linh hoạt.
Người phụ nữ này là nhân viên bất động sản môi giới căn biệt thự này.
Vừa nãy khi cô ta giới thiệu biệt thự này cho Hậu Thụy Niên, Hậu Thụy Niên đã nhìn chằm chằm vào miệng cô ta.
Hứng lên, Hậu Thụy Niên đã mua lại căn biệt thự này.
Đương nhiên trong đó bao gồm cả dịch vụ chăm sóc đặc biệt của cô nhân viên này.
Đúng lúc này, cửa biệt thự đột nhiên bị mở ra.
Quản gia vội vàng chạy vào: “Lão gia không xong rồi!”
Sau khi quản gia đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trên sofa.
Ông ta lập tức quay người lại, nhưng không rời đi.
Cảnh tượng trước mắt này không phải là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy.
Hậu Thụy Niên nhìn quản gia: “Nói đi, có chuyện gì?”
Cảm xúc của Hậu Thụy Niên lúc này rất ổn định.
Bởi vì mọi thứ đều đang nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
“Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn bị thương rất nặng, đã được đưa đến bệnh viện rồi!”
“Còn, còn có cả cậu tư nữa, cậu ấy cũng bị thương rất nặng”.
Nghe xong câu này, Hậu Thụy Niên ngẩn người ra.
Cậu tư mà quản gia nhắc tới chính là Hậu Tông Vĩ.
Nhưng Hậu Thụy Niên có vẻ thờ ờ trước tin Hậu Tông Vĩ bị thương.
Điều khiến ông ta kinh ngạc đó chính là Cầu Tứ Hỉ cũng bị thương nặng rồi.
Hậu Thụy Niên cau mày.
Nếu như chỉ có mình Cầu Thiên Sơn, nghe vậy còn hợp lý.
Dù sao thì Cầu Thiên Sơn cũng chỉ là một thằng què.
Nhưng Cầu Tứ Hỉ là một cao thủ vô cùng mạnh.
Toàn bộ Thiên Môn này, những người có thể làm cho Cầu Tứ Hỉ bị thương chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Sau một thoáng ngạc nhiên, Hậu Thụy Niên đột nhiên bật cười.
Mọi chuyện đang tiến triển nhanh hơn ông ta tưởng.
Hậu Thụy Niên nghĩ rằng nhất định là cao thủ mà gia tộc Lý Thị phái đi bảo vệ Lý Phong, cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện rồi!
Với thực lực của đại tông sư đỉnh cấp như Lý Phong, không đủ để khoa chân múa tay trước mặt Cầu Tứ Hỉ.
Lời giải thích duy nhất đó là, cao thủ thật sự của nhà họ Lý cuối cùng cũng đã từ Đông Hải quay trở về bên cạnh Lý Phong.
Con ngươi khẽ đảo qua đảo lại, lập tức ông ta hét lên một tiếng sung sướng.
“Oh!”
Hậu Thụy Niên lập tức vươn tay ra túm lấy đầu cô nhân viên, dùng lực ấn mạnh đầu cô ta vào.
Cuối cùng, cơ thể Hậu Thụy Niên khẽ run lên, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ông ta hài lòng nói với quản gia: “Ông lập tức báo cho Cầu Tam Nguyên chuyện Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn bị thương nặng!”
Quản gia lập tức xoay người, vội vàng chạy đi.
Lúc này, Hậu Thụy Niên bế cô nhân viên đi lên lầu.
Khi nghĩ đến việc mình có thể diệt sạch tận ngọn gia tộc Lý Thị, Hậu Thụy Niên đột nhiên cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực.
Hậu Thư Hạo chết rồi.
Đứa con trai riêng luôn đi theo ông ta là Hậu Tông Vĩ cũng đã bị thương nặng.
Số lượng con trai có tác dụng ở bên cạnh ông ta ngày càng ít.
Nhân lúc bây giờ còn trẻ, cố gắng sinh thêm vài đứa.
Như vậy, thế lực của dòng họ mới ngày càng lớn mạnh, kéo dài qua hàng chục thế hệ.
......
Bệnh viện hàng đầu Thiên Môn, trong phòng VIP.
Cầu Tam Nguyên mặc một bộ độ rất bình thường, lặng lẽ đứng bên cạnh giường bệnh.
Trên giường bệnh, Cầu Thiên Sơn được quấn băng, cố định cơ thể.
Bây giờ, thứ duy nhất anh ta có thể di chuyển chính là đầu của mình.
Cầu Thiên Sơn nhìn Cầu Tam Nguyên, nước mắt mước mũi đầm đìa, kêu than: “Bố ơi, con sắp chết rồi, con sắp chết rồi”.
“Bố nhất định phải báo thù cho con, nhất định phải báo thù cho con”.
Cầu Tam Nguyên cũng là một cao thủ võ thuật ở phương Bắc.
Ông ta làm việc không cực đoan và kiêu ngạo giống như em trai Cầu Tứ Hỉ của mình.
Cầu Tam Nguyên khẽ cau mày, an ủi Cầu Thiên Sơn, nói: “Vừa rồi bác sĩ nói với bố tình trạng của con khá ổn định, chỉ cần kiềm chế cảm xúc là được”.
“Con không quan tâm, con nhất định phải giết chết tên đó!”
“Bố, bố lập tức phái người đi giết chết tên đó, sau đó đưa Hứa Mộc Tình về đây hầu hạ con!”
“Nếu như không có Hứa Mộc Tình, con chết cho bố xem!”
Cầu Thiên Sơn vẻ mặt gớm ghiếc, trong mắt anh ta tràn ngập tia sát khí.
Lúc này, anh ta trợn tròn mắt, răng miệng không ngừng va lập cập vào nhau.
“Bố còn ngây ra đó làm gì nữa? Mau đi đi! Mau đi đi chứ!”
“Lẽ nào bố trơ mắt đứng nhìn con trai mình bị người khác đánh cho thành bộ dạng như thế này sao?”
Cầu Tam Nguyên thở dài một hơi.
Mặc dù trong lòng ông ta cũng đang bừng bừng lửa giận.
Ông ta cũng rất tức giận vì em trai và con trai của mình bị người ta đánh trọng thương.
Nhưng là một cao thủ võ thuật, ông ta cần phải biết toàn bộ sự việc.
Không thể lấy được tin tức gì từ Cầu Thiên Sơn, Cầu Tam Nguyên ra khỏi phòng, đi sang phòng bên cạnh của Cầu Tứ Hỉ.
Tình hình của Cầu Tứ Hỉ nghiêm trọng hơn nhiều so với Cầu Thiên Sơn.
Cầu Thiên Sơn vẫn có thể gào thét đòi Cầu Tam Nguyên đi giết người.
Còn Cầu Tứ Hỉ, xương toàn thân vỡ vụn, động mạch bị phá hủy, ông ta đã luyện võ nửa cuộc đời, bây giờ lại bị một đòn của người ta đánh cho tàn phế.
Ngay cả khi sau này vết thương có thể chữa khỏi, Cầu Tứ Hỉ chỉ có thể sống như một người bình thường.
Không thể kiêu ngạo và độc đoán như trước được nữa.
So với Cầu Thiên Sơn, tâm trạng của Cầu Tứ Hỉ ổn định hơn.
Chỉ là, sâu trong đôi mắt ông ta, lửa hận cũng đang bùng cháy dữ dội.
Còn có sự nham hiểm thâm độc.