Lý Phong đi tới trước mặt Triệu Tam Quảng, nhìn hắn nói: “Người anh em này, Thúy Hoa mà cậu nói với Thúy Hoa mà bọn tôi nói có lẽ không phải cùng một người”.
Triệu Tam Quảng ngẩng đầu lên.
Hắn không cao bằng Lý Phong, nhưng khí thế thì không thể kém hơn được.
Dù sao thì hắn cũng là kẻ đầu sỏ trong làng này.
Làm sao có thể để để người đến từ thành phố này đàn áp được.
“Trong thị trấn của chúng tôi chỉ có mỗi một người tên Thúy Hoa thôi, làm gì có ai trùng tên được?” Triệu Tam Quảng không khách khí hét lên.
Lý Phong nhìn Triệu Tam Quảng, khóe miệng anh khẽ nhếch lên thành hình vòng cung, sau đó anh khẽ cười.
“Pặc!”
Lúc này, Lý Phong búng tay.
Chẳng mấy chốc, một đoàn xe xuất hiện trên con đường phía đầu làng.
Tất cả đều là Audi a4 màu đỏ.
Những chiếc xe này chạy nhanh tới.
Dừng lại, xếp thành một hàng ngay ngắn trước mặt mọi người.
Lúc này, một ông lão bước xuống từ trên chiếc Audi màu đỏ.
“Bố, sao bố lại ở trong xe vậy?”
Người này chính là bố ruột của Triệu Tam Quảng.
Ông ta vừa xuống xe lập tức kéo tay Triệu Tam Quảng lên xe: “Đi thôi, chúng ta mau về nhà”.
“Về nhà làm gì?”
“Còn làm gì nữa? Lấy vợ chứ sao?”
“Không phải ngày mai mới đến lễ cưới sao?”, Triệu Tam Quảng vẻ mặt bối rối.
Không chỉ hắn mà cả những người dân ở bên cạnh cũng cảm thấy vậy.
Ngày cưới là ngày trọng đại, làm sao có thể nói đổi là đổi được?
“Là hôm nay!”
“Hôm nay là ngày lành tháng tốt để kết hôn”.
“Bố đã mời ba vị sư thầy đến để xem ngày cho con rồi”.
“Đi mau, đi mau! Mau chóng theo bố về nhà! Thay quần áo rồi còn đi đón Thúy Hoa”.
Trong lúc nói chuyện, Triệu Tam Quảng đã bị bố mình kéo lên xe.
Một nhóm người vội vã rời đi.
Sau đó, Lý Phong lại búng tay.
Một nhóm các thành viên nhanh chóng lấy những bộ lễ phục đã được ủi sẵn từ trong cốp xe ra.
Bọn họ xông đến đẩy Triệu Tiền vào phòng.
Đồng thời, Triệu Tứ cũng nói với bố mẹ của Triệu Tiền: “Chú và dì, hai người cũng vào trong thay quần áo đi, hôm nay là ngày trọng đại đấy”.
Bố mẹ của Triệu Tiền cũng ngây người ra.
Bố anh ta nhăn mặt, xoa xoa đôi tay đã nhiều vết chai sạn.
“Nhưng mà, nhưng mà nhà chú chưa có chuẩn bị gì hết cả!”
Triệu Tứ cười nói: “Đại ca của cháu đã đích thân chuẩn bị lễ cưới cho em rồi, hôn lễ sẽ được tổ chức ở quảng trường ở trong thôn”.
“Cỗ bàn đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, bố mẹ cháu đang ở đó tiếp đãi khách, hai người cũng mau chóng qua đó đi!”
Nghe xong câu này, bố mẹ Triệu Tiền mới kịp phản ứng lại.
Sáng sớm hôm nay, bố mẹ của Triệu Tứ nói rằng có chuyện quan trọng nên họ đã vội vàng rời đi.
Một số người thân trong gia đình và cả bạn bè cũng đi đâu đó.
Thì ra là Lý Phong đã sắp xếp hết mọi chuyện, kéo Triệu Tiền và bố mẹ của anh ta cùng lên xe.
Lúc xe vừa khởi động, người đàn ông với khuôn mặt hung dữ, la hét dữ dội nhất ban nãy đi tới.
Người này chính là chú họ của Triệu Tiền.
Đồng thời, ông ta cũng là người thân trong gia đình Triệu Tam Quảng.
Chú họ của Triệu Tiền đi tới với vẻ mặt nịnh nọt, nói với Triệu Tứ: “Triệu Tứ à! Dù sao chúng ta cũng là người thân trong làng”.
“Lễ cưới của em trai cháu là chuyện lớn như vậy, chúng ta không đi cũng không được hay lắm”.
Triệu Tứ cười lạnh, đáp: “Mấy người xứng sao?”
Đoàn xe sang trọng nhập khẩu nhanh chóng rời đi.
Chú họ của Triệu Tiền nhổ một bãi nước bọt: “Có gì hay ho chứ! Ông đây không thèm nhé!”
“Đi thôi! Chúng ta đi dự tiệc nhà Tam Quảng”.
Nhà của Triệu Tam Quảng đã sắp xếp một bữa tiệc.
Các khách mời lần lượt vào chỗ, ai nấy đều cười rạng rỡ.
Chú họ của Triệu Tiền cũng đến, ông ta đã chiếm một vị trí tốt.
Lúc này, Triệu Tam Quảng bước ra từ trong phòng.
Chú họ của Triệu Tiền vội vàng kéo tay Triệu Tam Quảng, hỏi: “Này, thế cô dâu đâu rồi?”
“Bố cháu đi đón rồi, sẽ tới ngay thôi”.
“Thằng nhóc này thật có phúc, Thúy Hoa là cô gái xinh đẹp nhất trong thôn chúng ta”.
“Hi hi hi”, Triệu Tam Quảng cười sung sướng.
Để có thể kết hôn với Thúy Hoa, hắn đã lén lút vụng trộm giở trò trong những năm qua.
“Thúy Hoa đến rồi!”
Trong đám đông, đột nhiên có người hét lên.
Ngay lập tức, hàng chục chiếc Audi a4 màu đỏ xuất hiện phía trước.
Cánh cửa chính mở ra, hai phù dâu xinh đẹp bước ra khỏi xe.
Khi nhìn thấy hai phù dâu này, đám đông bắt đầu hò reo.
Chỉ là phù dâu thôi cũng đã xinh như thế này, cô dâu nhất định là phải đẹp như tiên nữ.
Cửa xe chở cô dâu mở ra.
Một chiếc váy cô dâu màu đỏ.
Vui mừng!
Mái tóc xoăn dài.
Xinh đẹp!
Môi giống như hai chiếc xúc xích.
Gợi cảm.
Cặp đùi to như lợn nái.
Đầy đặn!
Cân nặng một trăm năm mười kg!
Sung túc!
Đám đông bùng nổ.
“Này, đây không phải là Thúy Hoa - con gái của lão Vương trong thôn à?”
“Cô gái này đầy đặn hơn nhiều so với lần trước tôi gặp, nghe nói cô ta một bữa có thể ăn được cả một nồi cơm”.
“Bây giờ ít cũng phải một trăm năm mươi cân nhỉ, gần bằng con lợn nái sắp đẻ của nhà tôi rồi”.
Khi nhìn thấy Vương Thúy Hoa, Triệu Tam Quảng sợ đến mức hai chân mềm nhũn.
Hắn vội hét lên với bố: “Bố, bố đón nhầm rồi, đón nhầm rồi!”
“Không phải Vương Thúy Hoa này, mà là Triệu Thúy Hoa ở thôn bên cạnh cơ mà!”
“Tao là bố mày, tao nói đúng là đúng”.
Trong khi đang nói chuyện, một vài người đàn ông cường tráng đi tới.
Kẻ nào cũng nhìn chằm chằm vào Triệu Tam Quảng bằng ánh mắt như hổ đói: “Hôm nay, anh bắt buộc phải lấy cô Vương Thúy Hoa”.
“Không thì bọn này sẽ đánh gẫy cái chân giữa của anh, anh tự mình chọn đi!”
Vương Thúy Hoa bước tới, mỡ núng na núng nính, kéo tay Triệu Tam Quảng.
Thân hình Triệu Tam Quảng ở trước mặt Vương Thúy Hoa càng trở nên nhỏ bé.
Hắn ngay lập tức bị Vương Thúy Hoa khống chế.
“Chồng ơi, chúng ta kết hôn thôi”.
“Không muốn đâu, không muốn đâu!”
Mặt khác.
Tại quảng trường lớn nhất trong làng.
Lúc này, một bữa tiệc cưới hoành tráng đang diễn ra.
Lý Phong đã đặt một trăm bàn tiệc rượu.
Nhận được sự chúc phúc của mọi người, Triệu Tiền đeo nhẫn kim cương cho Triệu Thúy Hoa.
Bố của Triệu Tiền, người đã ở trong một căn nhà tồi tàn hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên được tham gia bữa tiệc xa hoa như thế này, ông cảm động đến rơi nước mắt, không ngừng hét lớn bằng chất giọng khàn khàn.
“Nào, các anh em, tối nay rượu thịt đầy đủ, chúng ta không say không về!!”
Uống rượu được một lúc, Lý Phong gọi Triệu Tiền ra một góc.
“Đại ca, đại ơn đại đức của anh, Triệu Tiền tôi cả đời này cũng sẽ không quên!”
Triệu Tiền đứng sau Lý Phong, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, kích động đến mức vội vàng quỳ xuống.
Lý Phong không quay lại, dửng dưng hỏi một câu: “Cậu có dự định như thế nào, muốn ở lại trong thôn đến già, hay là rước dâu trở về Đông Hải?”
“Đại ca, tôi không muốn trở thành gánh nặng cho các anh em”.
Lúc này, Lý Phong đã tiến lên mấy bước nhưng anh vẫn quay lưng về phía Triệu Tiền.
Giọng nói đều đều.
Giống như một làn sương mù phảng phất trong rừng già.
“Cậu nhìn cho kỹ, chiêu này tôi chỉ biểu diễn một lần”.
“Có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì phải hoàn toàn phụ thuộc vào cậu”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong di chuyển.
Di chuyển xung quanh.
Bước đi như gió.
Kỹ thuật chân Lý Phong dạy vô cùng tinh xảo.
Khi biểu diễn xong, Triệu Tiền vô cùng kinh ngạc phát hiện ra dưới chân Lý Phong xuất hiện một hình thù ngổ ngáo.
Lý Phong chậm rãi xoay người, nhìn Triệu Tiền nói: “Chiêu này gọi là ‘Bước chân bát quái xuyên qua núi’”.
“Cậu không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần tập luyện chăm chỉ những gì cậu nhìn thấy và ghi chép lại là được rồi”.
“Nếu như có thể tập luyện thành công thì việc đối phó với hai đại tông sư cùng một lúc sẽ không còn là vấn đề”.
“Bụp” một tiếng.
Triệu Tiền lại quỳ gối trước mặt Lý Phong.