Hậu Thụy Niên nhìn Lý Phong, phán đoán của ông ta về cấp bậc của Lý Phong là đỉnh cấp của đại tông sư!
Thiên tài!
Đây mới chính là thiên tài thật sự.
Mặc dù tuổi còn trẻ mà đã có thực lực của đỉnh cấp đại tông sư.
Hậu Thụy Niên kinh hãi nhìn Lý Phong.
Hai tay ông ta đang run lên bần bật.
Sợ hãi!
Lần đầu tiên trong đời, ông ta cảm nhận được nỗi sợ hãi mạnh mẽ như vậy.
Ông ta không sợ Lý Phong của hiện tại.
Mà là sợ tương lai!
Một đại tông sư đỉnh cấp tuổi còn trẻ như vậy, đối với một gia tộc mà nói, có nghĩa là gia tộc đó sẽ phất lên rất nhanh!
Gia tộc Lý Thị có rất nhiều đối thủ.
Có thể nói Hậu Thụy Niên là một trong số những đối thủ không mong muốn gia tộc bọn họ phất lên nhất.
Ánh mắt ông ta sắc bén, tức giận nhìn chằm chằm Lý Phong.
Đối mặt với trưởng tộc của một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, vẻ mặt của Lý Phong vẫn bình thản.
Lạnh nhạt nói: “Tôi biết cô bồ nhí của ông ở đâu? Ông đi theo tôi”.
Nói xong, Lý Phong xoay người bước đi.
Hậu Thụy Niên nhìn bóng lưng của Lý Phong, trong mắt lộ ra sát khí bừng bừng.
Nhưng, ông ta không dám ra tay.
Bởi vì ông ta biết những người ông ta đưa tới lần này căn bản không phải là đối thủ của Lý Phong!
Hậu Thụy Niên theo sát Lý Phong, đi tới bên ngoài phòng tổng thống.
Lúc này, Hậu Thụy Niên đã nghe thấy âm thanh của Tôn Mỹ Trân phát ra từ trong phòng.
“Ư ư!”
“Sướng quá!”
“Mấy người đỉnh quá đi à!”
“Trước đây chưa từng biết được đâm cả trước và sau lại sướng đến như vậy!”
“Nhanh! Mạnh lên nữa đi!”
Những âm thanh khó chịu nhức tai khác nhau phát ra từ trong căn phòng.
Hậu Thụy Niên choáng váng.
Lúc này, Lý Phong đột nhiên giơ chân lên.
“Bụp!”
Lý Phong một cước đá tung cánh cửa.
Lúc này, ở trên ghế sofa ở trong phòng tổng thống.
Hai người đàn ông và một người đàn bà.
Đang nằm trên ghế sofa trong tư thế “trên – giữa – dưới” như chiếc bánh mì kẹp thịt!
Bẩn thỉu!
Khó coi!
Hai cha con Cầu Tứ Hỉ và Cầu Thiên Sơn đang làm việc rất hăng say.
Bọn chúng thở hổn hển như hai con bò già đang chật vật kéo cày.
Ư ư!
Ư ư!
Còn Tôn Mỹ Trân, người đang bị kẹp ở giữa, không hề có bất kỳ biểu hiện đau đớn nào trên khuôn mặt.
Lúc này, những âm thanh mà cô ta phát ra, hành động mà cô ta làm.
Chỉ có thể dùng một từ để diễn tả.
Sướng!
Nếu như nhất định phải sử dụng ba từ.
Vô cùng sướng.
Lý Phong quay đầu nhìn Hậu Thụy Niên, lạnh nhạt nói: “Vừa nãy tôi đã xem qua camera giám sát”.
“Là người của trang viên Thiết Chưởng bế cô bồ nhí của ông vào đây”.
“Hai vị này hình như là khách do ông mời tới đúng không?”
“Nếu như mấy người đều quen biết, vậy thì không cần tôi phải nói nhiều nữa”.
Phẫn nộ!
Run rẩy!
Hai chiếc sừng đột nhiên mọc lên trên đầu Hậu Thụy Niên.
Đổi thành bất kỳ người đàn ông nào thì lúc này cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Tuy nhiên, Hậu Thụy Niên lại nuốt cục tức này xuống.
Đôi mắt ông ta không ngừng hiện lên tia sắc bén dữ dội!
Chỉ là ánh nhìn đó tiêu tan ngay tức khắc.
Ông ta muốn chém ba người này thành từng mảnh.
Bằng hàng ngàn lưỡi dao!
Tuy nhiên so với chuyện này, người mà Hậu Thụy Niên muốn giết hơn hết bây giờ chính là Lý Phong.
Hậu Thụy Niên nhìn thẳng vào Lý Phong, sau đó xua tay, lạnh lùng nói: “Cậu đi đi”.
Lý Phong vẫn đứng yên, không hề có ý định di chuyển.
Hậu Thụy Niên cau mày hỏi: “Cậu có ý gì?”
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, lộ ra một tia giễu cợt.
Lúc này, Hậu Thụy Niên nhìn thấy trong mắt Lý Phong lóe lên một tia lạnh lẽo.
Hậu Thụy Niên kinh hãi lùi lạc hai bước.
Ánh mắt thật đáng sợ!
Ngay lúc đó, trong đầu Hậu Thụy Niên chợt lóe lên một ý nghĩ khiến toàn thân ông ta run rẩy.
Ý nghĩ này là nếu như bây giờ Lý Phong ra tay, ông ta nhất định sẽ chết!
“Cậu còn muốn làm gì?”
Cảnh giác.
Đôi mắt Hậu Thụy Niên nhìn Lý Phong lúc này tràn ngập sự sợ hãi.
“Vừa rồi để đi tìm cô bồ nhí của mình, ông không phân biệt trắng đen, cắn bừa cắn bãi, đánh nhầm người của tôi”.
“Món nợ này tôi phải tính với ông chứ nhỉ”.
Hậu Thụy Niên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Phong: “Cậu lẽ nào vì một vệ sĩ nhỏ mà định ra tay với tôi sao?”
Hậu Thụy Niên vừa dứt lời, Lý Phong ở trước mặt ông ta chợt lóe lên như một bóng đen!
“Xoẹt!”
Bàn tay của Lý Phong xuyên qua không trung, giống như một bộ móng vuốt ma mị tới từ địa ngục.
Siết chặt cổ họng của Hậu Thụy Niên.
Nhấc cơ thể ông ta lên khỏi mặt đất.
Với một cú xoay người, toàn thân Hậu Thụy Niên bị đập mạnh vào tường.
“Bụp!”
Năm ngón tay của Lý Phong giống như một chiếc kìm, kẹp mạnh vào cổ Hậu Thụy Niên.
Năm nón tay siết chặt!
Lại siết chặt!
“Ặc!”
“Ặc!”
“Ặc!”
Một âm thanh khó chịu phát ra từ cổ họng của trưởng tộc gia tộc Hậu Thị.
Ông ta như một ông già sắp chết.
Nhìn vào mắt Lý Phong.
Sợ hãi.
Vô cùng sợ hãi!
Nhanh quá!
Dữ quá!
Mạnh quá!
Đây chính là thực lực của đỉnh cấp đại tông sư!
“Tao là Hậu Thụy Niên”.
‘Tao là trưởng tộc gia tộc Hậu Thị”.
“Mày dám giết tao, cả gia tộc Hậu Thị bọn tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Ánh mắt Lý Phong vẫn lạnh lùng như trước.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cười lạnh.
“Ông yên tâm, tôi sẽ không giết ông”.
“Giữ lại cái mạng chó của ông là bởi vì tôi không thèm giết ông”.
“Ngoài tôi ra nhất định còn có người còn muốn giết ông hơn tôi”.
“Cái mạng chó này của ông, tôi nhường lại cho ông ta đấy”.
“Còn bây giờ, tôi cảnh cáo ông”.
“Từ sau về sau, nếu như ông muốn ra tay thì cứ nhắm vào tôi”.
“Ông muốn chết thì tôi sẽ cho ông toại nguyện”.
“Tuy nhiên, nếu như không dám động vào những người bên cạnh tôi, thì..... ”.
Nói đến đây, Lý Phong cố ý dừng lại một lúc.
Ngay lập tức!
Khí tức trên người Lý Phong đột nhiên tăng vọt!
Rùng mình!
Toàn thân Hậu Thụy Niên bị bao phủ trong hơi thở nặng nề, khiến ông ta cảm thấy lạnh buốt sống lưng!
“Tôi không ngại việc tiêu diệt cả gia tộc nhà ông đâu”.
“Nhổ sạch tận gốc”.
Nói xong, Lý Phong buông tay, trong ánh mắt phức tạp của Hậu Thụy Niên, anh chậm rãi bước đi.
Kinh dị.
Khủng bố.
Sợ hãi.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Lý Phong, Hậu Thụy Niên lập tức hạ quyết tâm.
Ông ta hít một hơi, lấy điện thoại ra gọi điện, gọi thêm hai cô bồ nhí khác của mình đến phòng tổng thống của khách sạn!
......
“Chị Tình, em không sao thật mà”.
“Chị yên tâm đi, da em dày lắm, mấy vết thương nhỏ này không đáng gì đâu”.
Một chiếc ô tô dừng lại ở cổng bệnh viện.
Trong xe, lần đầu tiên Trần Quả ngồi ở ghế sau.
Còn Lý Phong trở thành tài xế của cô ấy.
Hứa Mộc Tình đang ngồi bên cạnh cô ấy.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đang nắm chặt tay Trần Quả, vẻ mặt nghiêm trọng.
Hứa Mộc Tình rất ít khi nghiêm trọng như vậy.
Bây giờ cô giống như một người chị gái, ân cần nói với Trần Quả.
“Cho dù thế nào, em cũng phải đến bệnh viện kiểm tra với chị”.
Nói xong, Hứa Mộc Tình nhất quyết lôi Trần Quả ra khỏi xe.
Nhìn thấy Hứa Mộc Tình kéo Trần Quả vào bệnh viện, Lý Phong khẽ lắc đầu, cười nhẹ.
“Cô gái tốt bụng ngốc ngếch này”.
Lý Phong đỗ xe vào bãi.
Khi anh đi vào trong bệnh viện để tìm Hứa Mộc Tình và Trần Quả.
Chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.
Millay.