Edit: Hoa Hồng Đào
"Còn nhớ tên mình không?"
La Tiểu Xuyên rít một hơi thuốc, đây đã là điếu thứ ba trong tối nay, ánh đèn huỳnh quang tối tăm chiếu lên mặt y, nhìn qua còn trắng bệch hơn so với nam nhân bị mất rất nhiều máu kia.
Nam nhân lúc này đang ngồi đối diện với y, trên đầu quấn băng vải, vẻ mặt mỏi mệt, hắn cau mày nghĩ đến nửa phút rồi lắc đầu.
"Tôi... là..." La Tiểu Xuyên uể oải vuốt mặt một cái, đột nhiên đạp một cước lên chân ghế của nam nhân: "Vậy thì còn nhớ ra cái gì đều nói hết đi."
Nam nhân bị hắn lớn giọng quát thì sợ hết hồn, vội rụt vai lại, nhích ra sau, nửa ngày thưa thưa dạ dạ chán mới dám mở miệng: "Đều đã quên..." hắn nói xong lại sợ hãi, thật cẩn thận nhìn lén y.
La Tiểu Xuyên hít sâu một hơi, ở trong lòng tự nhủ mình cần phải bình tĩnh, bình tĩnh...
Vốn lúc nãy đi khám bệnh y đã nghĩ tới việc đem nam nhân này tống khứ đi, không nghĩ tới người này cứ quyết tâm bám lấy y, muốn bỏ rơi cũng không được, cứ thế theo y một đường trở về. Nếu không vì chuyện mới cứu được hắn từ tay Diêm vương ra, La Tiểu Xuyên hận không thể đập cho hắn một trận, người ta vẫn nói đại nạn không chết tất có phúc về sau, kết quả chính mình lại thành cái "phúc" kia.
Nghĩ tới việc ngày mai sẽ đem hắn ném ra ngoài, rốt cuộc La Tiểu Xuyên vẫn mang người về nhà.
"Quên đi, ngày mai tính tiếp. Mau đi tắm rửa đi! Hôi muốn chết..."
Nam nhân ngẩn người, từ từ ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Hả cái đầu mà hả!" La Tiểu Xuyên mất kiên nhẫn, kéo người hắn lên hai, ba bước liền đẩy vào WC, sau đó tùy tiện tìm một cái khăn mặt vô dụng trên giá ném cho nam nhân: "Quần áo bẩn cứ vứt ngoài cửa, quần áo sạch chốc nữa tôi sẽ đưa vào sau cho, còn có, ngoại trừ xà phòng thì đừng đụng vào các đồ vật khác cho tôi."
Không chờ nam nhân trả lời, y liền đóng sầm cửa lại, thở phì phò trở về phòng tìm quần áo. Đáng thương là ngay cả chính y đều không có quần áo mà mặc, lục tung tùng phèo mọi thứ rồi tìm nửa ngày, cũng chỉ tìm thấy một bộ tạm ổn, nhưng chỗ mông quần đã bị mài ra một lỗ hổng, quần sịp cũng không có cái nào mới, y liền cầm chiếc quần sịp đã giặt sạch của mình, đau lòng lấy ra một chiếc áo len cao cổ màu xám trong ba cái áo len còn lại.
Nhưng y còn chưa kịp thương tiếc cho sự ra đi của cái áo thì từ trong WC một trận ầm ầm vang lên, y mắng to một tiếng, vội vọt vào.
Thấy bộ quần áo rách nát của nam nhân nằm ở cửa, La Tiểu Xuyên đá một cái bay ra ngoài, mở cửa ra, người bên trong thân thể trần trụi, đang luống cuống ngồi chồm hỗm trên mặt đất một tay nhặt vội mấy cái chai lọ bị rơi xuống, tay kia cầm vòi hoa sen đang phun nước, hắn ngẩng đầu lên thấy y đi vào liền lắp ba lắp bắp giải thích: "Tôi... tôi không đụng vào..."
"Cmn bị ngốc à? Dùng nước lạnh mà tắm hả?" La Tiểu Xuyên đóng nước, nhanh chóng đem đồ vật nhặt hết lên, quay về phía nam nhân chửi ầm lên, y mắng thoải mái xong thì hai, ba cái liền đem quần áo của mình thoát ra: "Đến con cẩu còn thông minh hơn."
WC rộng chưa tới hai mét vuông cùng một lúc chứa hai người đàn ông thực sự chen đến không di chuyển được, La Tiểu Xuyên run lập cập điều chỉnh nước ấm, phun lên người mà tắm rửa một hồi, chờ tới khi cả người ấm lên, y mới xát xà bông, rồi quay về phía nam nhân đang núp sát ở trong góc chỉ trỏ: "Lại đây, xả nước."
Nam nhân ngây ngốc đi tới, vụng về xoa xoa cánh tay. La Tiểu Xuyên cầm bọt biển cọ ở bên cạnh thực sự nhìn không nổi, liền cầm cục xà bông xoa cho hắn, vừa xoa một cái, nước chảy xuống đều biến đen, bùn còn rơi xuống một lớp, có thể thấy được có bao nhiêu là bẩn.
Thời điểm tắm rửa, La Tiểu Xuyên phát hiện thân thể người này rất cường tráng, cánh tay to khỏe, bắp đùi rắn chắc, bụng bởi vì đói mà hơi xẹp, nhưng vẫn có thể thấy hình dáng cơ bụng, ngay phía dưới là cái thứ kia... thật khiến cmn làm tổn thương lòng tự trọng người ta. Vừa nổi giận, tay y liền có chút mạnh, tận lực chà xát khiến cho nam nhân kêu lên một tiếng, mặt nhăn thành một cục.
"Quay qua đây, rửa mặt."
Trên đầu nam nhân còn đeo băng, La Tiểu Xuyên chỉ có thể dội nước tẩy sạch phần tóc phía ngoài lộ ra ngoài băng vải, chờ khi máu trên mặt sạch sẽ, y rốt cục mới nhìn rõ ràng bộ mặt đối phương. A! Đúng là không nhìn ra. Y vốn cho rằng hắn là một dạng nam nhân thô ráp, kết quả nhưng lại là một soái ca. Nhìn khuôn mặt này hẳn là so với y còn nhỏ hơn vài tuổi. Dáng dấp kia hoàn toàn không giống kẻ xuất thân nghèo hèn, không biết vì sao lại lưu lạc đến đây, sẽ không phải là tiểu thiếu gia bị người bắt cóc đi chứ?
La Tiểu Xuyên nghĩ một chút, vẫn là quyết định không giao du với kẻ này, không phải phiền phức nào y cũng đều trêu tới.
Nam nhân mở to mắt, nhìn La Tiểu Xuyên trầm mặc, sợ hãi nhích lùi ra một chút: "Lạnh..."
"Lạnh cái đầu cậu ấy. Còn nói nhảm nữa thì mau biến ra ngoài. Lãng phí nước nóng." La Tiểu Xuyên tâm tình khó chịu, vỗ lên đầu nam nhân một phát, sau đó đem nước nóng rửa đi bọt trên người, nước đã có chút lạnh, không tắm nhanh liền chết cóng.
Nam nhân bị đánh trúng vết thương cũng không dám kêu đau, đứng nghiêm chỉnh chờ La Tiểu Xuyên tắm xong mới dám tắm tiếp, lúc này nước đã không còn nóng nữa.
La Tiểu Xuyên lau khô người rồi mặc quần áo, run lập cập đi ra ngoài, nhìn thấy đống quần áo rách rưới thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, y lẳng lặng đi tới lật qua lật lại:
"Này ngốc, súng để đâu rồi?"
Nam nhân mới vừa mặc xong quần sịp, đang xỏ áo qua đầu, La Tiểu Xuyên thấy quần sịp mặc ở trên người hắn có chút nhỏ, bó vật khổng lồ kia thành một cục ở phía trước, nhìn qua thật chặt. Nghe được y hỏi, hắn liền xoay người từ chiếc khăn giấy trên két nước bồn cầu rút ra khẩu súng lục kia.
"... Được rồi, được rồi, nhanh mặc quần áo vào đi!" Rốt cuộc não hắn có chỗ nào bị hỏng? Này rõ là khôn khéo mà. La Tiểu Xuyên tức giận trở về phòng, chui vào chăn, suy nghĩ một chút, lại lôi từ trong tủ ra một cái chăn bỏ xuống nền nhà.
Nam nhân lúc tiến vào đang định ngồi lên giường, bị một cước của y đá văng ra, hắn lúng túng nhìn y.
"Nhìn cái lông ấy. Cmn cậu còn muốn ngủ trên giường? Xuống dưới nằm cho tôi!" La Tiểu Xuyên cơm không được ăn no, lại bị nam nhân này đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu một buổi tối, tâm tình phi thường bực bội, y kéo chăn xoay người hướng vào phía tường mà ngủ. Kỳ thực cũng không thể trách y, nhà y tổng cộng có hơn ba mươi mét vuông, một chiếc giường đơn để y ngủ thì thừa sức, nhưng thêm một người nữa thì nửa người phải dán vào tường, sô pha thì không có, có thể chừa ra nền nhà mà ngả lưng là đã phải tạ ơn trời đất lắm rồi.
Nam nhân thấy thế cũng lẳng lặng cầm lấy cái chăn mỏng có chút bẩn trước tiên trải ra trên nền, sau đó bò vào trong chăn rồi co lại như một con nhộng. Mấy đêm trước hắn phải ngủ ở trong ngõ hẻm thông gió, chăn chiếu đều không có, so với hiện tại đã quá hạnh phúc, hắn nhìn một chút bóng lưng nhô lên trên giường, lại sờ sờ tấm chăn mềm mại, nặng nề ngủ thiếp đi.
Chỉ có điều so với hắn, La Tiểu Xuyên ở trên giường lại không ngon giấc như vậy, lăn qua lộn lại cứ thế một đêm không ngủ. Y bị bệnh mất ngủ ư? Nhìn đi! Có một tên ngốc cầm súng hiện tại đang ngủ ngay dưới giường y, y dám ngủ chắc? Quả thực ngang với bom hẹn giờ, ai mà biết được liệu nửa đêm kẻ ngốc này có đột nhiên phát rồ mà cho y một viên đạn hay không chứ?
Cứ trái lo phải nghĩ như thế, La Tiểu Xuyên đáng thương mở mắt trừng trừng nhìn vách tường một đêm, rốt cuộc lúc trời tờ mờ sáng y không chống đỡ nổi mà ngủ thiếp đi.