Liễu Ngọc Phân vẻ mặt đau thương nhìn Triệu Tiền, nước mắt như mưa rơi không ngừng.
Hôm nay nếu không có Triệu Tiền, người chết sẽ là bà ấy.
Triệu Tứ vội vội vàng vàng ôm Triệu Tiền: “Đừng chết! Đừng chết mà! Bây giờ anh lập tức đưa em đi bênh viện!”
Nửa tiếng sau.
Trong phòng phẫu thuật.
Mấy người Triệu Tứ, Vương Tiểu Thất trầm ngâm ngồi đó.
Lúc này, ở hành lang vọng lại tiếng bước chân.
Mấy người Triệu Tứ liền đứng dậy, quay đầu lại nhìn, Lý Phong đến rồi.
Gió lạnh.
Toàn hành lang nổi gió lạnh như băng.
Trong cơn gió lạnh, Vương Tiểu Thất và những người khác bất giác run lên.
Lý Phong tiến đến cửa phòng phẫu thuật liền bị đẩy ra.
Bác sĩ đi từ trong ra mồ hôi đầm đìa.
Lý Phong tiến đến trước mặt bác sĩ, hỏi: “Bác sĩ, người anh em của tôi sao rồi?”
Bác sĩ thở dài nói: “Giữ được mạng sống, nhưng hai tay cậu ta thì tàn phế rồi”.
Bác sĩ nói nói xong, ý tá liền đẩy Triệu Tiền đang hôn mê ra.
Lý Phong nói với Triệu Tứ: “Cậu ta là em trai cậu, cậu ở bên cạnh chăm sóc cậu ta đi”.
“Những người khác ở lại, tôi có điều muốn nói”.
Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng đám người Vương Tiểu Thất ở hành lang xì xào.
Trong lòng từng người đang rất phẫn nộ!
Nếu hôm nay do Triệu Tiền kém cỏi lâm trận mà chết, họ chỉ cảm thấy tức giận, nhưng với tình thế như hiện tại trong lòng họ là sự thù hận căm phẫn.
Đối phương hoàn toàn có thể một đòn đánh chết Triệu Tiền, thế nhưng lại ngược đãi anh ta như một con chuột!
“Tôi cho các cậu thời gian nửa ngày để tìm ra người này”.
Hành lang vang lên giọng nói lạnh lùng điềm tĩnh của Lý Phong
“Đại ca yên tâm, không đến một tiếng, chúng tôi sẽ tìm ra hắn ta!”
“Chúng tôi sẽ khiến cho người nhà họ Uông, nợ máu phải trả bằng máu!”
Tang Cẩu khẽ gầm lên.
Lý Phong giơ chân đá Tang Cẩu sang một bên.
“Động não đi!”
.......
Lúc này, tại một quán mì ở Đông Hải.
Hai người Vương Đống và tài xế ngồi bàn phía bên trong.
Họ giống như thực khách bình thường, gọi hai bát mì ăn từng miếng một.
Trong lúc ăn mì, Vương Đống nói nhỏ.
“Vùng đất cấm Đông Hải? Hừ, ở đây có khác gì so với những thành phố nhỏ mà chúng ta đã đi qua không?”
“Đều bị hạng người tầm thường kia nói quá lên thôi”.
Gã tài xế có vẻ cẩn thận hơn, trong lúc ăn mì, liên tục nhìn ra ngoài đường.
“Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, mau rời khỏi nơi này thôi”.
‘Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy lạnh sống lưng”.
Vương Đống nhìn bốn phía, nhìn bên ngoài chỉ thấy những người bình thường đang đi qua đi lại.
Vào quán ăn mì cũng là những người dân bình thường, nam nữ đều có.
Hắn ta cười nói: “Tôi thấy anh cầm tinh con chuột à, sao nhát gan thế”.
“Vùng đất cấm Đông Hải, cũng chỉ thế mà thôi”.
“Bây giờ đám người đó chắc đều đang nổi trận lôi đình”.
“He he, nghe nói Lý Phong còn có một cô vợ rất xinh đẹp”.
“Trước khi rời khỏi Đông Hải, tôi nhất định phải bắt ả đàn bà này về, chơi một trận mới được!”
Vương Đống vừa dứt lời,chủ quán mì bê đến một bát thịt bò để giữa hai người.
Vương Đống cau mày nói: “Chúng tôi chỉ gọi hai bát mì, bát thịt này không phải của chúng tôi”.
“Mang nhầm đồ rồi”.
Chủ quán mì cười nói: “Không sai đâu, bát thịt này chính là của hai người đấy”.
“Đại ca chúng tôi nói, ăn hết bát thịt này, sau đó tiễn các người lên đường”.
Vương Đống kinh ngạc, lập tức đập mạnh lên bàn.
Ngay lập tức, giơ nắm đấm xoay người hung hăng đấm thẳng vào mặt chủ quản mì.
“Bụp!”
Chủ quán mì đưa tay đỡ lấy nắm đấm nhanh như chớp của Vương Đống.
Vương Đống thấy vậy trợn tròn mắt.
Người đàn ông rất đỗi bình thường trước mặt hắn ta lại có thể đỡ một đòn của một tông sư.
Vương Đống kéo tay tên tài xế nhanh chóng lùi về sau hỏi: “Mày là ai?”
“Tao là Tang Cẩu, hôm nay chúng mày có thể gọi tao là “Sát Cẩu”, bởi vì tao đến để giết hai con chó chúng mày”.
“Chỉ dựa vào mày?”
“Chỉ dựa vào võ công mèo cào của chúng mày, nghĩ rằng có thể đánh lại tao à?”
“Mày đã quá coi thường tông sư rồi!
Lúc này Vương Tiểu Thất từ bếp đi ra, tay cầm con dao thái thức ăn.
“Tông sư? Bọn tao đã giết không chỉ một tên, chả có gì đáng ngạc nhiên cả”.
Vương Tiểu Thất vừa dứt lời, bức tường sau lưng cậu ta đột nhiên bị đấm vỡ.
Chỉ với một tay đã đấm xuyên tường, một tay bóp nghẹt cổ Vương Đống, sau đó đập mạnh vào tường.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Ba lần liên tiếp!
Cả bức tường bị thân thể Vương Đống rầm rầm phá vỡ!
Gạch đá rơi xuống.
Bụi bay mù mịt.
Lý Nhị Ngưu đánh bất ngờ khiến Vương Đống không kịp trở tay, hắn ta bị thương, mồm phun ra máu.
Lý Nhị Ngưu ném Vương Đống sang cho Vương Tiểu Thất.
Con dao phay trong tay Vương Tiểu Thất vút qua bóng hai người.
Lúc Vương Tiểu Thất thu dao về.
Máu tươi từ mũi dao sắc nhọn chảy xuống.
Hai con dao này ít khi phải nếm máu.
Chỉ là vừa mới cắt động mạnh ở hai tay Vương Đống.
Nhưng, lúc này tay Vương Đống rũ xuống, không thể động đậy.
Hai tay hắn ta bị phế bỏ rồi.
“Chúng mày dám làm thế với tao, cậu chủ nhà tao sẽ không ta cho chúng mày!”
“Chúng mày chết chắc rồi!”
Lúc này, Lý Phong ngồi ăn mì ở bên cạnh từ nãy tới giờ mới quay người lại.
Trong mười phút, anh đã có mặt ở đó.
Mì ở quán này ngon thật sự.
Anh ăn hết hai bát mì.
Lý Phong lạnh lùng hỏi: “Lúc nãy mày luôn mồm nhắc đến cậu chủ, đó là ai?”
Mặc dù đã bị phế bỏ hai tay nhưng Vương Đống vẫn ngang ngược cười hô hố: “Cái loại rác rưởi chúng mày chưa có tư cách để biết tên cậu chủ nhà tao”.
“Chúng mày hãy đợi đấy, bắt đầu từ bây giờ Đông Hải sẽ vĩnh viễn không được sóng yên biển lặng nữa!”
“Ha ha ha ha!”
Trong khi Vương Đống cười ngạo nghễ trắng trợn.
Lý Phong hỏi bất thình lình hỏi: “Là Hậu Thư Hạo à!”
Vương Đống đang cười bỗng nhiên dừng lại, hẫng người.
Hắn ta nhìn Lý Phong bằng ánh mắt không thể tin được!
“Quả nhiên mày biết tên cậu chủ tao, bây giờ chúng mày quỳ xuống xin tha mạng thì còn kịp!”
Không trả lời câu nói của Vương Đống, Lý Phong thản nhiên tiếp tục nói: “Nhân tài hiếm có đều tốn hơn một tuần để thuộc ‘bảng cửu chương’, làm việc vẫn còn dùng thủ đoạn thấp hèn bì ổi như thế này”.
“Mày dám nhục mạ cậu chủ tao?”
“”Chúng mày hỗn xược quá rồi! Một vùng Đông Hải bé nhỏ, chỉ cần cậu chủ tao búng tay một cái, chúng mày sẽ......”.
Vương Đống chưa nói hết câu.
Một cái nhìn.
Chỉ là một ánh nhìn của Lý Phong.
Khiến cho Vương Đống đang nói năng hống hách phải vội vàng cụp đuôi lại.
Lúc này, hắn ta không rét mà run, răng va vào nhau lập cập.
Trước giờ hắn ta chưa từng gặp ánh mắt nào đáng sợ như vậy.
Trong phút chốc, giống như rơi xuống địa ngục.
Hai chân run bần bật, toát mồ hôi lạnh.
Cuối cùng Vương Đống đã hiểu tất cả những điều khi nãy nói là có ý gì?
Từ khi Lý Phong đến quán mì, khí chất uy nghiêm đã bao trùm bầu không khí.
Chỉ là ý nghĩ của Lý Phong, bọn họ đã là những người đã chết.
Lý Phong quay đi, rời khỏi quán mì.
Bên trong quán mì, những người khách ngồi trong quán khi nãy cũng đứng dậy.
Từng người từng người như những con sói nhìn chằm chằm Vương Đống và tài xế.
“Bọn mày muốn làm gì?”
“Bọn mày muốn làm gì?”
“Cậu chủ của tao là Hậu Thư Hạo, cậu ấy là người nhà họ Hậu.... Hự hự a a!”
Trong quán mỳ, vang lên tiếng hét thảm thiết của Vương Đống.