Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ

Chương 351: Xấc xược cười nhạo




Lúc này Chung Vô Thất bỗng bật cười: "Đúng là tôi từng nghĩ thế".

"Nhưng mà giờ thì tôi lại nghĩ khác rồi".

"Cậu Lô này, hai chúng ta biết nhau lâu rồi".

"Chỗ thân quen với nhau, tôi khuyên cậu một câu".

"Giờ cậu dẫn người của cậu rời đi may ra thì còn đường sống, nếu không thì..."

"Nếu không thì sao? Ông nghĩ một mình ông đánh lại hai đại tông sư à?"

Lô Vĩnh Cường ngắt lời Chung Vô Thất.

Vừa dứt lời, bỗng có một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn ta.

Là một đại tông sư khác của nhà họ Chu.

"Ha ha ha!", Lô Vĩnh Cường cười to.

"Ông chủ của tôi từ trước đến nay làm việc đâu ra đấy".

"Chưa bao giờ đánh mà không có sự chuẩn bị kĩ càng cả".

"Chung Vô Thất, câu mà ông vừa nói tôi trả lại cho ông".

Sức mạnh trên người Lô Vĩnh Cường không ngừng tăng lên.

"Nếu giờ ông cúp đuôi chạy về thành Cô Tô thì hai người chúng tôi sẽ tha cho cái mạng già chó má của ông".

"Nếu không thì hôm nay ông sẽ chết ở đây đấy".

Chung Vô Thất bỗng xua tay cười nói: "Hai người đừng hiểu lầm".

"Hôm nay tôi đứng ở đây không phải là để đánh nhau với hai người".

Lô Vĩnh Cường liếc mắt nhìn tên đại tông sư đứng cạnh.

Hai người bọn họ cười ngạo mạn.

"Đây là Chung Vô Thất - chưởng môn phái Hàn Sơn nổi danh mấy chục năm á".

"Lúc tôi còn trẻ ông đã là đại tông sư ở tít trên cao rồi".

"Không ngờ mấy năm nay thực lực của ông không tiến bộ mà lá gan lại ngày càng nhỏ đấy".

"Xéo đi! Cụp đuôi mà cuốn xéo đi cho khuất mắt tôi".

Chung Vô Thất thấy thế lắc đầu thở dài.

"Đám trẻ bây giờ sao mà ngựa non háu đá quá vậy".

"Cậu đã không nghe tôi khuyên thì tự ăn trái đắng đi".

Nghe thấy Chung Vô Thất nói thế, Lô Vĩnh Cường mặt lạnh như tiền nói: "Làm sao? Ông lại muốn đánh với chúng tôi chứ gì?"

Chung Vô Thất lùi về sau mấy bước cười nói: "Vừa nãy tôi đã nói rõ ràng rồi mà".

"Tôi đến Đông Hải để du lich".

"Hải sản ở đây vừa ngon vừa rẻ".

Lúc trước Chung Vô Thất bị Lý Phong đánh cho một trận, giờ đầu óc tư duy của ông ta cũng sáng suốt hơn nhiều.

Giờ ông ta không cả ngày nghĩ xem làm thế nào để làm vương làm tướng nữa mà bắt đầu biết hưởng thụ cuộc sống rồi.

Gần đây ông ta thường xuyên đi đi về về giữa thành Cô Tô và Đông Hải.

Ông ta đến đây ăn hải sản, ngồi dưới dù che nắng ở bãi biển, nhìn một đám em gái mặc bikini chạy đi chạy lại trên bờ cát, nhớ lại những năm tháng thanh xuân đã qua của mình.

Ngoài ra còn đến thăm doanh trại huấn luyện Huyết Lang của Lý Phong. Ông ta muốn xem bầy sói con này được huấn luyện như thế nào?

Sau khi quan sát phương thức huấn luyện của Lý Phong, Chung Vô Thất cũng rút ra được vài bài học.

Nếu ông ta đến đây sớm hơn một chút thì đám học trò của ông ta đã thành tài từ lâu rồi.

Ông ta không biết ngại đi thử sức với mấy hạng mục huấn luyện đáng sợ của Lý Phong.

Trong đó có mấy hạng mục ông ta không hoàn thành được.

Làm ông ta càng thêm sùng bái Lý Phong.

Chung Vô Thất lùi đến một chỗ an toàn.

Không lâu sau đã thấy đám người Lý Nhị Ngưu lững thững bước tới.

Lý Nhị Ngưu, Vương Tiểu Thất, Dương Thiện Tề, Tang Cẩu, Triệu Tứ và Trần Quả.

Sáu người họ đã tự mình trải qua huấn luyện đặc biệt của Lý Phong.

Điều này làm thực lực của bọn họ trong doanh trại càng thêm nổi trội.

Giờ bọn họ sắp đạt đến trình độ tông sư rồi.

Chỉ cần có cơ hội đột phá thì sẽ trở thành tông sư.

Giờ sáu người họ chuẩn bị đối đầu với hai tên đại tông sư.

Lô Vĩnh Cường thấy sáu người bọn họ bước đến chỉ cười khẩy.

"Chung Vô Thất ơi là Chung Vô Thất, ông đúng là càng sống càng thụt lùi".

"Sáu cái đứa vô dụng này một tay tôi cũng xử lí được".

Chung Vô Thất không nói gì.

Cứ đứng im dưới gốc cây bình tĩnh nhìn.

Giờ ông ta chỉ là người đứng xem mà thôi.

Sân khấu này nhường cho sáu người Lý Nhị Ngưu.

"Lên!"

Lô Vĩnh Cường quát lên một tiếng, cùng xông lên với tên đại tông sư kia.

Bóng dáng bọn chúng lao vun vút, chỉ nhìn thấy hai cái bóng đen cùng lao lên.

Trong nháy mắt hai người đã vung nắm đấm về phía Lý Nhị Ngưu và Vương Tiểu Thất.

Ba người Lý Nhị Ngưu, Dương Thiện Tề và Trần Quả đánh với Lỗ Vĩnh Cường.

Ba người Vương Tiểu Thất, Triệu Tứ, Tang Cẩu cũng lao lên đánh với tên đại tông sư còn lại.

Lô Vĩnh Cường và tên đồng bọn bị vây ở giữa.

Từ trước đến nay bọn chúng chưa bao giờ cảm thấy nguy hiểm như lúc này.

Tần suất di chuyển bước chân của sáu người họ rất đặc biệt.

Bóng người thay đổi trong nháy mắt, chẳng thể đề phòng được.

Bọn họ tấn công rất mạnh mẽ.

Mỗi người đều có vị trí của mình.

Phối hợp với nhau rất ăn ý.

Cùng nhau tấn công cực kì chặt chẽ.

"Chết hết đi cho tao!"

Lô Vĩnh Cường hét lên một tiếng.

Nắm đấm của hắn ta mạnh mẽ sắc bén lao về phía Lý Nhị Ngưu.

Một đòn này mà trúng thì xương cốt Lý Nhị Ngưu sẽ vỡ nát ngay.

"Rầm!"

Lô Vĩnh Cường sốc.

Bởi vì Lý Nhị Ngưu chẳng bị sao cả.

Cậu ta chỉ dùng hai tay để đỡ lấy nắm đấm mạnh mẽ của hắn.

"Tranh thủ lên đi!", Lý Nhị Ngưu tức giận gầm lên.

Dương Thiện Tề và Trần Quả lập tức đứng hai bên Lô Vĩnh Cường.

"Rầm!"

"Rầm!"

"Rắc!"

Hai tay Lô Vĩnh Cường cùng bị vặn gãy.

Ngay khi hắn ta hét thảm thiết.

Tên đại tông sư kia cũng bị ba người Vương Tiểu Thất tấn công.

Móng vuốt của Tang Cẩu cứng rắn như sắt thép.

Lúc tay phải của hắn ta bị Tang Cẩu giữ chặt, cảm giác giống như bị một cỗ máy kẹp chặt lấy, giãy dụa thế nào cũng không ra.

Nắm đấm mạnh mẽ của Triệu Tứ lao về phía hắn ta.

Ngay khi tên đại tông sư đang cố sức đánh với hai người họ.

Bỗng nhiên có một luồng gió lạnh lao vút tới.

Đôi mắt của tên đại tông sư bỗng phản chiếu một cái bóng đen.

Có một con dao.

Nhanh đến nhìn không rõ.

Nhẹ nhàng lướt qua cổ của hắn ta.

Hắn ta thậm chí còn không cảm thấy đau.

Ngay lúc đó, động mạch chủ trên cổ hắn bỗng rách toác.

Máu bắn tung tóe.

Triệu Tứ đánh gãy hơn mười cái xương sườn của tên đại tông sư.

Tang Cẩu thì vặn gãy tay hắn.

Lô Vĩnh Cường thấy sợ hãi.

Hắn ta vội dồn sức toàn thân đánh bay ba người Lý Nhị Ngưu.

Dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình xoay người bỏ chạy.

Lúc hắn ta bỏ chạy còn nói với lại một câu.

"Lần này là do tao sơ ý, chúng mày đừng có mà hả hê".

"Tao đã phái năm tông sư đi giết Vũ Khuynh Mặc".

"Chỉ cần Vũ Khuynh Mặc chết thì Đông Hải của chúng mày cũng xong đời".

Đám người Lý Nhị Ngưu cứ thế đứng nhìn Lô Vĩnh Cường bỏ chạy, cũng không đuổi theo.

Người nào người nấy nhếch mép cười lạnh.