Ngay khi Lô Vĩnh Cường đang ngạc nhiên vì không thấy ai đuổi theo thì đột nhiên trước mặt bỗng xuất hiện mười mấy người.
Mà Chung Vô Thất đứng dưới bóng cây rất nhởn nhơ vui sướng.
Ông ta nhẹ nhàng vuốt chòm râu của mình, dửng dưng nói.
"Một đại tông sư bị đánh gãy hai tay đúng là đối tượng thích hợp để cho những thành viên sắp đột phá trong đội luyện tập".
"Bạn cũ à, lên đường thuận lợi nhé".
"Còn năm tông sư mà cậu nói đến, đừng nói tới việc động tới cô chủ nhà họ Vũ, bọn họ có thể gặp được hai người nữa không còn chưa biết".
"Kế hoạch của cậu khá lắm".
“Nhưng tiếc là cậu lại chọc phải người mà cả đời này không nên chọc rồi".
Chung Vô Thất nói đúng.
Năm người mà Lô Vĩnh Cường phái đi giờ không đứng nổi nữa rồi.
Cho dù ở trong gia tộc nào thì tông sư cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.
Cả năm người họ cùng lên thì cho dù đánh với hai đại tông sư cũng chẳng xi nhê gì.
Nhưng đánh với Lý Phong thì chỉ có một kết quả.
Chết!
Xác bọn họ lạnh dần.
Trạng thái lúc chết giống hệt nhau.
Đều bị vặn gãy cổ mà chết, nhanh gọn lẹ!
Lúc này, Lý Phong đang chậm rãi đi ra từ ngõ nhỏ.
Người của anh đang dọn dẹp thi thể phía sau.
Anh bước đến chỗ bà cụ đang bán sữa đậu nành bên cạnh, cười nói: "Bà ơi, cho cháu một cốc sữa đậu nành đường đỏ".
Bà cụ bán sữa đậu nành cẩn thận đánh giá Lý Phong.
Sau đó cười khanh khách đưa cho anh một cốc sữa đậu nành được bỏ thêm một thìa đường đỏ.
Thấy Lý Phong vui vẻ uống sữa đậu nành của mình, bà cụ cười nói: "Cậu nhóc, chắc cậu chưa có bạn gái đúng không?"
"Có muốn tôi giới thiệu cho cậu một cô không?"
"Tôi giới thiệu cho cậu một cô nhé, con bé xinh đẹp lắm".
"Còn tốt nghiệp đại học nổi tiếng đấy, rất hợp với cậu".
Lý Phong chỉ vào chiếc xe Mercedes-Benz trắng đậu trước con ngõ cách đó không xa nói: "Bà ơi, hai người đẹp vừa xuống xe bà có thấy không?"
"Uầy! Hai cô bé đấy xinh xắn quá đi, nhìn cứ như tiên trên trời ý".
Lý Phong cong miệng cười: "Trong hai người đó có một người là vợ cháu đấy ạ".
Ai ngờ bà ấy dè bỉu nhìn Lý Phong nói: "Cậu nhóc à, làm người thì phải thực tế, đừng có mà mơ mộng hão huyền".
"Cậu thế này cũng chỉ xứng với cô gái mà tôi giới thiệu cho thôi".
"Mơ mộng hão huyền không phải bệnh, nhưng mơ nhiều quá thì chết người như chơi đấy".
"Đến đây, uống thêm cốc sữa đậu nành nữa đi".
Lý Phong cứ thế câu được câu không trò chuyện với bà cụ bán sữa đậu nành.
Lúc uống hết năm cốc sữa rồi mới thấy Hứa Mộc Tình và Vũ Khuynh Mặc từ trong ngõ nhỏ đi ra.
Cùng lúc đó một chiếc xe Hummer Limousine từ xa chạy tới.
Vũ Khuynh Mặc nói mấy câu với Hứa Mộc Tình rồi lên xe rời đi.
Hứa Mộc Tình cũng bước lên xe Mercedes-Benz đỗ bên đường.
Bà cụ bán giữa đậu nành huơ tay trước mặt Lý Phong nói: "Hồi hồn đi cậu nhóc, đừng nhìn nữa".
"Nào, uống thêm cốc sữa đậu nành nữa đi".
"Đợi một lát tôi dẫn cậu đi gặp cô gái xinh xắn hàng xóm nhà tôi".
Lý Phong còn chưa đáp lời, Hứa Mộc Tình đã nhìn thấy anh từ kính chiếu hậu.
Cô vội lái xe đến, hạ cửa xe xuống cười ngọt ngào với anh.
"Chồng ơi, sao anh lại ở đây?"
Bà cụ ngẩn người.
Lý Phong ngẩng cao đầu, cong miệng cười, vẻ mặt cực kỳ khoái chí.
Thấy vẻ mặt tiểu nhân khoái chí của anh, Hứa Mộc Tình rất muốn đưa tay niết mặt anh cho bõ.
Lý Phong tiện tay lấy ra một trăm tệ đặt lên quầy hàng.
Anh cầm cốc sữa đậu cuối cùng đưa cho Hứa Mộc Tình nói: "Vợ ơi, em ngồi ghế phụ đi, để anh lái xe cho".
Đợi Lý Phong lên xe, bà cụ mới hồi hồn vội nói: "Nhóc đẹp trai, cậu đưa thừa tiền rồi".
Lý Phong chỉ vào đám đàn em đang từ trong ngõ nhỏ đi ra nói: "Anh em của cháu còn chưa uống đâu".
Thấy chiếc xe Mercedes-Benz trắng cứ thế lái đi.
Bà cụ bán sữa đậu nành quay sang nhìn mấy người đàn ông oai hùng trong đội, nhiệt tình làm mai cho cô bé hàng xóm.
"Cậu nhóc này chắc chưa có bạn gái đâu nhỉ? Cạnh nhà bà có một cô bé xinh gái lắm..."
Trên chiếc xe Mercedes-Benz lúc này.
Lý Phong vừa lái xe vừa nhìn trộm Hứa Mộc Tình.
Từ lúc lên xe cô không nhắc đến việc mình và Vũ Khuynh Mặc ở trong cái ngõ nhỏ ấy nói những gì, làm những gì.
Giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Lý Phong lo Hứa Mộc Tình chịu thiệt, vội hỏi: "Vợ ơi, vừa nãy hai người nói gì thế?"
Hứa Mộc Tình cười nhẹ nói: "Anh muốn biết à?"
Lý Phong gật đầu.
"Em không nói cho anh biết đâu".
Hứa Mộc Tình vừa nói xong, Lý Phong lập tức kéo lấy tay cô, hôn một cái lên khuôn mặt đang tươi cười của cô.
"Ôi, anh hôn em rồi đó, em mau nói cho anh biết đi".
Lý Phong lúc nào cũng thích thân thiết với cô, Hứa Mộc Tình cũng đành chịu.
Nhưng cô cũng rất thích Lý Phong chơi xấu như vậy.
Cuối cùng cô vẫn không kể cho anh nghe hai người bọn cô đã nói gì.
Hứa Mộc Tình nắm chặt tay, hừng hực ý chí chiến đấu, cực kì tự tin nói: "Em quyết định rồi, mục tiêu tiếp theo của tập đoàn chúng ta là phát triển ở thủ đô".
"Ừ, vợ à, anh luôn ủng hộ em".
"Sau này nửa đời sau của anh nhờ em cả đó".
Hứa Mộc Tình tức giận liếc mắt nhìn Lý Phong.
Đôi môi đỏ bừng như cánh hoa của cô phun ra hai chữ: "Lưu manh".
"Vợ à, vừa nãy anh không nói sai mà".
"Nửa đời sau của anh đều dựa vào em đó".
"Anh ở rể mà, anh lúc nào cũng bám váy vợ đó".
Hứa Mộc Tình bật cười khúc khích.
Trên đời này, một người đàn ông bám váy vợ mà nhoằng một cái đã bỏ ra hai mươi tỉ để mua đất xây công viên cho vợ đúng là hiếm có khó tìm".
Hứa Mộc Tình cầm cốc sữa đậu Lý Phong mua cho vui vẻ uống.
Lý Phong đột nhiên nói.
"Vợ ơi, thời tiết ngày mai đẹp lắm, chúng mình ra biển chơi thuyền đi".
"Phụt!"
Sữa đậu nành đường đỏ ngọt ngào phun hết lên mặt Lý Phong.
Cùng lúc đó, bên trong xe Hummer Limousine.
So với lúc sáng đến tập đoàn Lăng Tiêu thì bây giờ trong lòng Vũ Khuynh Mặc đã thoải mái hơn nhiều rồi.
Cô ta vốn không định giành Lý Phong từ tay Hứa Mộc Tình ngay lần đầu.
Từ đầu cô ta vốn không hiểu nhiều về Hứa Mộc Tình.
Cô ta còn tưởng Hứa Mộc Tình là loại thấy người sang bắt quàng làm họ, cô ta chỉ cần cho cô ấy tiền và lợi ích là dễ dàng thuyết phục được rồi.
Không ngờ cô ấy lại là người ngây thơ lương thiện như thế.
Lúc làm việc có chút cố chấp.
Nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
Mà sau khi tiếp xúc với nhau cô ta phát hiện hai người bọn họ có rất nhiều điểm chung.
Đối với Vũ Khuynh Mặc, Hứa Mộc Tình là một đối thủ rất thú vị.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt lạnh lùng như băng của Vũ Khuynh Mặc bỗng cười nhạt.
Mấy người đi theo cô ta giờ đang ngồi cạnh như phát hiện ra chuyện lạ.
Trong số đó có mấy người đã đi theo Vũ Khuynh Mặc mười năm rồi.
Nhưng bọn họ chưa từng thấy Vũ Khuynh Mặc cười nhẹ nhõm thế.
Trong đó có một người cẩn thận hỏi: "Cô chủ, kế hoạch cô đề ra lúc trước có tiếp tục nữa không?"
"Hủy hết đi!"
"Hủy hết?", người đó giật mình không hiểu.