Chẳng mấy chốc, Hứa Mộc Tình đã hơi say, đầu óc choáng váng.
Nữ phục vụ rót rượu cho Hứa Mộc Tình khi nãy vội vàng đến gần.
Cô ta đỡ Hứa Mộc Tình rời khỏi sảnh tiệc từ một lối nhỏ bên cạnh.
Dẫn Hứa Mộc Tình vào thang máy, đi lên căn phòng nghỉ Tô Phương Hoa đã sắp xếp từ trước ở lầu mười tám.
Cùng lúc đó, Miêu Lạc cũng nhỏ mười mấy giọt nước thuốc vào trong rượu Mao Đài Diêu Nhược Nam uống.
Anh ta nhỏ nhiều nước thuốc như vậy cũng là có lý do.
Anh ta lo Diêu Nhược Nam có luyện võ, biết đâu sức chống cự sẽ mạnh hơn một chút.
Vì thế nên cố ý cho nhiều hơn.
Cuối cùng ly rượu này được nhân viên phục vụ đưa đến tay Diêu Nhược Nam.
Lúc này cô ta đang trò chuyện với Hổ Gia.
Từ khi Diêu Nhược Nam bước vào sảnh tiệc vẫn luôn nhìn tới nhìn lui trong đám người như đang tìm ai đó vậy.
Hổ Gia thấy thế không nhịn được cười hỏi: “Nhược Nam, ông nhớ đây là lần đầu tiên cháu đến Đông Hải mà đúng không?”
“Sao cháu liên tục tìm người thế? Chẳng lẽ Đông Hải này cũng có người cháu quen sao?”
“Là nam hay nữ vậy?”
Những lời này của Hổ Gia khiến Diêu Nhược Nam bình thường còn đàn ông hơn cả đàn ông không nhịn được đỏ mặt.
Thật ra cô ta đang tìm Lý Phong trong đám người.
Cô ta biết Lý Phong ở rể nhà họ Hứa, tối nay cũng nằm trong danh sách được Hổ Gia mời đến.
Cô ta không quan tâm Lý Phong ở rể nhà người khác.
Cái cô ta quan tâm là người đàn ông này rất mạnh, còn khá đẹp trai!
Nhưng không biết vì sao tối nay lại không nhìn thấy người đàn ông khiến cô ta tương tư kia trong sảnh tiệc.
Nghĩ đến hơi thở cuồn cuộn, ánh mắt sắc bén và thân thể cao lớn đẹp trai của Lý Phong.
Diêu Nhược Nam không khỏi hơi đỏ mặt.
Miêu Lạc ngồi gần đó vẫn luôn quan sát cô ta thấy thế thì thầm nắm chặt tay.
Thành công rồi!
Miêu Lạc kích động, cũng bưng lên một ly rượu nho từ trong xe của nữ phục vụ.
Sau đó vui vẻ uống cạn hết ly rượu.
Không lâu sau đó, Diêu Nhược Nam cảm thấy hơi mơ màng.
Cô ta được một nữ phục vụ dìu lên một căn phòng trên lầu mười tám.
Lúc này Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình ở ngay bên cạnh nhau.
Cửa phòng của Hứa Mộc Tình bị người đẩy ra.
Một người đàn ông chậm rãi bước vào.
Anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hứa Mộc Tình, ngồi xuống bên giường, duỗi tay sờ lên mái tóc đen nhánh của cô.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của Hứa Mộc Tình.
Sau đó, người này bật cười một tiếng: “Ngủ y như con heo nhỏ vậy, thật đáng yêu”.
Người đàn ông này không phải Tô Phương Hoa.
Cũng không phải Miêu Lạc.
Mà là Lý Phong!
Vậy Tô Phương Hoa đi đâu rồi?
Khi Tô Phương Hoa rời khỏi sảnh lớn bước vào thang máy, anh ta đột nhiên cảm thấy khô nóng.
Một dòng nước ấm vô cùng khó chịu chạy từ dưới chân thẳng lên gáy anh ta.
Sau đó, anh ta cảm thấy người mình bắt đầu đổ mồ hôi, mơ màng chóng mặt, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Lúc này, Miêu Lạc cũng đi vào từ bên ngoài.
Tình trạng của anh ta không khác Tô Phương Hoa là mấy.
Mặt anh ta đỏ bừng như bị sốt cao, hai mắt mơ màng.
Cả người ướt đẫm mồ hôi như mới được vớt từ dưới nước lên vậy.
Hai người gần như duỗi tay cùng một lúc, bấm xuống số tầng mười tám.
Ngón tay của hai người chạm vào nhau.
Trong khoảnh khắc đó, một dòng điện trước giờ chưa từng có đột nhiên chạy dọc trên người bọn họ.
Miêu Lạc và Tô Phương Hoa chậm rãi quay đầu nhìn nhau chăm chú.
“Đinh!”
Vào lúc hai người hoảng hốt, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Bọn họ không thèm nhìn đến tầng lầu đã bước ra.
Hai người lắc lư đi vào trong hành lang.
Mà trên vách tường phía sau bọn họ rõ ràng đề lầu 17.