Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ

Chương 373: Mưu kế hoàn mĩ của thiên tài




Một người phụ nữ gợi cảm đi giày cao gót, tất đen và bộ đồ bó sát bước vào.

Cô ta cầm một ấm trà trên tay.

Khi Vũ Thạc nhìn thấy cô ta, mắt hắn gần như rơi ra khỏi tròng.

"Ba! Ba! Nhất định là ba!", Vũ Thạc nhanh chóng nắm lấy tay Hậu Thư Hạo, vẻ mặt đầy phấn khích.

Hậu Thư Hạo nhìn người phụ nữ diễm lệ đang uống trà và lạnh nhạt nói: "Tôi đã mua cô ta với một cái giá cao ở Mễ đấy”.

"Cho đến bây giờ, tôi mới chỉ sử dụng cô ta hai ba lần thôi”.

"Tươi ngon như này, tôi không nỡ đưa cho cậu”.

"Anh Hậu, hôm nay tôi mang đến cho anh hai tin tức tuyệt vời!"

Khi Vũ Thạc mới nói được một nửa, Hậu Thư Hạo đã đưa tay ra để ngăn hắn lại.

"Tôi biết mấy tin tức mà cậu mang đến rồi”.

"Anh biết rồi? Không thể nào!"

Vũ Thạc nhìn Hậu Thư Hạo bằng ánh mắt ngạc nhiên: "Tôi không tin!"

Hậu Thư Hạo nhếch miệng.

Đầy tự tin.

Hắn đã tính ra cả rồi.

"Khi cậu đến nhà của tôi, điều đầu tiên cậu muốn nói với tôi là việc hôn nhân của tôi và Khuynh Mặc”.

Vũ Thạc gật đầu: "Đúng vậy”.

"Chuyện thứ nhất không khó đoán, anh hẳn là đã biết”.

"Vậy còn chuyện thứ hai? Chuyện thứ hai, anh nhất định không đoán được đâu!"

Hậu Thư Hạo cười cười không nói gì.

Hắn duỗi một ngón tay ra và nhúng nhẹ vào tách trà.

Sau đó, người phụ nữ gợi cảm và quyến rũ chủ động thè lưỡi ra và liếm nhẹ ngón tay của Hậu Thư Hạo.

Sau đó, đôi môi đỏ mọng mở ra, mút những ngón tay của Hậu Thư Hạo như mút kem que.

"Ực!"

Vũ Thạc xem và nuốt nước bọt, ước gì người phụ nữ kia đang liếm cậu nhỏ của mình.

Hậu Thư Hạo dương dương tự đắc nhìn Vũ Thạc và hỏi: "Cậu có muốn không?"

Vũ Thạc đột nhiên gật đầu: "Tôi muốn! Tôi muốn!"

"Nếu tôi đoán trúng, tôi sẽ tặng cô ta cho cậu”.

Vũ Thạc cười: "Anh Hậu là thiên tài, làm sao lại đoán sai được!"

Hậu Thư Hạo rút ngón tay ra khỏi miệng người phụ nữ, xoa đầu người phụ nữ và nói: "Cậu đến đây lần này là muốn nói với tôi chuyện bác và Khuynh Mặc lại cãi nhau rồi đúng không”.

"Bác bảo cậu về Thiên Môn, phái người đi giết một người tên là Lý Phong”.

Vũ Thạc há to miệng.

Một cái nhìn kinh ngạc!

Sau một lúc, Vũ Thạc giơ ngón tay cái lên, khen ngợi Hậu Thư Hạo.

"Anh Hậu, anh giỏi quá!"

"Quả nhiên, là thiên tài trăm năm có một!"

"Đúng hết luôn!"

Hậu Thư Hạo vỗ nhẹ lên đầu người phụ nữ, chỉ vào Vũ Thạc và nói: "Từ nay, cậu ta sẽ là chủ nhân của cô”.

“Vâng”, người phụ nữ xinh đẹp lập tức nằm rạp trên mặt đất như một con chó, từng bước bò đến chỗ trước mặt Vũ Thạc.

Cô ta dụi đầu vào đùi Vũ Thạc.

Vũ Thạc gần như không thể đứng vững trên đôi chân của mình nữa.

Hạnh phúc này đến quá đột ngột.

Trong khi ôm đầu người phụ nữ, Vũ Thạc hỏi Hậu Thư Hạo: "Anh Hậu, anh đã cho tôi một món quà tốt như vậy”.

"Tôi sẽ trả ơn anh bằng cách tra tấn Lý Phong đó đến chết!"

Hậu Thư Hạo duỗi ngón tay ra và lắc nhẹ trước mặt Vũ Thạc.

"Phương pháp của cậu quá thô bạo và khó coi, cậu phải làm theo lời tôi đây này”.

Trong khi nói chuyện, Hậu Thư Hạo cầm tập tài liệu vừa viết trên máy tính để bàn và đưa cho Vũ Thạc.

"Cái này là cái gì?"

"Cậu tự mình nhìn đi”.

Nụ cười của Hậu Thư Hạo luôn tự tin như vậy.

Sau khi Vũ Thạc tùy tiện lật vài trang, hắn ngẩng đầu lên và nhìn Hậu Thư Hạo một cách ngạc nhiên.

"Trời! Anh thậm chí còn tính ra được những gì họ sẽ làm vào ngày mốt!"

"Anh còn giỏi hơn cả Gia Cát Lượng!"

Hậu Thư Hạo cười khinh thường Vũ Thạc khi so sánh mình với Gia Cát – Khổng Minh.

Người nhà của hắn nói rằng hắn là một thiên tài hiếm có trăm năm có một.

Theo quan điểm của Hậu Thư Hạo, gì mà trăm năm, phải là nghìn năm mới đúng!

Hậu Thư Hạo nói: "Chỉ cần làm theo hướng dẫn trong tài liệu này, hành hạ Lý Phong và Hứa Mộc Tình đến chết cho tôi!"

"OK luôn, anh Hậu cứ ở nhà, chờ tin tốt của tôi!"

"Không, tôi sẽ đến Thiên Môn với cậu, tôi sẽ làm nhục tên khốn đó trước mặt Khuynh Mặc!"

Thiên Môn là cửa ngõ vào thủ đô.

Thiên Môn trong màn đêm, đèn đuốc sang trưng.

Lúc này, ở một khách sạn năm sao ở Thiên Môn.

Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Phong như thiêu đốt.

Lý Phong cầm bút viết nhanh hết dòng này đến dòng khác trên giấy, chữ anh viết rất ngay ngắn.

Không bao lâu, Lý Phong đã viết xong.

Anh đưa mảnh giấy cho Hứa Hạo Nhiên.

"Anh rể, cái gì đây?"

Lý Phong trầm mặc không nói gì.

Khi Hứa Hạo Nhiên đọc dòng chữ đơn giản và dễ hiểu trên tờ giấy.

Đột nhiên hô lên một tiếng kinh ngạc.

"Oh!!"

"Anh rể, đây là lịch trình!"

"Anh rể, Hậu Thư Hạo, Vũ Thạc, và Diệp Hoằng Thắng”.

"Liệu ba tên ngốc này có thực sự làm những việc như anh đã viết không?"

"Nếu là như vậy, thì quá đã”.

Lúc này, Lý Phong đứng trước cửa sổ kính cao từ sàn đến trần nhà, nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài.

Ánh mắt của anh nhìn thẳng lên bầu trời đêm, lạnh nhạt lên tiếng.

"Hồi đó, anh rời đi không kèn không trống”.

"Lần này trở lại, trước tiên hãy quấy đảo một chút cái đã”.

...

Vào ban đêm, một chiếc xe thương mại của Buick chạy vào khách sạn nơi Lý Phong và Hứa Mộc Tình ở.

Xe chạy vào hầm để xe.

Xe vừa mới dừng lại.

Thì đột nhiên, hàng chục người lao ra khỏi bóng tối và bao vây xe của Hứa Mộc Tình lại!

"Bùm!"

"Bùm!"

"Bùm!"

Cửa chống lửa của gara dưới hầm đóng xuống nhanh chóng, phong tỏa toàn bộ không gian.

Bây giờ, ngay cả khi xe nổ máy đột ngột, thì cũng đã quá muộn để thoát thân!

Kim Đại Quốc cười gằn xuất hiện. truyện ngôn tình

Khuôn mặt của hắn đã hết sưng tấy, bầm tím.

Lần này, hắn đã mang theo đầy đủ đàn em, muốn rửa sạch nhục nhã!

Kim Đại Quốc nghênh ngang đi tới cửa xe, vươn tay ra gõ cửa.

"Hai người đẹp, hai em nên xuống xe đi!"

"Đừng ngại, đừng sợ, anh đây là người tốt”.

Bên trong, không có ai đáp lại.

Kim Đại Quốc cười lạnh một tiếng.

"Xe của các em cũng không phải tường đồng vách sắt, trốn ở bên trong không được gì đâu”.

"Hơn nữa, hôm nay anh đây không tìm các em mà là người tên Lý Phong”.

"Bọn anh đã tìm hắn rất lâu rồi, có khi hắn nghe ngóng được nên trốn rồi cũng nên”.

"Vậy thì đêm nay, anh đành phải mượn hai em làm mồi nhử rồi”.

Bên trong xe vẫn không có động tĩnh gì.

Kim Đại Quốc tức giận.

Hắn đạp mạnh vào cửa xe, đồng thời chửi rủa: "Lũ đàn bà thối tha, đừng có vô liêm sỉ!"

"Tôi nói cho các cô biết, cửa chống lửa đã đóng chặt lại rồi, các cô không chạy thoát được đâu!"

"Tôi đếm đến ba. Nếu không mở cửa ra, tôi sẽ dùng sức”.

Khi Kim Đại Quốc vừa đếm một, cửa xe đã nhanh chóng mở ra.

Trước khi Kim Đại Quốc kịp phản ứng, một bàn tay đã nhanh chóng vươn ra khỏi xe và nắm lấy tóc Kim Đại Quốc.

Sau đó, kéo cả người Kim Đại Quốc lên xe.

"Rầm!"

Cửa xe lại đóng lại.

Sau đó, chiếc xe bắt đầu rung lắc không ngừng.

Cùng lúc đó, kèm theo tiếng kêu của Kim Đại Quốc.

Mấy tên đệ ngoài cửa đều sửng sốt.

Nhưng ngay sau đó, một nụ cười mơ hồ hiện lên trên khuôn mặt bọn họ.

"Không ngờ, mấy em đến từ phương Nam này sung sức phết”.