Nhặt Được Một Nhân Ngư

Chương 9: Đêm trăng tròn




"Cậu thực sự không cần người bên cạnh chăm sóc sao?" Trước khi ra khỏi cửa, Sở Mộc Tự vẫn không yên tâm hỏi Nolan.

"Anh yên tâm, công việc quan trọng hơn, anh đi nhanh đi." Nolan quấn chăn nhỏ đứng dậy đẩy anh ra ngoài.

Thời gian trình diễn sắp bắt đầu, Sở Mộc Tự chuyển cơ hội lần này cho người mẫu mới kí kết khác, Nolan kiên trì không muốn anh ở nhà chăm sóc, anh đành phải đi tới show diễn.

Đêm dần dần buông xuống, bóng tối giống như đợt thủy triều tràn vào căn phòng. Nolan nằm trên giường, mặt vùi vào gối, không còn chút sức lực nào để bật điện.

Da thịt nhạy cảm vô cùng, ma sát một chút đã nảy sinh đau đớn, loại đau đớn sắc bén làm cho cậu không nhịn được phát ra âm thanh khổ sở, dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ, thân thể cậu không tự chủ co lại, mồ hôi lạnh túa ra trên người.

Trăng lên giữa trời, mặt trăng êm dịu phát sáng nửa ẩn nửa hiện sau làn mây.

Đêm trăng tròn đã đến, tác dụng phụ của thuốc nước bắt đầu giày vò cậu, cậu còn chưa kịp gieo ấn ký nhân ngư lên cơ thể Sở Mộc Tự, cũng không có cách nào khiến Sở Mộc Tự chủ động hôn mình để giảm bớt thống khổ đi, từng cơn đau ập đến giống như bị lăng trì mỗi tấc da thịt, đối với người cá chưa từng chịu qua khổ sở, đây là loại hình phạt tàn khốc nhất trên đời.

Nolan lấy ốc biển giấu dưới gối, dùng khí lực ít ỏi còn sót lại lắc lắc nó, cho đến khi âm thanh của Noah từ bên trong phát ra.

"Nolan?" Âm thanh của Noah mang theo vài phần nghi hoặc, "Em gặp rắc rối gì sao?"

"Anh à, em đau quá, cảm giác sắp chết rồi." Nolan bắt đầu nghẹn ngào, đối mặt với người nhà, không còn cách nào giả vờ kiên cường cứng rắn.

Noah bơi đến biển cạn, xuyên qua mặt nước nhìn thấy mặt trăng tròn trên bầu trời đêm, lập tức hiểu rõ lí do, anh lo lắng nói: "Bên đó có bồn nước nào không? Nhanh ngâm mình vào nước đi."

Nolan giãy dụa đứng dậy, bởi vì quá đau đớn, cơ thể không còn vững chắc, vảy cá hiện lên dưới lớp da. Cậu lảo đảo đi đến phòng tắm, mở vòi sen, ngâm mình vào bồn tắm.

Nước mát tràn qua thân thể, đau đớn giảm bớt một chút, phía dưới cậu biến trở về đuôi cá, vô lực khoát lên thành bồn tắm.

Âm thanh ốc biển rơi xuống đất khiến Noah không yên lòng.

"Từ bỏ anh ta, trở về đi. Nếu còn như vậy em sẽ chết mất. Nhân ngư vốn không nên ở cùng một chỗ với con người."

Mũi Nolan chua xót, quật cường nói: "Em không về. Cho em thêm thời gian, em nhất định sẽ thành công."

Năm năm trước, lúc cậu bị tảo biển cuốn chặt không thể thoát ra, là Sở Mộc Tự thả câu kéo cậu lên bờ. Nhân ngư và nhân loại từ trước tới nay chưa từng gặp gỡ, nhưng khi nhìn thấy Nolan, Sở Mộc Tự không hề kinh hoàng, không giống phù thủy nhũ mẫu từng kể về loài người tàn độc sẽ trói nhân ngư lại, mà rất hứng thú quan sát Nolan, nói chuyện với cậu.

"Có thể nghe hiểu tiếng người không?" Sở Mộc Tự ngồi xổm xuống hỏi Nolan, "Tôi tên là Sở Mộc Tự, tôi sẽ không làm hại cậu."

Nolan khẽ run rẩy, mấy giọt nước mắt theo lông mi trượt xuống, dùng âm giọng không quá tiêu chuẩn trả lời: "Em... em tên là Nolan."

"Nhân ngư đều giống cậu sao, xinh đẹp đến thế này?" Sở Mộc Tự dịu dàng vuốt tảo biển trên tóc Nolan xuống, ngữ khí lười biếng ngắn gọn.

Mặt Nolan đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn anh.

Mặc dù trước giờ đều sống dưới biển sâu, nhưng ở vùng biển này thường có con người đến du lịch, cậu luôn đứng nhìn từ xa, bởi vì mẹ và phù thủy nhũ mẫu reo rắc vào đầu cậu không ít chuyện xấu của loài người.

Nhưng người con trai trước mắt này, dáng vẻ anh tuấn, âm thanh êm tai, giọng nói và hành động dịu dàng khiến tim cậu nảy lên không ngừng, hoàn toàn không giống con người hung ác trong lời đồn.

Nolan ngâm mình trong vùng nước cạn, cùng Sở Mộc Tự ngồi trên đá ngầm câu cá, nghe được biết bao nhiêu chuyện về thế giới loài người từ miệng Sở Mộc Tự, khác hẳn cuộc sống nơi đáy biển yên tĩnh. Hai người nói chuyện một lúc lâu, mãi đến khi trời sắp tối, Nolan mới lưu luyến trở về đại dương.

Trong lòng cậu vương vấn những câu chuyện tán gẫu cùng Sở Mộc Tự, cho nên thỉnh thoảng cậu lại ngồi ngốc ra để hồi tưởng lại. Noah phát hiện em trai sinh đôi có điểm khác thường, khi anh dò hỏi, Nolan không giấu giếm chút nào mà kể lại hết cho anh.

"Em muốn gặp lại anh ấy." Cuối cùng, Nolan nói như vậy.

"Em không nên đến gần con người." Noah đánh gãy ảo tưởng của cậu.

"Nhưng anh ấy rất tốt với em, cũng rất thú vị nữa." Nolan lộ ra vẻ mặt ngóng đợi.

Noah không tranh cãi cùng cậu, lạnh lùng nhắc nhở Nolan đừng tới chơi đùa ở vùng nước cạn nữa.

Có thể do Nolan không thể kiềm chế nổi nhung nhớ trong lòng, mỗi ngày đều đợi anh trai không chú ý bơi tới nơi hai người gặp nhau, chỉ cần Sở Mộc Tự còn ở đó thả câu, cậu sẽ lén lút trốn một bên quan sát.

Sở Mộc Tự đã sớm phát hiện ra con cá nhút nhát tò mò này, anh đặt cần câu xuống, trêu chọc nhân ngư đang thẹn thùng trốn sau tảng đá ló đầu ra, rồi cả hai trò chuyện trên trời dưới đất vui vẻ với nhau, ánh mặt trời soi xuống khuôn mặt của Nolan, gò má trắng nõn đỏ ửng lên.

Sở Mộc Tự nói với cậu, hàng năm anh đều tới đây một mình để nghỉ phép, là khoảng thời gian thoải mái duy nhất trong sự nghiệp bận rộn của anh.

Nolan hỏi anh, liệu sau này họ có thể gặp mặt nhau nữa không.

Sở Mộc Tự nhoẻn miệng cười, "Đương nhiên, cậu là nhân ngư tôi câu được, không dễ gì tôi bỏ rơi cậu nha."

Nolan khắc ghi từng câu từng chữ anh nói vào trong tim, lưu luyến khoảng thời gian ở chung với Sở Mộc Tự.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Nolan ở dưới biển cảm nhận được sóng gió bão táp ùn ùn kéo đến, khi cậu vội vàng bơi đến bờ biển, vừa vặn bắt gặp hình ảnh cơn sóng lớn lật ván lướt của Sở Mộc Tự.

Biển động dữ dội như một nồi nước bị đun đến sôi trào, Sở Mộc Tự ra sức giãy dụa nhưng vẫn bị sóng trước cùng sóng sau đè ngã, miệng sặc vài ngụm nước, anh bất lực chìm dần xuống đáy biển.

Dưới mặt biển, thế giới lặng yên như một chiều không gian khác bị ngăn cách với bên trên, không còn những con sóng cuộn trào mãnh liệt. Bọt khí từ miệng Sở Mộc Tự lan ra, lúc anh cảm thấy bản thân sắp nghẹt thở mà chết, Nolan vội vàng bơi về phía này.

Đuôi cá màu xanh lam đung đưa trong nước tạo nên những chuyển động tuyệt đẹp, nhân ngư bé nhỏ của anh có sức hấp dẫn không thể chối từ.

Nolan từ phía sau ôm lấy Sở Mộc Tự, cậu quay đầu sang trao không khí trong miệng mình cho đối phương. Thời gian như đóng băng trong giây phút đó, Nolan tức giận cắn cắn môi dưới của Sở Mộc Tự, dùng sức đẩy anh lên mặt nước.

Cứu được Sở Mộc Tự lên bờ, Nolan lo lắng khi nhận ra hơi thở của người đang nằm trong lồng ngực mình yếu dần đi. Sắc mặt Sở Mộc Tự tái nhợt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở. Nolan không biết phải làm sao, ôm Sở Mộc Tự vào lòng, hôn trán anh.

"Cầu xin anh, đừng chết." Viền mắt Nolan đỏ bừng lên, nước mắt tuôn ra hóa thành ngọc trai lăn trên cát.

Từ đằng xa truyền đến tiếng người huyên náo, cứu trợ đến rồi. Nolan chỉ có thể trở lại biển khơi, đứng xa xa mà nhìn người ta làm phương pháp cứu hộ khẩn cấp cho anh, rồi dùng cáng đưa anh rời đi.

Sóng biển dần dần yên tĩnh, mặt biển phẳng lặng như lúc ban đầu, hải âu liệng vòng trên bầu trời phát ra tiếng kêu to, bờ cát không còn một bóng người, lưu lại dấu chân lộn xộn khắp chốn.

Từ đó về sau, Sở Mộc Tự không còn xuất hiện ở mảnh đất này nữa. Biến mất cùng với hình bóng ấy là cả ký ức của anh.

Mỗi năm Nolan đều chờ đợi ở bờ biển, hè qua đông tới, từng nhóm từng nhóm người ùn ùn kéo tới đây, chỉ là trong những khuôn mặt mới lạ ấy, cậu không nhìn thấy người mà mình ngày đêm nhớ mong. Nolan không biết mình cố chấp cái gì, có lẽ con người bạc tình đã sớm quên đi sự tồn tại của cậu, nhưng cậu vẫn mong được một lần gặp lại anh.

Nỗi đau trong trái tim và nỗi đau trên thân thể, cái nào dễ chịu hơn, cái nào nặng nề hơn?

Bị kéo trở về hiện thực, Nolan chết lặng nằm trong bồn tắm nhìn bóng đèn phát sáng trên trần nhà.

----------------------------------

Phía sau sân khấu trình diễn.

Sở Mộc Tự cầm điện thoại di động đi tới một nơi yên tĩnh, hậu trường đang hoàn thành những công tác chuẩn bị cuối cùng, người đến người đi ồn ã khiến anh khó chịu trong lòng.

Không biết tại sao, nội tâm Sở Mộc Tự rất bất an, nụ cười tái nhợt của Nolan trước khi anh đi lại hiện lên trước mắt, làm cho anh có cảm giác không yên lòng.

Anh buồn bực không thể tập trung vào xấp tài liệu trên tay, mở ra đóng lại bao nhiêu lần cũng không nhét vào đầu được nổi một chữ, cảm giác trống trải khiến anh rất khó chịu, anh thông báo với nhân viên công tác một tiếng rồi vội vã lái xe về nhà.

Lúc mở cửa ra, bên trong một mảng đen kịt, bầu không khí yên tĩnh tựa như không có ai ở đây, cũng may đèn phòng tắm vẫn sáng giúp anh an lòng không ít.

Sở Mộc Tự bước nhẹ chân, chậm rãi tới gần phòng tắm.

"Nolan, cậu có ổn không?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Vì chống đỡ cơn đau mà Nolan tiêu hao quá nhiều thể lực, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nghe được âm thanh của Sở Mộc Tự, ánh mắt hé mở nhìn cửa phòng tắm.

"Em ổn mà, công việc của anh kết thúc rồi sao?"

Sở Mộc Tự nghe âm thanh suy yếu của Nolan, đau xót trong lòng, "Ừ, tôi hết bận rồi, nhanh chóng quay về chăm sóc cậu."

"Tiếc quá, anh giúp em tranh thủ cơ hội mà em lại không thể đi." Nolan tiếc nuối nói, đuôi cá chán nản thu về nước, khuấy động ra tiếng.

Sở Mộc Tự nghe được âm thanh phát ra, nhíu mày, đưa tay vặn chốt cửa, dịu dàng nói: "Ở trong bồn tắm lâu không tốt, tôi vào xem cậu thế nào được không?"

Nolan sững sờ, nhớ ra mình vẫn trong hình dáng nhân ngư, khàn cổ họng hô lên đừng mở cửa, Sở Mộc Tự đã vặn tay nắm đi vào.

Trong ánh đèn mở nhạt của phòng tắm, Sở Mộc Tự yên lặng nhìn người kia trong bồn nước, hai chân thon dài biến mất nhường chỗ cho đuôi cá xanh lam, vảy cá dưới ánh đèn lấp lánh kì diệu.

Sở Mộc Tự si ngốc đến gần Nolan, một thứ cảm xúc quen thuộc xông thẳng lên đại não, giống như cảnh tượng này từng xuất hiện trong vùng khí ức trống rỗng của anh, bọn họ... đã từng gặp nhau. Sở Mộc Tự cúi người xuống xoa xoa vảy cá của Nolan, cảm xúc trơn bóng lạnh lẽo.

Nolan gấp gáp phát ra tiếng nghẹn ngào, cậu đưa tay che kín hai mắt, không dám đối mặt với Sở Mộc Tự. Nolan đã từng nghĩ cách nói cho Sở Mộc Tự chân tướng, nhưng không ngờ lại bại lộ thân phân dưới hoàn cảnh này.

Sở Mộc Tự nhẹ nhàng đẩy tay đang che mắt cậu ra, kinh ngạc hỏi: "Năm năm trước, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì?"