Hộp sắt cũ của ta, có thể bước lên giường nhỏ của người không…”
Sáng hôm sau.
Đêm qua Hứa Mộc Tình ngủ thiếp đi trong tiếng hát của Lý Phong, nên bây giờ rất có tinh thần, đang muốn bắt đầu làm việc tiếp.
Kết quả phát hiện tập đoàn của bọn họ bị người ta công kích!
Vô số chuyện ào ào kéo đến như thuỷ triều!
Người nhà họ Hoàng bắt đầu tấn công tập đoàn Lăng Tiêu.
Bọn họ chặn đứng tất cả con đường tiêu thụ dưới trướng tập đoàn Lăng Tiêu.
Khiến cho các nhà cung ứng đều đến cửa đòi nợ.
Đồng thời, bọn họ còn sử dụng các thủ đoạn thấp hèn khiến rất nhiều dự án hợp tác của tập đoàn không còn giá trị.
Trực tiếp đẩy tập đoàn Lăng Tiêu mới phát triển xuống vực sâu vạn trượng.
Cùng lúc đó, chủ nhà họ Hoàng là Hoàng Chấn đang uống trà tán gẫu với Quan Hữu Kỳ - Tổng giám đốc của liên minh ngân hàng tỉnh.
Quan Hữu Kỳ thề thốt vỗ ngực mình, nói với Hoàng Chấn: “Sếp Hoàng cứ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo”.
“Tôi sẽ lập tức khiến tất cả ngân hàng dừng hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu.
“Tôi chẳng những có thể rút hết vốn trong hôm nay, đóng băng tài khoản của bọn họ”.
“Còn có thể tự dẫn người đến cửa nói lý lẽ với bọn họ nữa”.
Hoàng Chấn trò chuyện với Quan Hữu Kỳ mấy câu rồi tiễn ông ta rời khỏi phòng.
Quan Hữu Kỳ vừa rời khỏi, Hoàng Chấn lập tức gọi thư ký đến.
“Bên phía Đông Hải hành động thế nào rồi?”
Thư ký nói: “Thưa ông hai, đã hành động hết theo lời dặn của ông rồi ạ”.
“Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đã bị bao vây tứ phía, hết đường để đi”.
“Chỉ cần tổng giám đốc chuỗi ngân hàng đến Đông Hải, đóng băng tài khoản của bọn họ”.
“Người của chúng ta có thể trực tiếp xông vào toà nhà của bọn họ, chiếm lấy cả tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Đến lúc đó có thể khiến cả nhà Hứa Hiếu Dương quỳ xuống trước mặt ông chủ nhận lỗi!”
Hoàng Chấn cười ngang ngược, ông ta ngẩng đầu: “Chỉ là một tập đoàn Lăng Tiêu mà cũng dám đấu với tôi á, đúng là tự tìm đường chết!”
“Nghe người tên Hứa Thiên Tứ kia nói con gái của Hứa Hiếu Dương rất đẹp”.
“Tối nay cậu kêu người đặt một phòng ở Đông Hải, tôi muốn đích thân đến đó”.
Thư ký nói tiếp: “Ông chủ, một Đông Hải nho nhỏ cũng cần ông tự mình làm sao?”
Hoàng Chấn cười lạnh: “Nếu bọn họ đã biến con tôi thành phụ nữ”.
“Vậy tôi sẽ khiến con gái của Hứa Hiếu Dương sinh ra cho tôi một đứa con trai khác!”
…
Cả buổi sáng Hứa Mộc Tình bận rộn đến muốn sứt đầu mẻ trán.
Hứa Hiếu Dương vừa chữa khỏi chân xong còn đang dưỡng bệnh đã hối hả ngược xuôi.
Dù chân đau đến đầu đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng ông ấy vẫn kiên trì như cũ.
Nhưng lúc này, các ông chủ bình thường có quan hệ không tệ đều đóng cửa không gặp.
Gọi điện thoại tới cũng thẳng thừng cúp máy, hoặc dứt khoát tắt nguồn luôn.
Hai người Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình mệt mỏi ngồi xụi lơ trong phòng làm việc của chủ tịch.
Lúc này, Lý Phong cầm một bình nước đi tới.
Anh rót cho Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương một ly nước đường mới vừa nấu xong.
“Gặp chuyện cũng đừng nôn nóng quá, uống ly nước đường thư giãn đi”.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Phong, càng vào lúc quan trọng thế này, cô càng sẽ không nhờ anh giúp đỡ.
Tuy cô biết lúc này nếu mình nhờ Lý Phong giúp đỡ, với khả năng của anh chắc chắn có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Dù sao bây giờ Lý Phong vẫn còn cười hì hì, vừa nhìn đã biết không để tâm đến khó khăn trước mắt.
Trương Hiểu Bình vội chạy vào: “Chủ tịch, tổng giám đốc, anh rể, không xong rồi!”
“Bên liên minh ngân hàng vốn đồng ý cho chúng ta vay, giờ đột nhiên huỷ bỏ rồi!”
“Hơn nữa bọn họ còn đóng băng tài khoản của chúng ta nữa!”
Khoản vay của ngân hàng vốn là cọng rơm cứu mạng tập đoàn Lăng Tiêu.
Chỉ cần khoản vay ngân hàng có thể bổ sung vào, bọn họ có thể giảm tổn thất đến mức thấp nhất.
Còn có thể giúp cả tập đoàn trở về quỹ đạo ban đầu trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Nhưng bây giờ ngân hàng chơi trò rút củi dưới đáy nồi thế này, tập đoàn Lăng Tiêu xong rồi!
Lý Phong vẫn cười tươi rót cho Hứa Mộc Tình một ly nước đường: “Bà xã, có cần ông xã giúp không?”
Đôi môi mỏng ướt át của Hứa Mộc Tình hơi vểnh lên.
“Không phải đã nói với anh rồi sao? Chuyện của công ty, anh không cần phải xen vào”.
“Em và bố nhất định sẽ dựa vào sự cố gắng của bản thân để vượt qua khó khăn này”.
“Nếu chút sóng gió như thế cũng có thể nhấn chìm chúng em”.