Đừng nói là Cầu Thiên Sơn tinh lực dồi dào.
Ngay cả bản thân Cầu Tứ Hỉ cũng cảm thấy có chút không kiểm soát được.
Nhưng trên mặt ông ta vẫn phải giả vờ.
Dù sao chỉ cần đưa Hứa Mộc Tình trở về sơn trang thì ông ta sẽ có rất nhiều thời gian để chơi đùa.
Nghĩ vậy, Cầu Tứ Hỉ lập tức đứng dậy và nhanh chóng đưa Cầu Thiên Sơn đến trại trẻ mồ côi.
“Nhanh!”
“Nhanh!”
Hai cha con Cầu Thiên Sơn và Cầu Tứ Hỉ liên tục thúc giục Hậu Tông Vĩ lái xe nhanh hơn vì sợ Hứa Mộc Tình sẽ chạy mất.
Chẳng bao lâu, trại trẻ mồ côi đã ở ngay trước mắt.
Khi nhìn thấy có rất nhiều chiếc xe đậu trên bãi cỏ bên ngoài trại trẻ mồ côi.
Hai cha con Cầu Thiên Sơn và Cầu Tứ Hỉ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn còn đó!
Hứa Mộc Tình vẫn còn ở đó!
Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn xuống xe, Hậu Tông Vĩ định đi theo sau.
Cầu Tứ Hỉ cười, nói: “Cậu cứ ở trong xe đi, không cần xuống đâu”.
“Không cần tắt máy, chúng tôi sẽ sớm đưa Hứa Mộc Tình ra đây, sao đó trực tiếp quay về khách sạn luôn!”
Hậu Tông Vĩ nhìn thấy ngọn lửa đang bừng bừng cháy trong mắt hai cha con bọn họ.
Dục vọng mạnh mẽ.
Cầu Tứ Hỉ cõng con trai trên lưng, ông ta bước nhanh về phía trại trẻ.
Hậu Tông Vĩ không nhịn được dựa vào cửa kính xe cười lạnh.
“Hứa Mộc Tình bị bắt, Lý Phong bị giết”.
“Như vậy, tập đoàn Lăng Tiêu ở Thiên Môn cũng sẽ phải tuyên bố phá sản”.
“Hậu Thư Hạo, như vậy là tôi đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của anh rồi đúng không”.
“Hừ!”
“Anh là thiên tài cũng không bằng kẻ tầm thường như tôi đây”.
Trong khi nói chuyện, tia sáng ranh mãnh lướt qua mắt Hậu Tông Vĩ.
“Bố, Hứa Mộc Tình ở đó! Hứa Mộc Tình ở đó kìa!”
Khi hai cha con Cầu Tứ Hỉ vừa bước vào trong trại trẻ, bọn họ nhìn thấy Hứa Mộc Tình ở cách đó không xa, cô đang nói chuyện với người phụ trách trại trẻ mồ côi.
Cầu Tứ Hỉ lập tức cõng Cầu Thiên Sơn trên lưng và bước nhanh về phía trước.
Ông ta vụt đi như một cơn gió.
Cơn gió này đi đến đâu, tất cả mọi người đều bị cuốn bay đi hết.
Lúc này, Cầu Tứ Hỉ đã cõng Cầu Thiên Sơn, đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.
Ông ta nhìn Hứa Mộc Tình.
Ông ta nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình.
Từ trước đến nay ông ta chưa từng thấy một người phụ nữ nào đẹp như thế!
Vẻ đẹp của Hứa Mộc Tình không thể giải thích rõ ràng bằng một hai từ được.
Vẻ đẹp như thế này có thể chạm vào tim người khác chỉ trong tích tắc.
Khiến Cầu Tứ Hỉ không kìm được mà muốn dang rộng hai tay ra ôm Hứa Mộc Tình vào lòng.
Để ôm ấp.
Để hôn hít.
Để vuốt ve!
Cầu Thiên Sơn ở trên lưng Cầu Tứ Hỉ.
Anh ta nhìn thân hình của Hứa Mộc Tình, nước miếng không ngừng chảy xuống.
Lúc này, Cầu Thiên Sơn đã quên hết mọi thứ xung quanh.
Quên cả thân phận của mình.
Anh ta giống như bị bỏ bùa, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Hứa Mộc Tình.
Hai tay anh ta duỗi về phía Hứa Mộc Tình.
“Bố, bố tiến lại gần hơn chút nữa đi, con muốn sờ vào khuôn mặt của cô ấy”.
Cầu Tứ Hỉ gật đầu, lập tức bước về phía trước.
Bàn tay của Cầu Thiên Sơn càng ngày càng gần hơn với Hứa Mộc Tình.
Run rẩy!
Trái tim Cầu Thiên Sơn đang run lên vì phấn khích.
Sắp chạm đến rồi!
Sắp chạm đến rồi!
Lúc này.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Đột nhiên một bàn tay duỗi ra.
Chặn bàn tay của Cầu Thiên Sơn đang chuẩn bị chạm vào gò má mọng nước của Hứa Mộc Tình.
Cầu Tứ Hỉ đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một người đang đứng bên cạnh mình.
Người này là Lý Phong.
Khi nhìn thấy Lý Phong, Cầu Tứ Hỉ cau mày, lập tức hét lên.
“Cút!”
Trong giọng nói của Cầu Tứ Hỉ mang theo khí thế dữ dội.
Nghe như tiếng bóp còi inh ỏi của một chiếc xe tải hạng nặng.
Những người xung quanh vội vàng lấy tay che tai lại, vẻ mặt đau khổ.
Sắc mặt Lý Phong không thay đổi.
Anh dùng sức nắm chặt tay Cầu Thiên Sơn.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy.
“Á á!!”
Tiếng kêu gào thảm thiết!
Cầu Thiên Sơn vốn đang hưng phấn, nước dãi chảy ròng ròng, lúc này đột nhiên hét lên một tiếng đầy đau đớn!
Ngay sau đó, Cầu Tứ Hỉ đột nhiên cảm thấy sau lưng mình trống rỗng.
Trước khi Cầu Tứ Hỉ kịp phản ứng lại, Lý Phong đã lôi Cầu Thiên Sơn từ trên lưng ông ta xuống.
Sau đó, tiện tay ném cả người Cầu Thiên Sơn đi như ném một bao rác.
Cầu Thiên Sơn bay qua đầu mọi người, lại bay qua hàng rào.
Một hình parabol dài được vẽ trong không trung.
Sau đó, đập mặt vào trước đầu xe của Hậu Tông Vĩ.
“Bộp!”
Đầu xe bất ngờ bị sập làm đôi!
“Sơn Nhi!!”
Cầu Tứ Hỉ gầm lên một tiếng.
Ngay lúc ông ta định dùng hết sức để lao ra khỏi trại trẻ, hóa thành một cái bóng lướt qua người Lý Phong.
Vai của Cầu Thiên Hỉ bất ngờ bị một bàn tay giữ chặt lại.
Tất cả các luồng khí tức trên người ông ta lập tức biến mất!
Uy lực!
Một uy lực trước nay chưa từng có.
Như núi Thái Sơn đè trên vai.
Hai chân của Cầu Tứ Hỉ từ từ bị uốn cong dưới áp lực nặng nề!
Cơ thể của ông ta không ngừng khuỵu xuống!
“Rắc rắc!”
Sàn bê tông dưới chân bắt đầu nứt!
Vết nứt lan rộng như mạng nhện.
Cầu Tứ Hỉ kinh hãi nhìn Lý Phong.
Không thể tin được!
Hoàn toàn không thể tin được!
Ông ta là Vương!
Cả cái đất Thiên Môn này, ngoài anh trai Cầu Tam Nguyên ra, còn ai dám cao ngạo tự phụ trước mắt ông ta được chứ?
Cầu Tứ Hỉ đột nhiên gầm lên một tiếng.
Ông ta mạnh mẽ hất tay ra, thoát khỏi sự kiềm chế của Lý Phong.
Khí thế!
Như gió!
Bao trùm cơ thể Cầu Tứ Hỉ.
Như sương giá!
Hơi thở lạnh như băng khiến mọi người xung quanh run lên bần bật!
Đây chính là thực lực của “Vương”!
Cầu Tứ Hỉ trợn trừng mắt, nhìn thẳng vào Lý Phong.
“Thằng nhãi, tao không biết mày là ai, nhưng hôm nay mày nhất định phải chết!”
“Dù cho ai là người chống lưng cho mày đi chăng nữa, nhưng dám đánh con trai tao thì mày chết chắc rồi!”
Cầu Tứ Hỉ ra tay!
Chiêu này của ông ta giống như một trận cuồng phong.
Dời non lấp biển!
Chiêu này của ông ta nhanh như một tia chớp.
Lao về phía trước!
“Bụp!”
Chiêu này của Cầu Tứ Hỉ đã chiếm ít nhất 70% sức mạnh của ông ta.
Và chiêu này cũng chính là tuyệt chiêu làm nên danh tiếng cho ông ta.
Đừng nói là một đại tông sư trẻ tuổi như Lý Phong.
Cho dù là Cầu Tam Nguyên, anh trai ruột của Cầu Tứ Hỉ, cũng không thể nào đỡ được chiêu này của ông ta!
Nắm đấm của Cầu Tứ Hỉ đấm mạnh vào ngực Lý Phong.
Lý Phong không nhúc nhích.
Thậm chí không có bất kỳ phản ứng nào.
Đương nhiên, Cầu Tứ Hỉ đã đoán trước được điều này.
Bởi vì chiêu này của ông ta sẽ làm tổn thương tất cả các nội tạng trong cơ thể.
Rất nhanh sau đó, toàn thân Lý Phong sẽ không ngừng run rẩy, hộc máu mà chết.
Cầu Tứ Hỉ thu tay về.
Ông ta quay đầu nhìn Hứa Mộc Tình.
Ông ta sẽ bắt Hứa Mộc Tình đến bên cạnh con trai ông ta!
Ngay khi Cầu Tứ Hỉ quay lại và tiến một bước về phía Hứa Mộc Tình.
Bàn tay của Lý Phong lại đặt lên vai Cầu Tứ Hỉ.
Cầu Tứ Hỉ sửng sốt.
Ông ta quay đầu lại nhìn Lý Phong.
Ngạc nhiên!
Nhìn Lý Phong bằng ánh mắt không thể nào tin được.
Chuyện gì thế này?
Vì sao không có bất kỳ phản ứng nào?
Theo lý mà nói, các cơ quan nội tạng của anh đáng lẽ đã bị hư hại hoàn toàn rồi chứ.
Cho dù không hộc máu, nhưng cũng phải chết một cách rất thảm rồi mới đúng.
Tại sao nhìn có vẻ không có bất kỳ ảnh hưởng nào cả!!”
“Rắc!”
“Rắc!”
‘Rắc!”
Lúc này, xương vai của Cầu Tứ Hỉ phát ra âm thanh khiến người khác cảm thấy sởn gai gốc.
Cầu Tứ Hỉ biến sắc!
Sợ hãi!
Hoảng loạn!
Bởi vì lực của tay Lý Phong còn mạnh hơn lúc nãy.
Đây là tay gì vậy?
Đây là sức mạnh gì vậy?
Rõ ràng là Lý Phong chỉ nắm lấy vai Cầu Tứ Hỉ.
Nhưng Cầu Tứ Hỉ lại cảm thấy như đang bị Lý Phong bóp cổ vậy.
Ông ta muốn vùng vẫy.
Ông ta muốn kêu lên.
Nhưng bây giờ, Cầu Tứ Hỉ không còn chút sức lực nào để thực hiện những động tác dư thừa đó nữa”.
“Mày, mày không phải đại tông sư, mày là....”